Chủ nhiệm nhìn hắn, im lặng vài giây rồi cau mày nói: "Học sinh Lâm Đông, lần này em muốn so tài với bạn học Ôn Vãn, tôi thấy không phải em không phục, mà là không tin tưởng giám khảo chúng tôi sao?"
   Ông cúi mặt, đột nhiên cao giọng nói: "Em hoài nghi giám khảo chúng tôi gian lận sao?"
  Lâm Đông không nói lời nào, xem như thừa nhận.

  Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của một số giáo viên đều trầm xuống, đặc biệt khó coi.

   Chủ nhiệm cười lạnh vài cái, ra lệnh cho phó chủ nhiệm đem bức tranh của Ôn Vãn tới, ném vào ngực Lâm Đông, "Vậy em nên nhìn cho kỹ, cẩn thận nhìn!"
"Sau khi xem xong thì ngẫm lại cho kỹ, em sinh ra trong một gia đình khoa bảng, từ nhỏ đã được hai vị tiền bối nổi tiếng trong giới hội họa và thư pháp khai sáng, vì cái gì còn không bằng một học sinh kém!"
   Nói xong, tức giận rời khỏi phòng họp.

  Lâm Đông mở bức tranh ra, một bức chân dung chân thực sống động như thật hiện ra trước mắt, dù là đường nét hay sự chuyển đổi màu sắc sáng tối, đều đủ cho thấy kỹ năng hội họa siêu phàm của Ôn Vãn.

  Cảnh tượng giống nhau, cùng một người mẫu--
  Nhìn vào bức tranh của hắn một lần nữa.

.

  Lâm Đông nhắm mắt lại, gân xanh huyệt thái dương nổi lên.


  Cách đó không xa, lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm của các giáo viên--
   "Học sinh Lâm Đông ngày thường đúng là ưu tú, nhưng lần này em ấy thực sự quá tự tin, tự phụ!"
   "Bây giờ đột nhiên xuất hiện hắc mã Ôn Vãn, mặc dù bị cọ xát kịch liệt, nhưng đây đối với hắn mà nói cũng không tệ!"
   "Hắn sở dĩ có kiêu ngạo như vậy, còn không phải bởi vì xuất thân nhà họ Lâm sao!"
   "Lại còn chất vấn giáo viên, a, cuồng vọng!"

.

  Lâm Đông nhìn sàn nhà màu nâu nhạt, trầm mặc hồi lâu.

  Bức tranh trong tay hắn rõ ràng không có ý nghĩa, hắn lại cảm thấy nó nặng ngàn cân, ép tới không thở nổi.

   Hắn hít sâu một hơi, đưa bức tranh cho Ôn Vãn, "Tôi thừa nhận, tài nghệ của tôi không bằng cậu, tôi thua rồi!"
  Ôn Vãn nhận lại bức tranh của mình, sau đó đưa tay lấy bức tranh của Lâm Đông, sau đó, trước mặt hắn, không lưu tình ném bức tranh xuống đất, giẫm lên nó--
   Lâm Đông lập tức trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Vãn.

   Cô khoanh tay trước ngực, giữa đôi mày và đôi mắt tinh xảo nở một nụ cười ngạo mạn khinh thường, vô cùng giễu cợt.


   "Lâm công tư, cảnh này quen không?"
  Lâm Đông nghĩ đến Bạch Lộ, đó là cách mà các bạn học cùng lớp của hắn đã làm nhục cô ấy khi đó.

Ôn Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, trên môi mang theo ý cười không giảm, "Lúc trước cậu nói tài nghệ thấp kém hơn người khác, nên bị người khác nhục nhã, cho nên, tôi làm như vậy, cậu không có ý kiến chứ?"
  Lâm Đông siết chặt nắm đấm, không thể thốt ra lời phản bác.

   Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm bức tranh Ôn Vãn giẫm lên, cơ hồ cắn răng hỏi: "Ôn Vãn, cậu rốt cuộc là muốn thế nào?"
   Ôn Vãn híp lại con mắt xinh đẹp, gằn từng chữ một, "Tôi muốn cậu cùng những người kia đi xin lỗi Bạch Lộ!"

.

  Khi Lâm Đông trở lại lớp học, các học sinh lần lượt chạy đến, hỏi anh về kết quả của cuộc thi.

   "Lâm Đông, Ôn Vãn nhất định là thất bại dưới tay cậu đúng không?"
   "Tôi biết cậu ấy nhất định gian lận, chỉ là một học tra, sao có thể đoạt hạng nhất của cậu được!"
   "Cậu ấy và Bạch Lộ là cùng một dạng, đều là phế vật!"
   "Quả nhiên, phế vật mới làm bạn với phế vật, ha ha!"

.

  Lâm Đông vượt qua tầng tầng lớp lớp thảo luận, đi tới chỗ cô gái đang vùi đầu đọc sách, dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, nắm chặt nắm đấm xoay người--
   "Bạch Lộ, ngày đó tôi thương tổn cậu, thật xin lỗi!".