Khi thứ ánh sáng kỳ diệu của tự nhiên như lan tỏa hòa vào không trung qua ánh nhìn của thế giới.

Khi những giọt sương tinh túy thẫm thấu vào từng lớp áo của vạn vật, và cũng là khi con người như được trùng tỉnh sau một cơn mê dài, không phải là hiện thực tàn khốc mà sâu trong đó chỉ thấy những đóm sáng ký ức theo từng nhịp đập của trái tim hiện về.
Bầu trời ngày càng trong xanh, ánh mai của ngày sáng tinh mơ như vẫn đọng lại chút vấn vương của tĩnh lặng.

Sau khi bữa sáng được chuẩn bị, là một ít sandwich còn nóng hổi, vài lát thịt hun và trứng gà, thêm cả ít sữa tươi.

Bữa ăn nhìn có vẻ tinh tế nhưng cũng thật đơn giản.

Diệp Tâm Giao ngồi tựa lưng vào ghế, cô nhìn bữa sáng trông cũng không tệ của mình mà thở dài.

Bữa sáng đơn giản là thế nhưng cũng thật quen thuộc biết bao, dường như khi vào bếp cô cũng chỉ chuẩn bị đủ thế này thôi.

Trước kia vào mỗi bữa sáng, đều là do Tĩnh Lâm chuẩn bị, hầu như những thực phẩm cô nấu cậu ấy đều đã ngán ngẫm, cũng có thể chính cô đã quên mất mình cũng biết nấu ăn, chỉ là không có duyên để vào bếp nữa.
Thôi nghĩ một lát, Diệp Tâm Giao nhìn lại một lượt bữa sáng hơi khô của mình, cô nghĩ đúng là cả mình cũng chẳng muốn ăn huống chi là cô gái tỉ mỉ như Tiêu Tĩnh Lâm.

Đang định nghĩ xem nên thanh lý bữa ăn này như thế nào thì chuông điện thoại đột nhiên ngân lên, thứ âm thanh rung rung này luôn khiến cô cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên là Trình Hải Phong, người đàn ông say bí tỉ đêm hôm qua giờ lại thật có tinh thần để gọi cho cô, không những vậy còn luôn miệng nói là việc khẩn cấp, cô thật sự phải tự hỏi chuyện này liệu rằng có đáng tin không? Dù nghĩ vậy nhưng công việc vẫn là công việc, giải quyết là điều tất yếu.

Hơn nữa hạng mục vừa mới lên sàn, những chuyện cấp thiết này dù có xảy ra vẫn là chuyện thường thôi.
Diệp Tâm Giao thu xếp nhanh lại một ít đồ dùng, cô dọn lại bữa sáng kèm theo một tờ ghi chú cho Tiêu Tĩnh Lâm, sau đó liền vội vã đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi khu nhà, từ xa Diệp Tâm Giao đã thấy một chiếc Maybach trông thật bắt mắt chuyển bánh rồi dừng lại trước mặt cô, Trình Hải Phong với gương mặt tựa gió xuân thò đầu ra khỏi cửa nhìn cô mỉm cười, nụ cười vô cùng phóng khoáng:
– Tiểu Tâm Giao, buổi sáng tốt lành! Nào, mau lên xe thôi! – Vừa nói anh vừa rất ga lăng chạy xuống đích thân mở cửa xe cho cô.
Diệp Tâm Giao nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên, mới vừa nãy còn lên giọng cuống cuồng nhưng bây giờ xem ra anh vẫn còn lắm cái nhàn hạ, đích thân chạy đến đây đúng là một chuyện chẳng lành.
– Anh đến nhà em sớm thế làm gì? – Cô chặn cửa lại, thái độ nhìn anh có chút nghi hoặc.
– Tất nhiên là đến đón em đi rồi! – Anh vẫn phô ra bộ dạng cà lơ phất lơ thơ thường ngày.
– Nếu đã vậy anh nhắn tin cho em không phải được rồi sao? Không thì cho anh lên thẳng tiểu khu… – Nếu thật sự là việc gấp vậy thì thong dong như vậy để làm gì? Còn lấp la lấp ló nữa đúng là chẳng ra thể thống gì.
– Chỗ con gái bọn em anh lên làm gì chứ? Thôi đừng nghĩ nữa chúng ta sắp trễ hẹn rồi đấy! Let’s go, let’s go!
Trình Hải Phong kéo cô ngồi vào xe, anh cũng không để cô có cơ hội thắc mắc nhiều, cứ vậy mà phóng xe đi.

