“Ngươi đừng nghĩ răng ba con thi khôi này của ta đơn giản như ngươi tưởng tượng, mấy cỗ thi thể này ta hao tâm tốn sức dùng bí thuật, cùng bao tâm huyết mới có thể hoàn thành việc chuyển hóa thi khôi nhanh chóng như vậy.

Có thể thể nói, bọn chúng vượt xa những gì hiểu biết về người.”
Thiếu nữ đắc ý mở miệng khoe khoang.
Nhất Vô Niệm từ chối cho ý kiến, hắn trực tiếp tế xuất ra Băng Nham Kiếm ngự không đánh tới.
Huyền Đan kiếm khí được đánh ra bởi Băng Nham Kiếm uy lực được tăng gấp bội, Nhất Vô Niệm không tin đám thi khôi kia có thể tiếp tục chịu đựng được.
“Oành!”
Âm vang cục lớn đập vào trong tai hai người ở nơi đây.
Ban đầu, thi khôi cực kỳ mạnh mẽ nhưng mới chỉ ăn trọn một kích của hắn lập tức liền đã xuất hiện vết rách.

Việc này vốn đã trong dự liệu của hắn, thế nhưng đối diện hắn thiếu nữ kia thì lại khác, nàng không biết trong tay Nhất Vô Niệm đang cầm là thanh pháp bảo cấp độ nào.

Nhưng chỉ một kích đã làm cho thi khôi nàng vốn tự hào lập tức xuất hiện thương tổn, hiển nhanh thanh kiếm trong tay đối phương đã vượt qua phạm trù pháp khí.
Đây chắc chắc chắn là một thanh trường kiếm đạt tới Hư Khí.
“Xem ra, mấy con thi khôi này của ngươi là hàng lởm rồi!” Nhất Vô Niệm cười nhạt một tiếng, nói với thiếu nữ.
Nhất Vô Niệm tiếp tục công kích, Một kiếm trảm một tên.


Mặc dù biết thanh kiếm trong tay đối phương mạnh mẽ, thế nhưng một kiếm trảm sát một con thi khôi vẫn để cho nàng rung động mãnh mẽ.
“Không có khả năng!” Giọng nói của thiếu nữ truyền tới, có chút vừa sợ vừa giận.
Nhìn một trong những thủ đoạn của mình bị đối phương đơn giản chém giết, nói thật trong lòng của nàng vẫn rất đau xót.

Lần này, vốn chỉ là ra ngoài hóng gió tiện thể diệt sát vài tên đệ tử Huyền Đan Tông mà thôi, đối với việc này nàng không để trong lòng.

Không ngờ, ngay mục tiêu đầu tiên đã khiến cho nàng tổn thất nặng nề.
Trước đó, nàng thấy Nhất Vô Niệm là người cuối cùng mới ra khỏi hàng ngũ đoàn đội kia, vốn cho rằng hắn sợ hãi mãi mới đưa ra quyết định.

Người như vậy chắc chắn không mạnh, bởi vậy nàng mới lựa chọn Nhất Vô Niệm làm mục tiêu khai đao đầu tiên, thế nhưng thế sự không như dự liệu từ trước.
Lật thuyền trong mương.
Đối phương căn bản chẳng phải người bình thường hay sợ hãi gì cả, đơn giản là thích ẩn giấu, chơi trò giả trư ăn thịt hổ.

Xem chừng, lần này nàng đụng độ với một đối tượng khác khó chơi, bất quá nàng cũng không có định từ bỏ.

Mặc dù đối phương mạnh hơn so với nàng dự đoán, thế nhưng không có nghĩ là nàng thua.
“Xú nam nhân, đừng vội đắc ý quá sớm.” Thiếu nữ nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn lập tức có chút tức giận, từ nhẫn trữ vật cầm ra một cái chuông màu đen nhỏ bằng bàn tay.

Trên thân chuông được khắc vô số ký tự đặc biệt, bất quá đa số đều dễ liên tưởng tới những thứ tà ác.
Thiếu nữ tung chuông lên trên không trung, hai tay bắt đầu biến hóa thủ pháp, miệng không ngừng đọc niệm chú.
Chiếc chuông đen nhỏ bắt đầu rung rung, những ký tự được khắc trên chuông phản chiếu lên trên không trung, nhiệt độ xung quanh bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt.

Chỉ một thoáng mà thôi, toàn bộ phạm vi gần trăm mét trở lại giữa hai người xuất hiện âm phong nổi lên, hắc khí tỏa ra, xung quanh vậy mà xuất hiện từng vị quỷ vật, yêu ma khủng bố.
“Đây là… trận pháp gì?” Nhất Vô Niệm lẩm bẩm như tự hỏi bản thân.
“Luyện Thi Tỏa Hồn Trận!” Một âm thanh kinh ngạc vang lên, nghe được âm thanh này vẻ mặt Nhất Vô Niệm không có biến hóa gì.

Thế nhưng, ở một bên khác đó chính là thiếu nữ, nàng đột ngột kinh biến, thần thức nhanh chóng khóa lại một nơi.

