Diệp Lộ đang đứng phía sau lưng của Trường Tuế, khi nghe những lời Trường Tuế nói cô liền sững sờ, trong vô thức cô nắm lấy cánh tay của Chu Bân ở bên cạnh và nhìn anh ấy.

Chu Bân cũng bị lời nói của Trường Tuế làm cho giật mình, đặt bàn tay lên tay của Diệp Lộ, nhẹ nhàng nắm chặt lại, dùng ánh mắt trấn an cô ấy.

Mạt Mạt lại mở to mắt nhìn Trường Tuế: “Chị là chị của Tiểu Vũ? Thật không ạ?”

Trường Tuế mỉm cười: “Ừm.”

Mạt Mạt vui mừng reo lên: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cậu ấy có thể trở về nhà rồi!”

Trường Tuế ngồi xổm ở đó, cô dẫn dắt câu chuyện để Mạt Mạt nói nhiều hơn về “Tiểu Vũ”.

Mạt Mạt lần đầu tiên phát hiện ra “Tiểu Vũ” là hơn một tháng trước.

Cô bé thấy “Tiểu Vũ” cái gì cũng không nhớ rõ, hơn nữa người nhà của cô bé lại không nhìn thấy Tiểu Vũ, vì vậy cô bé đã để cho Tiểu Vũ ở lại nhà của mình trước. 

“Chị ơi, tại sao tóc của Tiểu Vũ lúc nào cũng ướt, không có cách gì để lau khô được? Hơn nữa, trên người của cậu ấy cũng lạnh như băng, chạm vào lại có cảm giác như cục nước đá vậy!” Mạt Mạt hỏi Trường Tuế với vẻ mặt hoang mang khó hiểu: “Còn nữa, tại sao ba, mẹ, bà nội, dì bảo mẫu và cả bạn bè của em đều không nhìn thấy cậu ấy? Chỉ có em mới có thể nhìn thấy cậu ấy.”

Trường Tuế khẽ cười, nói: “Bởi vì em là một đứa trẻ rất đặc biệt, cho nên mới có thể nhìn thấy được Tiểu Vũ.”

Mạt Mạt có cái hiểu cái không, nhưng khi nghe Trường Tuế nói rằng cô bé là người đặc biệt, khiến cô cảm thấy có chút vui mừng. 

Lập tức cô bé vội vàng đưa Trường Tuế đi tìm Tiểu Vũ.

Trước tiên Trường Tuế an ủi cô bé, sau đó gọi Chu Bân và Diệp Lộ ra ngoài ban công. 

Diệp Lộ không kìm nén được, sắc mặt có chút ảm đạm đến khó tả: “Thật… là như vậy sao?”

Trường Tuế khẽ gật đầu: “Cơ thể của Mạt Mạt đã bị nhiễm âm khí, hiện tại nó không ở trong khách sạn, nó đang ở nhà của hai người.”

Diệp Lộ vội vàng hỏi: “Âm khí này sẽ ảnh hưởng đến Mạt Mạt phải không?” 

Chu Bân nói: “Tiểu Khương nói âm khí dễ dàng làm cho người già và trẻ con mắc bệnh, thời gian này Mạt Mạt cứ bệnh liên tục, còn bệnh phong thấp của mẹ lại trở nặng hơn, cũng có thể là do âm khí này đem đến.”

Diệp Lộ lo lắng nói: “ Vậy thì chữa trị như thế nào?”

Trường Tuế nói: “Thời gian tiểu quỷ này ở cạnh Mạt Mạt cũng không dài, hơn nữa nó cũng không có ý muốn hại người, đợi sau khi tôi mang nó đi, hai người thường xuyên đưa Mạt Mạt ra ngoài trời phơi nắng, từ từ sẽ loại trừ được âm khí này.”

Diệp Lộ và Chu Bân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Trường Tuế nói tiếp: “Chỉ là Mạt Mạt chính là âm thể trời sinh cho nên cô bé mới có thể nhìn thấy được những thứ mà người thường như chúng ta không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, cũng dễ dàng thu hút những thứ đó… Khi còn nhỏ có phải cô bé thường hay giật mình hoảng sợ vào ban đêm không?”

Diệp Lô nghe xong, trái tim lại giật thót lập tức nói: “Đúng, đúng, đúng! Khi còn nhỏ Mạt Mạt thường hay giật mình rồi thức dậy khóc vào ban đêm, giống như con bé đang sợ hãi điều gì đó. Sau này mẹ tôi nói con bé bị sợ mất hồn nên tìm người gọi hồn về, sau đó cũng đỡ đi nhiều.” Khi cô ấy nói ra điều này, cô ấy càng tin tưởng Trường Tuế hơn: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Chu Bân cũng nhíu chặt lông mày.