Cuối cùng, kết quả cho sự hối thúc vì sợ trễ hẹn của anh đó chính là trễ hẹn để đi ăn cơm.

Anh dừng xe trước một nhà hàng khá nổi tiếng gần công ty, sau khi tùy tiện tùy ý gọi thực đơn lúc này anh mới để ý đến biểu cảm gần như không nói thành lời của cô.
– Sao vậy? Thật ra anh biết anh rất đẹp trai nhưng anh đâu phải là người của công chúng, em mà cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy anh thực sự sẽ ngại lắm đó! – Trình Hải Phong bày ra bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ, nhìn thôi cũng khiến người khác rùng mình.
– Anh cũng biết ngại sao?
Trình Hải Phong:…
Đúng là một câu đâm thẳng vào tim.
Nói đi cũng phải nói lại.

Trình Hải Phong tuy có chút tự luyến hơi thái quá về bản thân nhưng thật sự ông trời đã anh cái quyền ấy.

Anh rất đẹp trai, theo cách nói của Diệp Tâm Giao thì Trình Hải Phong chính là một kiểu nhân vật bước ra từ ngôn tình, nhưng là thể loại nam chính dịu dàng ấm áp ôn nhu.

Những người không biết khi đánh giá về anh luôn là chàng trai ấm áp ga lăng biết yêu chiều phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp.

Nhưng đối với cô, một người trợ lý khiêm chức chân sai vặt của anh hằng ngày thì không biết mấy lời tán thưởng đó chui ra từ đâu, anh giống một nam thần sao? Ha, chính là một nam “thần kinh” thì có.

Khi thức ăn được mang ra, Trình Hải Phong, một người đàn ông vẫn luôn bày tỏ sự phong độ của mình đối với phái nữ đã đích thân cắt từng miếng thịt không những vậy còn rất chu đáo đưa đồ ăn dâng đến tận miệng của cô.
Những cô nhân viên gần đó khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thán xen lẫn chút ghen tỵ, Diệp Tâm Giao ngồi bên đây được dần lại nghe thêm vài câu có vẻ ngưỡng mộ của mấy cô nhân viên đó, cái gì mà người bạn trai kia yêu chiều cô gái của mình ghê, rồi cô gái đó thật là có phúc,… Khiến cô nghe xong thật muốn bật dậy mà đi về.
Đúng là hết nói nổi!
Đầu Diệp Tâm Giao bỗng có chút ong ong, cô uống một ngụm nước lọc cho thanh cổ, sau khi đặt lại ly nước thật ngay ngắn xuống bàn cô liền liếc nhìn Trình Hải Phong rồi thở dài.
– Có chuyện gì muốn nhờ em sao?
Dùng đầu ngón tay để nghĩ cũng thừa biết người đàn ông này chắc chắn đang có chuyện muốn nhờ vả, nếu không anh sẽ không tự nhiên tốt chán còn phục vụ rất chi là tận tình như vậy đâu.

Còn giả dụ như nói anh là người đàn ông tốt thì việc này thật sự không khả quan, hừ có chết cô cũng không tin.
– Tiểu Tâm Giao của anh thật thông minh! Em đúng là một Tiểu Bối tốt, rất biết quan tâm anh nha! – Trình Hải Phong bày ra bộ dạng nịnh hót, anh tiếp tục màn chăm sóc ân cần của mình.

