Ôn Vãn ngẩn người.
Sau đó, bĩu môi, "A, bạn cùng bàn của tôi.
" Tư Cảnh Hạc bưng một bát canh ngô sườn thơm phức, đưa đến trước mặt Ôn Vãn, “Không phải em và cậu ấy vừa mới ngồi chung bàn thôi sao? Nhanh như vậy đã thân quen?” Ánh đèn ấm áp trong phòng ăn chiếu vào những món ăn tinh xảo, đủ màu sắc, hương thơm và mùi vị, kíc.h thích sự thèm ăn của Ôn Vãn.
Cô thích thú ăn đồ ăn ngon, nói: “Cũng được, hôm nay cậu ấy bị phạt chạy bộ với tôi gặp chút tai nạn, bây giờ cậu ấy đang nằm trong bệnh viện, chắc là vừa mới ngủ dậy buồn chán, cho nên tìm tôi tán gẫu.
" Nghe vậy, Tư Cảnh Hạc hơi nheo mắt lại.
"Cậu ấy thế nào?"“Kiệt sức mà ngất đi.
” Ôn Vãn bình tĩnh nói: “Nghe quản gia nói, bởi vì cậu ấy sinh non, từ nhỏ sức khỏe không tốt, may mắn lần này không gặp nguy hiểm gì, nếu không thì sự nghiệp của giáo viên trường tôi kiếp này coi như xong.
" Tư Cảnh Hạc nhớ lại khi Lăng Việt còn nhỏ, sức khỏe của hắn có vẻ không tốt, những năm qua là nhờ cô nuôi dưỡng cẩn thận, hắn mới có thể sống yên ổn đến bây giờ.
Ôn Vãn uống một ngụm canh, đột nhiên ngước mắt nhìn anh, “Tư tiên sinh, hình như anh rất có hứng thú với bạn cùng bàn của tôi thì phải?” Cô vốn dĩ chỉ muốn tìm hiểu, xem người đàn ông này có nói thật với mình hay không, không ngờ, ăn trộm gà không thành còn mất gạo, suýt chút nữa cô đã đem chôn chính mình.
Anh trả lời như vậy—— "Đó là bởi vì, anh có hứng thú với em Vãn Vãn.
" "Cho nên, mới đi quan tâm đến những người những việc xung quanh em.
" ! Sau khi ăn xong, Tư Cảnh Hạc rất có ý thức tự dọn dẹp đống bừa bộn.
Anh xắn ống tay áo trắng đến khuỷu tay, đứng bên bồn rửa, hơi khom người, kiên nhẫn rửa chén mà không nói lời nào.
Ôn Vãn đứng sang một bên, hơi nghiêng đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Vừa ngắm nhìn dáng vẻ của Tư Cảnh Hạc làm việc nhà, vừa dán miếng dán giữ ấm cho trẻ sơ sinh lên bụng dưới do người đàn ông chuẩn bị, thật ấm áp dễ chịu Tư Cảnh Hạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn cô, “Anh biết anh đẹp trai, nhưng em cũng không thể cứ nhìn anh, cười khúc khích như vậy được không?” Ôn Vãn nhướng mày, nụ cười trên môi càng rộng hơn, nán lại không kiềm chế được, "Hiếm thấy được dáng lưng an nhàn rửa bát của Tư gia, không được nhìn kỹ một chút sao?" Tư Cảnh Hạc nghiêm túc gật đầu, "Ừm, đây là lần đầu tiên anh làm việc nhà, cơ hội hiếm có, em nên trân trọng.
"Anh từ khi sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng, cả đời sống an nhàn sung sướng, đừng nói rửa bát, ở nhà anh còn chưa từng lau sàn, chứ đừng nói mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho một cô gái.
Cha nói, tay của anh dùng để cầm bút và kinh doanh.
Nếu không cần thiết, thì không được phép lãng phí thời gian quý báu vào những công việc nhà tẻ nhạt và tốn sức này.
Xưa nay anh vẫn luôn tuân theo nguyên tắc này.
Nhưng từ khi gặp Ôn Vãn, cô đã trở thành “cần thiết”.
Ôn Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đột nhiên hỏi: "Tư tiên sinh, tôi rất hiếu kì, anh luôn quan tâm đến các cô gái như vậy sao?" Đường Miên đã điều tra thông tin lai lịch của Tư Cảnh Hạc, phần lớn là một số ngành nghề đứng tên anh, cũng như các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông với anh, thông tin thực tế quá ít, đặc biệt là về tình cảm cá nhân, gần như là một tờ giấy trắng.
Khó khó để tưởng tượng, anh xuất thân từ gia đình giàu có hàng đầu, nắm nhiều quyền lực trong giới kinh doanh, lại có ngoại hình cực phẩm, vậy mà không có điểm xấu nào sao? ! Ôn Vãn đã từng nghi ngờ, người đàn ông này Kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp), hoặc có xu hướng tình d.ục khác thường.
Bản thân cô càng hướng tới cái suy nghĩ đầu hơn.
.