Không nghĩ tới vị thiếu chủ của Thần Dương Môn lại là một vị kiếm tu kỳ tài, xem ra công cuộc tranh đoạt đệ tử xuất sắc nhất khảo hạch nhập môn không dễ đoán trước.

“Nhất tiểu hữu coi trọng ai trong hai mươi vị bên trong Thang Thiên?”
Hứa Khắc Thiên ít khi nói chuyện với Nhất Vô Niệm, cảm nhận được hắn khá hứng thú với Thất Tử La liền tranh thủ lôi kéo hắn trò chuyện.

Không cần suy tư, hắn lập tức nói bừa ra một cái tên:
“Tên tiểu tử phàm nhân kia cũng rất không tồi.”
Khóe miệng của Hạo Phong cùng Hứa Khắc Thiên có chút run run, người này cũng thật biết nói chuyện, nói như vậy chẳng khác nào tùy tiện nói ra.

Thiếu niên phàm nhân kia đi vào được hai mươi người mạnh nhất đúng là gây bất ngờ, nhưng dù đối phương gặp được cơ duyên không tệ, cũng không thể so sánh được với đám người kia.
Mặc dù trong lòng đã phán định Nhất Vô Niệm nói bừa nhưng Hứa Khắc Thiên vẫn có chút không chịu từ bỏ, hắn cười truy vấn:
“Không hổ là người được tông chủ lựa chọn chủ trì đại điển khảo hạch nhập môn, lựa chọn cũng khác biệt, bất quá ta không rõ ràng lắm tại sao tiểu hữu lại chọn đối phương?”
“Các vị cũng đừng để ý, ta chẳng qua chỉ là tùy tiện chọn!”
Nhất Vô Niệm bình tĩnh nói ra, dường như hắn không có một chút ái ngại nào khi mà nói về vấn đề này.

Hứa Khắc Thiên triệt để im lặng, người này không ngờ lại đáp như thế.


Y cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, ngay cả lý do qua loa cũng không thèm nói, trực tiếp thừa nhận bản thân mình tùy tiện chọn.
Có vẻ như cũng biết câu trả lời của bản thân có chút không được, Nhất Vô Niệm bèn nhẹ giọng nói thêm:
“Các vị dựa trên những hiểu biết của mình mà đưa ra nhận định, ta cũng vậy, chàng thiếu niên kia chỉ là người bình thường nhưng có thể chống đỡ được đến vòng này.

Ta đánh cược hắn căn bản do ta không biết đối phương cất giấu con át chủ bài nào.”
Lời giải thích này mặc dù không phải rất thuyết phục nhưng cũng không sai biệt lắm, ý của Nhất Vô Niệm cũng hết sức rõ ràng.

Tất cả mọi người đánh cược đều dựa vào cảm xúc của bản thân, hắn cũng vậy, dù kết quả thế nào trước mắt cũng không cần phải truy hỏi đến cùng.
Mấy người trưởng lão nghe xong lời hắn nói, không nói gì thêm, coi như cũng chấp nhận lời hắn nói.
Nửa ngày trôi qua, cuối cùng cửa ải khảo nghiệm cũng kết thúc!
Người không được chú ý, coi trọng nhất, lại ngang nhiên bước vào đệ ngũ người xuất sắc nhất trong đợt khảo hạch!
Quân gia – Quân Vô Thường vốn được coi trọng lại trở thành kẻ về nhì!
Đệ tử nhập môn xuất sắc nhất thuộc về Hạo gia – Hạo Thường Hi!
Lúc này, Hạo Thường Hi vừa mới bị truyền tống ra khỏi Thang Thiên cảnh lập tức trở thành trung tâm chú mục.

Quân Vô Thường từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một cái đùi thịt thơm phức, đi từng bước tiến tới chỗ Hạo Thường Hi, đứng trước mặt nàng đưa chiếc đùi thịt béo ngậy kèm theo lời nói:
“Này nhỏ sừng dê cho ngươi.


Lần sau chúng tqa tiếp tục so!”
Bởi vì hắn là nam nhi cho nên cao hơn Hạo Thường Hi một đoạn, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, trên tay còn dính dầu mỡ.

Không thể không nói, Quân Vô Thường mặc dù vẫn còn non nớt nhưng tướng mạo không thể chê, vô cùng tuấn tú, soái ca bất quá rất nhanh hắn bị hiện thực đánh đập.
“Ngươi thật trẻ con, tỷ tỷ lớn bằng chừng này rồi còn chưa thấy ai tán gái quê như ngươi.”
Hạo Thường Hi khoanh hai tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo nhìn Quân Vô Thường, tính tình còn không hề chịu thua kém đấng nam nhi.

Quân Vô Thường ngơ ngác, hắn chẳng qua chỉ muốn chúc mừng đối phương mà thôi, sao tự nhiên lại hóa thành hắn đi trêu ghẹo nữ hài tử rồi.

Hắn không khỏi im lặng, nhìn Hạo Thường Hi lại nhìn miếng đùi nướng thơm phức trong tay, rất tự nhiên đưa lên miệng cắn.

Hạo Thường Hi bó tay rồi.