– Nào, Tiểu Tâm Giao, em phải ăn nhiều một chút, nhìn xem em bây giờ chỉ còn da bọc xương thôi kìa, như vậy sau này anh làm sao gả em đi được!
Diệp Tâm Giao nhìn sự chu đáo của anh đến độ chẳng biết nói sao, cô cũng chả có tâm trạng để thưởng thức sự hối lộ này, bất giác chỉ là sự im lặng đến thở dài, cô đành chống cằm ngồi chờ anh.

Trình Hải Phong thấy cô như vậy thì có chút ngượng mồm, sau mấy giây lúng túng anh đành hắng giọng:
– Mẹ anh về rồi!
Diệp Tâm Giao ngay lập tức đen mặt.
– Không được! – Ngữ điệu của cô cho thấy sự việc cấp bách cần phải dứt khoát.
– Tiểu Tâm Giao, em thật sự đành lòng nhìn anh chết như vậy sao? – Trình Hải Phong lại bày ra một bộ mặt đáng thương… Hại.
– Trình đại ca à, em thật sự bận lắm, không rảnh đi theo anh đâu học kịch đâu, anh tìm người khác đi được không? – Thật ra cô muốn nói với anh rằng là do anh tự bày trò, cô cũng chỉ ngu ngốc tin anh một lần thôi giờ lại trở thành tòng phạm, thật sự là quá oan uổn!
– Không sao, nếu em bận việc thì không cần làm nữa, anh phê chuẩn cho em được nghỉ.

Một tuần? Một tháng hay một năm? Được không nào?
Cô chả biết nói sao, cái con người này cũng thật là nghỉ phép mà cứ như nghỉ dưỡng, cứ cho nghỉ là nghỉ vậy sao? Cô là trợ lý mà, anh không cần trợ lý nữa sao?
– Chỉ cần em đồng ý anh ngay lập tức tăng lương cho em, gấp đôi hay gấp ba tùy em yêu cầu.

– Chưa kịp để cô kịp tiêu hóa hết câu trước thì Trình Hải Phong lại mang thêm kẹo ra dụ dỗ một cách trắng trợn.
– Trong mắt anh em sẽ vì tiền như vậy sao?
– Chẳng lẽ không phải? Em đi làm không phải để kiếm tiền à?
Diệp Tâm Giao: …
Câu này thì… À cô thừa nhận…
Trình Hải Phong thấy thái độ cô vẫn thờ ơ không có vẻ gì lay động.

Anh bèn đứng dậy sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng của mình, đi đến bên cạnh cô hai tay bắt đầu xoa xoa bóp bóp cho vai cô một cách thuần thục.

Diệp Tâm Giao giật mình vì hành động này của anh, cô sững người trong giây lát.

Còn anh ngược lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên mà tiếp tục.

Bây giờ đang là giờ cao điểm, thực khách cũng khá nhiều, hành động này của anh ngay lập tức nhận được rất nhiều sự chú ý.
– Trình Hải Phong, anh… Em không muốn đùa.

– Cô cố gắng để âm lượng mình nhỏ nhất có thể, sau đó buông ra một lời cảnh cáo.
Trình Hải Phong làm như không biết chuyện gì, anh vẫn tích cực làm nhân viên xoa bóp.

Trên gương mặt điển trai vẫn mang theo một nụ cười ôn nhu cuống hút.

Chính là muốn cuống hút để người khác nhìn thấy.
– Trình Hải Phong! – Diệp Tâm Giao gần như nghiến răng.

– Vậy Tiểu Tâm Giao đồng ý với anh đi, được không nào? – Anh chu môi làm giọng nũng nịu khiến Diệp Tâm Giao nổi hết cả da gà.

Người này thật sự quá buồn nôn!
– Anh… – Cô sa sầm mặt, gần như muốn bóp ch3t người đàn ông này.