Trong lòng anh ta vẫn còn nỗi sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng của chiều hôm nay, nếu diễn ra thêm một lần nữa, có lẽ anh ấy sẽ không chịu đựng nổi.

Trường Tuế nói: “Vấn đề này, hai người cũng đừng quá lo lắng, cô bé bây giờ vẫn còn rất nhỏ, đợi khi cô bé trưởng thành, âm khí trên cơ thể sẽ giảm dần, dương khí ngày càng tăng lên. Tôi sẽ cho cô bé một lá bùa mang theo bên mình để xua đuổi tà mà, vì vậy cũng không có vấn đề gì quá lớn.”

Hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Bân nói: “Vậy thì chúng tôi làm phiền cô rồi, Tiểu Khương.”

Trường Tuế mỉm cười: “Lấy tiền của người ta, trừ tai họa cho người ta, không có gì phiền phức cả.”

…..

Ban đầu Trường Tuế nghĩ chỉ cần một mình Chu Bân dẫn cô đến đó một chuyến, rồi đem “Tiểu Vũ” đi là được.

Ai ngờ Mạt Mạt cũng nhất quyết đòi đi cùng bọn họ.

Cuối cùng thì cả nhà đều cùng nhau trở về.

Nhà Chu Bân tọa lạc tại một trong những tòa nhà đắt giá bậc nhất ở thành phố Bắc, kiến trúc được xây dựng xung quanh hồ nước, bên cạnh là Hồ Hạc của thành phố Bắc.

Hồ Hạc có diện tích hai mươi ki-lô-mét vuông, nó được đặt tên là Hồ Hạc, vì nhìn từ trên không xuống nó có hình dáng giống con hạc đang sải cánh bay.

Nhà của Chu Bân là một căn hộ tầng trệt rộng hơn năm trăm mét vuông, giá mỗi căn hộ đã tăng lên hơn sáu mươi triệu nhân dân tệ, đây cũng là khu vực có nhiều ngôi sao ở nhất tại thành phố Bắc.

Nhà họ Tần cũng có một căn hộ tại khu vực này. Theo thông tin từ các trang mạng thì Hạ Luật cũng sống ở đây.

Đến trước cửa, khi Chu Bân chuẩn bị nhập mật khẩu, Trường Tuế đột nhiên lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi hỏi bọn họ: “Hai người có muốn nhìn thấy “Tiểu Vũ” trông như thế nào không?”

Bên trong là nước mắt bò và một số loại bột thảo mộc đặc biệt được trộn lẫn với nhau, đun sôi, để nguội, sau đó bôi lên mi mắt của con người thì có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường của con người không nhìn thấy được.

Cả Chu Bân và Diệp Lộ đều ngạc nhiên nhìn chiếc bình nhỏ trên tay của cô.

Trường Tuế lắc lắc chiếc bình nhỏ trong tay: “Chỉ cần bôi cái này lên, các người có thể nhìn thấy “Tiểu Vũ” giống như Mạt Mạt vậy.”

Đây là kinh nghiệm mà Khương Tô đã truyền lại cho cô.

Cho dù có nói nhiều đến thế nào cũng không bằng để cho bọn họ tận mắt chứng kiến, còn có sức thuyết phục hơn. 

Bọn họ tận mắt chứng kiến điều đó, thì càng cảm nhận được nỗi sợ hãi rõ ràng hơn, có như vậy mới khiến cho bọn họ vui vẻ để móc hầu bao của mình.

Chu Bân còn đang do dự, Diệp Lộ một mực kiên định nói: “Bôi cho tôi đi, tôi cũng muốn biết Mạt Mạt đã nhìn thấy cái gì.” 

Chu Bân nghe Diệp Lộ nói những lời này, cũng gật đầu nói: “Vậy thì bôi lên cho chúng tôi đi.”

Trường Tuế yêu cầu bọn họ nhắm mắt lại, sau đó rút nắp của cái bình ra, dùng đầu ngón tay chặn miệng cái bình rồi úp ngược xuống, để cho ngón tay thấm chất lỏng hơi sền sệt bên trong, sau đó thoa một lớp mỏng lên hai mí mắt của bọn họ.

Trường Tuế nói bọn họ đợi mười giây, không được mở mắt, đợi cho đến khi chất lỏng khô lại đóng thành một lớp mỏng màu xanh lục mới được mở mắt ra.

Sau khi Chu Bân và Diệp Lộ nhận được lệnh mở mắt ra từ Trường Tuế, cả hai người bọn họ đều có vẻ căng thẳng rồi từ từ mở mắt ra, sau đó phát hiện ra tầm nhìn của bọn họ cũng không khác gì so với người bình thường. 

Mạt Mạt ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi: “Như thế này thì ba mẹ có thể nhìn thấy được Tiểu Vũ phải không ạ?”

Trường Tuế gật đầu.

…..