Mấy người khác cũng im lặng, Quân Vô Thường nổi danh thiên phú vô song, tính cách cũng kiên trì nhưng đối nhân xử thế lại có chút đơn thuần.

Đơn thuần không có nghĩa là hắn ngu ngốc, chẳng qua có những việc chưa trải qua liền làm hắn thiếu khuyết kinh nghiệm.


Lần này trông thấy đối phương, rốt cuộc có thể cảm nhận được đây thực sự vẫn là một đứa nhỏ, về phần Hạo Thường Hi, nhìn qua cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu nhưng lời nói ra lại không hề mảnh mai.
Tựa như nàng mới là Quân Vô Thường, Quân Vô Thường là nàng.
Mấy vị trưởng lão không khỏi lắc đầu cười nhẹ.
Ngay cả Nhất Vô Niệm ngồi trầm lặng bấy giờ, nhìn thấy cảnh này khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, ánh mắt thoáng qua một tia ý cười.
Lướt qua mấy vị nổi bật nhất, cuối cùng đám người cũng rơi xuống thân ảnh bình phàm nhất trong đó.

Ai mà nghĩ ra được, thiếu niên bình phàm nhất trong đám niên thiếu lại hoành không xuất thế đánh tan mọi sự nghi ngờ mọi người, thành công đạt tới vị trí thứ năm.

Đây quả thực khó tin.
Mấy vị trưởng lão không khỏi nhìn thoáng qua Nhất Vô Niệm, trong lòng thầm suy nghĩ, ánh mắt người này cũng thật độc, thế mà thiếu niên hắn chọn lại trở thành ngũ tân tinh mới của Huyền Đan Tông.

Bị mấy người trưởng lão nhìn chằm chằm, thật sự thì hắn cũng rất bất đắc dĩ, lựa chọn thiếu niên thật sự là tùy ý, lý do lý chấu kia chẳng qua là qua loa.
Bất quá, chàng thiếu niên kia cũng đủ gây bất ngờ quá rồi, thế mà vượt qua một đám đối thủ mạnh mẽ, bước vào vị trí thứ năm.
“Cơ duyên tên tiểu tử này cũng thật thâm hậu!”
Trong lòng hơi cảm thán một câu, hắn tin rằng người này chỉ cần không có ý định làm hại đến tông môn, dù cho y sau này tiêu hao hết đi tiềm lực của bản thân hắn cũng sẽ ra mặt giúp đối phương một tay.

Hắn vẫn tương đối thưởng thức đối phương, có thể đây là một mầm mống tốt của tông môn, đáng vun trồng.
Điều hắn lo lắng, cơ duyên của thiếu niên kia lại thiêu đốt tiềm lực.

Hiện tại nhìn như phong quang, nhưng một thời gian tiềm lực biến mất đối phương lại hiện nguyên hình.


Đương nhiên biểu hiện vừa rồi của đối phương có chút không giống đốy cháy tiềm lực, cảm nhận được tri thức bản thân không đủ hắn liền vứt chuyện này qua một bên, chuyện này tông môn chắc chắn sẽ kiểm định hắn cần gì phải lo bò trắng răng.
“Tốt lắm!”
Hạo Phong trưởng lão lên tiếng nói, đồng thời giơ tay lên để mọi người im lặng.

Sau đó, y quay người qua chỗ Nhất Vô Niệm nói:
“Đại điển khảo hạch nhập môn đệ tử đến đây đã đến hồi kết, bất quá đằng sau vẫn còn một chút việc cần thông báo.”
Không có gì bất ngờ, Nhất Vô Niệm đứng dậy đi từng bước trên không trung sau đó nhìn cúi đầu nhìn qua mấy người tham gia khảo hạch, cuối cùng dừng tại nơi năm người xuất sắc nhất.

Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói chuyện, lời hắn nói ra lập tức khiến đám người nghe xao xao.
“Kể từ hôm nay các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Huyền Đan Tông.

Huyền Đan Tông tại Bắc Vực có sức ảnh hưởng thế nào ta nghĩ trong số các ngươi đều rất rõ ràng, ta không cần biết các ngươi thật tâm muốn trở thành đệ tử Huyền Đan Tông hay không? Nhưng kể từ giờ phút này vinh quang của Huyền Đan Tông vinh thuộc về trách nhiệm của các ngươi, Huyền Đan Tông không nâng cao giá trị của các ngươi, chính bản thân các ngươi sẽ nâng cao giá trị của mình.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, mỗi một câu mộ chữ như có chứa âm luật, chìm sâu vào lòng người.
“Chắc các ngươi không muốn sau này khi bị nhắc đến, họ sẽ chỉ nhớ đến ngươi là đệ tử Huyền Đan Tông, đệ tử của gia tộc này kia.

Can tâm sao?
Để ta nói cho các ngươi biết, nếu hiện tại các ngươi còn suy nghĩ đó trong lòng.

Ta khuyên thật, các ngươi nên tự giác xoay người rời khỏi Huyền Đan Tông bởi vì suy cho cùng, sau này các ngươi cũng không vượt qua được cái bóng của chúng ta!”.