Những người xung quanh lại nối đuôi nhau chiêm ngưỡng bàn tán.

Tất nhiên bọn họ chả hiểu được hết vấn đề.

Chỉ mình cô hiểu, à không còn có cả tên đàn ông đang làm trò hề ngay bên cạnh cô nữa.
– Nhìn xem cô gái kia thật là tốt số, có bạn trai yêu chiều thật hạnh phúc!
– Tôi lại cảm thấy qua lố lăng, nhìn xem đây là nơi công cộng mà.
– Kệ họ đi, người ta chỉ muốn thể hiện tình yêu thôi mà, hai cô xen vào làm gì?
Xung quanh bắt đầu ngày càng nhiều tiếng xì xầm, cô một ý, tôi một ý, mà tất cả đa phần đều là sẽ cảm thán về ngoại hình của Trình Hải Phong, và rốt cuộc cô lại trở thành một tấm lá chắn vô cùng hoàn mỹ thích hợp cho anh diễn một trò hề mà chính cô mới biết có bao nhiêu là hài hước.

Diệp Tâm Giao cô từ xưa đã không thích bị chú ý, người đàn ông này bây giờ lại muốn cùng cô chơi một vố thật lớn, cô thật sự rất muồn băm chết anh, đồ đáng ghét.
– Em xem, nếu bây giờ em còn không đồng ý nữa thì… – Trình Hải Phong thấy gương mặt cô bắt đầu đỏ lên vì tức giận, anh cũng biết mình chọc trúng điểm yếu của cô rồi, tiếp đến anh tỏ vẻ như không có chuyện gì từ từ ghé sát đến bên tai cô, thấp giọng dụ dỗ vô cùng đáng ghét.

Những người ngoài không biết còn nghĩ hành động này là thân mật mà ghen tỵ, Còn cô Diệp Tâm Giao, cô chỉ hận không thể một đấm đấm chết cái tên thích giả nai này.

Đúng là quá vô sỉ, quá bi3n thái!
– Được! – Diệp Tâm Giao hạ giọng gần như muốn giết chính người nghe.
Còn Trình Hải Phong sau khi nghe được câu trả lời thì vô cùng hài lòng, anh thong dong quay người trở về vị trí ngồi của mình như chưa có việc gì, còn nở một nụ cười rất chi là tự nhiên.

Cô thật sự nhìn không nổi nữa chỉ muốn muốn cắn cho anh một phát chết tươi ngay lập tức.

Đúng là cái đồ bi3n thái!
Trình Hải Phong bỏ qua cái ánh nhìn đầy sát khí của cô, sau khi ngồi xuống anh vẫn rất tích cực gấp thức ăn cho cô hoàn toàn xem như những chuyện vừa xảy ra như chưa từng tồn tại.
– Thời gian? – Cô liếc anh một cái, hỏi.
– Tối mai, chỉ cần dùng cơm tối với anh thôi! – Anh ngẫm nghĩ rồi nói.
– Trình Hải Phong, em chỉ giúp anh thêm lần này nữa thôi đấy! Nếu còn lần sau tuyệt đối đừng ám em.
– Vâng, vâng! Tiểu Tâm Giao của anh là tốt nhất! – Trình Hải Phong cười xòa, vừa nói anh lại vừa gắp thêm thức ăn vào phần của cô.

Thật sự phải nói đây chính là dáng vẻ bạn trai ấm áp trong lòng các cô gái, nhưng… Riêng cô thì không phải! Diệp Tâm Giao thật sự đã đau đầu với cái ông anh đáng ghét này rồi, cô vẫn cứ có cảm giác lời thoại này thực sự quá quen thuộc, lần trước giúp anh anh cũng ra vẻ hảo hán hứa trăng hứa sao, kết quả thì sao? Giang sơn dễ đổi bản chất khó dời, không có kết quả, thật sự là không có kết quả!
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Diệp Tâm Giao cũng chẳng còn tâm trạng để thưởng thức thêm nữa, cô chỉ ăn thêm một ít thức ăn cũng chẳng buồn để ý đến ông sếp thích huyên thiên trước mặt mình.

