Chương 315

Một căn phòng gần một trăm mét vuông, bên trong chứa đủ bộ đồ màu sắc và hình dạng khác nhau, ở trên một góc giá để còn có một ít đồ vật trang sức dùng phối đồ và tóc giả màu sắc rất tinh xảo.

Lý Tang Du kinh ngạc đến trợn to mắt, cô lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồ cosplay như vậy.

“Đây là đồ chúng ta phải thay sao?”

Cô không nhịn được mà tiến lên một bước rồi dừng lại trước một bộ Hán phục màu đỏ rực mà nhìn chăm chú, tuy chất liệu không sánh được với một ít hàng lễ phục cao cấp nhưng cũng không tính là thấp kém gì.

Đặc biệt bên trên còn có thêu một ít chi tiết nhỏ trông rất sống động, chỉ sợ đây là do người có chút nghề rồi thêu ra.

Thái Vũ Hàng lấy mũ xuống để lộ ra khuôn mặt, anh ta nhíu mày nở nụ cười, xem như đối với hành động vừa mới thấy như từng quen của Lý Tang Du hết sức hài lòng.

“Ông chủ của cửa hàng này là bạn của tôi, muốn hóa trang hay dịch dung thì đến nơi này là được.”

Anh ta tiện tay cầm một bộ võ sĩ Nhật Bản lên ướm thử trên người nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính được lát trên mặt bức tường, Thái Vũ Hàng nghiêng đầu nhìn nhưng lại không hài lòng treo trở lại.

Lý Tang Du biết thân phận của anh ta đặc thù, có lượng fans đông đảo, nên anh ta đeo mũ và kính mắt như thế chẳng qua chỉ là nhờ màn đêm thăm thẳm mà hóa trang đơn giả nhất mà thôi.

Nhưng cô lại không hề nghĩ tới, người đàn ông này muốn tránh né phóng viên và fans cuồng lại tìm đến ngụy trang bằng các bộ cosplay cho mình.

“Cô cũng đừng có xem thường mấy chuyện như thế này, chính tôi đang dựa vào những bộ đồ này để thông khí đấy .”

Thái Vũ Hàng không biết sau những bộ đồ này có chuyện xưa, anh ta chỉ lợi dụng những bộ đồ này để ngụy trang mình mà thôi.

Dù sao bên dưới lớp trang dụng dày đặc, thì việc dựa vào đường nét mà phân biệt rõ một người là một chuyện không dễ dàng.

Đôi mắt của Lý Tang Du nhấp nháy, cô cảm thấy có chút đau lòng, anh ta là một siêu sao Thiên Vương nhưng muốn có thời gian tự lo cho cuộc sống của mình chắc chắn là một chuyện rất khó khăn.

“Tất cả đều rất đẹp, nhưng tôi lại không biết chọn bộ nào.”

Xưa giờ cô chưa từng tiếp xúc qua mấy bộ đồ này, đẹp thì có đẹp đấy nhưng không mặc cũng toi công.

“Tôi chọn cho.”

Thái Vũ Hàng nói xong lập tức cởi bộ Hán phục màu đỏ rực trên người manecanh ra, nếu như anh ta không nhìn nhầm thì đây là bộ đồ duy nhất mà Lý Tang Du nhìn nhiều nhất.

Hán phục bát ngát, cũng vì trong phòng chứa đầy đủ trang bị không thiếu một cái nào, anh ta đưa cho cô từng lớp một, mắt cụp xuống ra vẻ kiên nhẫn và chăm chú vô cùng, trông cũng rất mê người.

Lý Tang Du cầm bộ vài bộ đồng bộ, rồi bị Thái Vũ Hàng đẩy vào trong phòng thay quần áo.

Một lúc lâu, cô đi ra với bộ đồ mới.

Chỉ thấy tóc dài của Lý Tang Du tùy ý rối tung ở đầu vai, chiếc quần vải màu đỏ hồng bị một đai lưng buộc chặt, phác họa ra vòng eo tinh tế trong suốt như cành liễu, nước da trắng ngần như đồ sứ thượng hạng, không cần hóa trang không cần chải đầu, dáng vẻ cô cũng đã ý nhị mười phần rồi.

“Thế nào, nhìn có được không?” Lý Tang Du xoay một vòng, tóc dài và làn váy cũng theo động tác của cô mà bắt đầu nhảy máu, trong khoảng khắc này làm cho người ta khó có thể phân rõ hiện tại là ban ngày hay ban đêm.