Đó chính là ở trong ông tay ảo của Nhất Vô Niệm xuất hiện một con rùa màu xanh lam.
Nó chỉ nhỏ bằng ba ngón tay thế nhưng thiếu nữ không dám có chút khinh thường nào, bởi vì đối phương nhận ra được trận pháp mà nàng vừa tung ra.
“Luyện Thi Tỏa Hồn Trận?” Nhất Vô Niệm nhướng mày, hỏi tiếp: “Đây là trận pháp gì, rất lợi hại sao?”

Nhất Vô Niệm mặc dù là Trận Pháp Sư nhị phẩm, thế nhưng hắn vẫn chỉ là gà mờ mà thôi, đối với mấy loại trận pháp mạnh mẽ hoặc kỳ lạ đều không có một chút kinh nghiệm cũng như hiểu biết gì.
“Luyện Thi Tỏa Hồn Trận, là một trận pháp phi thường lợi hại.

Đây là trận pháp được liệt kê vào một trong những trận pháp tà ác nhất, để có thể luyện ra trận pháp này cần chín trăm chín mươi chín sinh hồn được sinh vào giờ âm.

Đặc biệt sự tà ác của trận pháp này chính là luyện hóa các sinh hồn còn sống, tế luyện trở thành mắt trận, sau đó cướp đoạt lực lương linh hồn, nhằm mục đích tu luyện thần thức.
Về phần thi thể của đối phương thì thống qua trận pháp luyện hóa trở thành thi khôi, thực lực của thi khôi tùy vào cấp độ trận pháp.

Bất quá, đây cũng chưa phải công dụng hoàn toàn của trận pháp.
Trận pháp này sau khi được mở ra, còn có thể dùng làm sát trận, một khi tiến vào trận pháp sẽ gặp phải đủ loại công kích tinh thần.

Bên trong huyễn hóa ra vô số chủng loại yêu ma, quỷ quái thủ đoạn ăn mòn vô cùng kinh khủng, một khi rơi vào cảnh tượng của bọn chúng rất khó có thể đi ra, dù là Nguyên Anh Kỳ rơi vào cỡ nhở Luyện Thi Tỏa Hồn Trận cũng chưa chắc đã sống sót mà đi ra được.”
Nam Phương Trường Sinh đắc ý giải thích.
“Ghê gớm như vậy! Ồ, vậy tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?” Nhất Vô Niệm nghe Nam Phương Trường Sinh giải thích cặn kẽ trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nghe liền biết cái trận pháp này tà ác cỡ nào, một khi rơi vào trong đó hắn không chắc có thể toàn thân trở ra.

Phải biết, khoảng thời gian trước hắn đã rơi vào ảo mộng của tâm ma, cũng nhờ có đồ vật sư tôn tặng cho mới có thể thoát khốn.
Hiện tại, mặc dù “Bất Động Tâm Chú” đã có tiến triển vượt bậc nhưng hắn biết chừng đó là chưa đủ, cộng thêm cả ngọc bội chu tước kia cũng chỉ có hai món liên quan tới việc trợ giúp đột phá huyễn cảnh.

Về phần đánh dấu ra đồ vật, rất đáng tiếc phải nói chưa có món đồ vật nào liên quan.
“Ngươi không biết không có nghĩa Sinh ca ta không biết, những chuyện ta biết còn vượt xa tưởng tượng của ngươi đấy.


Mau mau quỳ lại Sinh ca!” Nam Phương Trường Sinh dùng hai chân đứng thẳng, hai chi trước của nó học theo nhân tộc muốn khoanh tay trước ngực thế nhưng đáng tiếc hai chi trước của nó quá ngắn căn bản không hề làm được động tác khó như vậy.
Thành ra trông nó diễn đạt có chút hề.
Nhất Vô Niệm chưa tiếp xúc với Nam Phương Trường Sinh quá lâu nhưng cũng không ngắn, bởi vậy cũng quen thuộc tính nết của nó, cơ bản thích khoác lác nhưng kiến thức của nó đúng là không tầm thường.

Có rất nhiều chuyện hắn từng lắng nghe ý kiến, cũng như lý giải của nó bất quá có những câu như vừa rồi thì trong đầu tự lược bỏ đi.
“Tiểu tử, lần này ngươi chơi lớn rồi.

Vận khí cũng quá kém đi, mới ra ngoài đã gặp phải con ông cháu cha đám ma đạo.

Trận pháp này cực kỳ tà ác, cũng phi thường quỷ dị, Trận Pháp Sư bình thường căn bản không thể nhìn ra được.

Có khi một vài vị Trận Pháp Sư cửu phẩm cũng chưa chắc đã nghe nói qua trận pháp Luyện Thi Tỏa Hồn Trận…”
Nam Phương Trường Sinh tiếp tục lải nhải, bất quá chưa nói hết đã bị Nhất Vô Niệm cắt ngang, “Bớt nói nhảm đi, mau nói ra cách phá giải nếu không đợi chút nữa ta không ra được ngươi cũng đừng nghĩ trốn thoát được.”
“Ta không biết!” Nam Phương Trương Sinh rất dứt khoát đáp, lập tức để cho Nhất Vô Niệm á khẩu không biết nói gì.
Ngươi không biết cách phá giải vậy nói nhiều có ích gì, ta cũng đâu phải Trận Pháp Sư cửu phẩm..