Sau khi rời khỏi nhà hàng cô để mặc Trình Hải Phong muốn làm gì thì làm, đưa đi đâu thì đưa, dù sao muốn cãi lí với loại đàn ông suốt ngày mồm đi đằng trước thế này thì thật sự là một chuyện khá là sai lầm.
Đúng như dự đoán, nơi mà Trình Hải Phong đến là một studio thời trang nổi tiếng trong thành phố, Diệp Tâm Giao nhìn theo một lượt, cô cũng không cảm thấy có gì để ngạc nhiên, dù sao tối nay cũng có một bữa dạ tiệc quan trọng, cô tất nhiên sẽ trở thành con cá chắn rượu cho Trình Hải Phong, hơn nữa cô còn là trợ lý của anh, anh tất nhiên phải biến cô thành một con búp bê mang lại niềm hãnh diện cho anh.

Tuy nói theo cách này thì nghe có vẻ hơi bi3n thái nhưng mà không hình dung như vậy thì không được.

Nói chung là do cô quen rồi, không cần quan tâm nữa.
Cửa hàng mà Trình Hải Phong đưa cô đến được xem là một cái Paris thu nhỏ của thành phố, không chỉ do sự sang trọng quý phái như cách người Paris mang lại mà ẩn trong đó là những cung cách cổ điển mang biểu tưởng của thời trang của nghệ thuật cổ.

Đây là cửa hàng thời trang được giới mô điệu ưa chuộng, giá cả thì không cần nói tới, bạn mặc một bộ thời trang như khoát cả gia tài treo lên người.


Thế mới thấy cách mà giới nhà giàu gọi là giải trí là khiến cho họ ngày càng giàu có, còn người nghèo thì ngày càng túng thiếu.
Trình Hải Phong là một ông chủ rất được nghênh đón ở đây, vừa vào tới cửa nhân viên lần lượt chuẩn bị, tươm tất đưa đến các mẫu váy dạ hội cao cấp, mẫu nào cũng lộng lẫy đến bắt mắt.

Diệp Tâm Giao cũng không có ý định lựa chọn, cô ngồi xuống một chiếc ghế sofa gần đó, nhân viên vừa nhìn thấy lập tức lấy trà và hoa quả tươi đến, đúng là biểu thị một thái độ “khách hàng là thượng đế” vô cùng tận tình.

Việc tiếp theo cô cần làm chính là yên tĩnh, đúng là yên tĩnh để nghe đôi mắt thẩm mỹ bật cao kia nói chuyện.

Đôi mắt thẩm mỹ bật cao Trình Hải Phong cũng chẳng nề hà gì, khi nhân viên mang lần lượt từng bộ trang phục lên, Trình Hải Phong cũng rất ư là có lòng tốt không để cô phải thử luôn từng bộ, cứ như vậy từng loại trang phục qua ánh nhìn đầy soi xét của anh cuối cùng để lại cho nhân viên một màng ba lô bô la vô cùng sinh động.
Cái gì mà…
Cái này xấu quá, không được!
Cái này đính nhiều hạt quá, không được!
Cái này xanh đậm quá, không được!
Cái này thì nhạt quá rồi, không được!
Cái này nhìn không quyến rũ gì cả, không được!
Cái này thì quá thiếu vải rồi, không được!
Cuối cùng vẫn cứ là… Không được!
Nhìn một đám nhân viên cứ cuống cuồng không thôi, xem ra đã vô cùng khó xử, mà Trình Hải Phong lại là người có tiền, bọn họ cũng không một ai dám đắc tội.

Mới đó thôi studio đã huy động thêm mấy nhà thiết kế để có thể tư vấn vừa lòng ông chủ khó tính này rồi.

Họ tạo thêm những thứ gọi là đồ án, thêm cả mốt phụ họa, liên tục huyên thiên về các bộ trang phục cũng như các hãng thời trang danh tiếng.

Nào là Chanel, Hermes, Louis Vuitton,… Nhưng theo biểu hiện vẫn chẳng vừa lòng ông tổ này rồi.
Diệp Tâm Giao nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu ngao ngán, cô biết với tính thích soi mói của mình Trình Hải Phong còn lâu mới nể nang người khác.

Cô cũng hiểu từ nãy đến giờ anh không gọi cô thử đồ chỉ duy nhất là do anh vừa mới chọc tức cô xong nên biểu thị chỉ là muốn cô nguôi giận.

Còn việc anh chê bai chẳng nể ai từ nãy đến giờ là muốn khiến cô điên người tiếp mà tự nguyện ra thử đồ thôi, hừ cái con người thâm sâu nham hiểm như anh cô còn không hiểu rõ nữa sao? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng vì để yên tĩnh cái lỗ tai mình cô đương nhiên sẽ làm theo ý anh.
Bình thường Diệp Tâm Giao cũng không có đi shopping nhiều, nếu vì vậy mà nói cô không am hiểu thời trang thì cũng không phải nhưng ít ra mắt thẩm mỹ của cô cũng thuộc loại được công nhận.

Những tưởng khi nhìn một đám nhân viên tích cực lấy lòng Trình tổng còn đem theo đủ loại trang phục ra tận tình giới thiệu thì cô cũng nghĩ mình lần này không cần làm gì hết.

Nhưng Trình Hải Phong thì không, tính tình của anh có lúc thật khiến phụ nữ phải sợ hãi, nhất là tính soi mói thuộc dàn level max của mình.
Diệp Tâm Giao nhìn một lượt các trang phục mà nhân viên đưa tới, bộ nào cũng lộng lẫy kiều diễm nhưng đúng là chẳng cái nào hợp với cô cả.

Cô đưa mắt nhìn sang một dãy trang phục được treo bên cạnh.

Đây là dãy trang phục thuộc thứ bật đơn giản, bình thường chủ yếu sẽ do các nhà thiết kế mới nổi thiết kế nên giá thành được xem là bình thường đối với người giàu, còn nếu với người bình thường là thế nào thì cô không chắc, dù sao cô cũng đã mấy lần đến đây nên đối với chỗ này cũng được xem là có chút hiểu biết.

Sau khi qua một lượt, cô đặt tay lên nhẹ nhàng cảm nhận từng bộ trang phục sau đó dừng lại ở một chiếc váy dạ tiệc khá đơn giản.

Nhìn biểu cảm của cô nhân viên ngay lập tức hiểu ý lấy bộ trang phục đó xuống.

Là một chiếc váy dạ hội thanh lịch, bộ trang phục dường như mang chút gì đó nhẹ nhàng và tinh tế, lấy màu đen làm chủ đạo khiến sự tinh tế ấy trở nên cuồng dã và huyền bí, không những vậy thứ mà Diệp Tâm Giao ưng ý nhất chính là chất liệu của vải, vừa sờ vào đã có cảm giác dịu dàng khó tả, có thể thấy nhà thiết kế của trang phục này cực kỳ thuần mỹ khi xử lý chất liệu.

Sau khi một khoảng ngắm nghía kỹ lưỡng, Trình Hải Phong vô cùng biết điều mà gật đầu tán thưởng, tuy anh không dùng mấy từ quá tượng trưng để nói nhưng cũng xem là đã lấy được hảo cảm của anh rồi, còn bàn về thử đồ, ha, bây giờ cô không muốn thử, lấy được bộ ưng ý rồi thì mặc thôi.
Trình Hải Phong cũng hiểu rõ tính cách này của cô, ngoài những việc cần nguyên tắc còn lại đều là do cô tự quyết.

Hơn nữa mấy cửa hàng này đều có số đo của cô, không sợ mặc không vừa.

Tiếp theo đó, sau khi đã chọn được trang phục thì Trình Hải Phong lại kéo cô vào một Showroom đá quý chọn thêm cho cô mấy phụ kiện, cuối cùng là phần thử giày, anh tựa như lật tung tất cả cửa hàng để tìm cho bộ trang phục mà cô chọn một đôi kim cương đen nhưng Diệp Tâm Giao lại thành công chọc điên anh khi tự quyết thanh toán một đôi giày cao gót đen không hơn không kém.

Sau khi lên xe cô còn không quên bồi thêm một câu khiến anh phải câm nín.
– Em có đầm và giày cao gót này là đủ rồi, mấy món kim bảo còn lại anh tự xử lý đi nha.


– Vừa kéo dây an toàn xong cô liền chỉ vào đống đồ cồng kềnh phía sau xe mà nói.
– Toàn trang sức phụ nữ em kêu anh xử lý như thế nào? – Trình Hải Phong trố mắt nhìn cô lại nhìn cả đống đồ anh mất cả buổi mới chọn được liền bị cô vô tâm vô phế mà chối bỏ, trong nhất thời liền cất giọng ai oán.

– Diệp Tâm Giao em đúng là vô tình! Anh tốt với em như vậy em lại vô tâm vô phế đối với anh!
– Hải Phong!
– Hả? – Anh hơi giật mình bình thường cô có khi nào gọi tên anh như vậy đâu, hơn nữa còn có cái nhìn như vậy nữa là sao?
– Anh biết rõ là em bị dị ứng nước hoa mà đúng không? Thế chẳng lẽ chai nước hoa nằm trong đó cũng là cho em sao? Anh đang gạt người đấy à? Còn là hoa Lưu Ly tinh chất nữa cơ chứ, thuần khiết quá nhỉ? – Vừa nói cô vừa chỉ vào túi đồ sau xe như một bằng chứng, đừng tưởng cô không biết lúc lựa trang sức anh còn rất có tâm lấy thêm hai bộ nhẫn và dây chuyền trân châu nữa đây.

Không phải là để cho mấy bảo bối nhỏ của anh sao?
Sau khi bị vạch trần không thương tiếc, Trình Hải Phong chỉ có thể ngâm miệng không dám chối cãi, bị cô phát hiện là do anh qua đơn thuần thôi!

Hơn hai tiếng lên dây cót dạo quanh thành phố, cuối cùng Trình Hải Phong cũng thể hiện một chút lương tâm đưa cô đi ăn với địa điểm tùy cô chọn lựa.

Còn cô cũng chẳng có cái gì gọi là khách sáo nữa trực tiếp chọn hẳn một quán ăn gần lề đường, đương nhiên vị Trình tổng kia liền nhìn cô bằng nửa con mắt.
Quán ăn cô chọn là một quán ăn theo phong cách gia đình được thiết kế đơn giản, gần như không có bất kỳ trang hoàng nào chỉ giản dị như một cửa hàng với mái che bên ngoài nhìn khá mát mẻ, bàn ghế tất cả đều bằng nhựa đơn sơ, nhìn thoáng qua đều đã ngã màu.

Chỗ này có vị trí gần lề đường nên vừa có thể nghe tiếng xe lăn bánh lại vừa nghe được giọng hò reo của các cô hàng gánh xung quanh.

Không khí buổi trưa dường như lúc nào cũng náo nhiệt và sống động như thế, có lẽ không phải không mệt mỏi, chỉ tại thế giới chạy quá nhanh, con người cũng phải chạy theo thôi.

Đúng thật là một bức tranh của hiện thực trong lòng người.
Diệp Tâm Giao chọn một góc khá khuất bên trong quán, tuy đông đúc vui nhộn là vậy nhưng cô vẫn thích ngồi gần cửa sổ của quán hơn, nói chung chỗ này đối với cô chính là khá thoải mái.

Sau khi gọi vài món chiên, chủ yếu là thức ăn nhanh, cô cũng rất hào phóng gọi thêm hai ly trà sữa mời Trình Hải Phong một ly.

Còn Trình Hải Phong khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ đầy háo hức của cô cũng chỉ biết lắc đầu mà chép miệng.
– Anh nói này, Tiểu Tâm Giao! Anh cho em ăn ngon em lại chê không hợp khẩu vị, anh chọn trang sức cho em em lại chê quá cồng kềnh, không thích hợp.

Bây giờ thì sao? Chỉ một quán ăn lề đường thì đã làm cho em vui đến như vậy rồi, em nói xem sao em có thể ngược đời như vậy được kia chứ?
– Cái này thì có gì đâu mà kỳ lạ, anh nói xem thức ăn ở nhà hàng thì có gì hơn chỗ này, ngoài mỹ thực ra thì cũng đâu được gì.

Còn nữa, trang sức tuy để làm đẹp nhưng anh nhìn em mà xem, không xỏ khuyên tai, không quen đeo nhẫn, anh dù cho em thêm trang sức em cũng không sài được.

– Cô vừa nói xong đã có trà sữa đưa tới, nhìn bà chủ quán phúc hậu tươi cười đưa trà sữa tới thì cô càng cảm thấy đi ăn ở mấy nơi như thế này ít nhất cũng không cần gặp mấy cái biểu cảm quá cứng nhấc.

Bà chủ đặt biệt đưa trà sữa tới, sau đó giới thiệu món sữa chua được dùng thử mới của cửa hàng, sau khi quay đi còn không quên khen Trình Hải Phong một câu đẹp trai khiến anh phải nức mũi cười cả hồi lâu.

Diệp Tâm Giao thấy vậy liền cố tình bồi thêm một câu.
– Anh thấy sao hả? Không những được phục vụ cái mồm còn phục vụ luôn cảm xúc của khách hàng nữa đấy!
– Hứ, em đừng có già mồm, do ông đây đẹp trai nên người ta chỉ nói sự thật thôi, nếu như là gặp người khác sẽ có chuyện này sao?
Được lắm, lại tự luyến!
Đồ ăn cuối cùng cũng được đem lên, đều là mấy món vặt trước kia cô vẫn hay ăn, bây giờ nghĩ lại đúng là chỉ có mấy món này mới k1ch thích nổi vị giác của cô.

Không chờ nổi nữa, Diệp Tâm Giao bắt đầu trở nên vô tư vô độ mà thưởng thức, còn Trình Hải Phong thì chẳng đụng một tí đũa nào, anh chỉ trung thành với ly trà sữa trước mặt.

Nhìn cô gái suốt ngày chỉ có công việc, lúc nào cũng cố gắng tuân theo mấy cái nguyên tắc luật lệ giờ lại ngồi vô tư mà ăn uống như một đứa trẻ, anh thật sự tự cảm thấy thời gian cũng chỉ lấy đi một phần nào đó của sự trẻ con nhưng chẳng thể làm phai nhạt những cảm xúc ban đầu.
– Tiểu Tâm Giao, em đúng là chẳng thay đổi gì cả! – Vừa nói anh vừa gấp thêm cá viên vào bát của cô, Diệp Tâm Giao ngẩn đầu nhìn anh khó hiểu.
– Thì giống như lần đầu tiên anh gặp em vậy đó, không thay đổi gì hết! – Lần này anh chỉ buông đũa rồi nhìn cô cười.
Diệp Tâm Giao không nói gì chỉ ồ lên một tiếng rồi tiếp tục ăn, cô cũng không quá ngạc nhiên vì câu nói này, vẫn rất bận ăn.

Cuối cùng chỉ mỉm cười dịu dàng, nụ cười vô tư đến mức khiến Trình Hải Phong không khỏi thở dài.

Đúng là cô vẫn vậy, chỉ là trưởng thành hơn một chút rồi cũng biết cách sống trong lòng người rồi..