Tiểu Viên lo lắng thấp thỏm, qua một hai ngày liền buông xuống.

Dù sao thì gây chuyện cũng đã làm rồi, so với tình huống hiện tại cũng không tệ hơn là bao.
Trừ phim chiếu mạng ra cô cũng không có bất kỳ tài nguyên nào khác, chẳng lẽ đường đường là một tay trùm trong giới có thể duỗi tay động tới tài nguyên hạng ba như vậy của cô sao? Thế thì quá không phóng khoáng rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Viên liền an tâm hơn.
Cô lật xem kịch bản nhận được trên WeChat, không có cái nào làm cô cảm thấy hứng thú cả.
Rảnh rỗi đến tăng cân, bèn kéo Thái Quyển đi sân tennis của tiểu khu chơi bóng.
Đầu xuân gió hơi lạnh, bầu trời xanh biếc, thấp thoáng tiếng chim hót.
Thái Quyển không phải người có tế bào vận động, nhặt vài vòng banh liền thở hồng hộc, Tiểu Viên cười: "Anh cũng yếu quá vậy?"
Thái Quyển tức giận: "Em không có bạn trai đi cùng, anh tốt bụng chơi bóng với em, còn phải bị em ghét bỏ nữa!"
"Ối!" Tiểu Viên giả vờ tức giận: "Em muốn bạn trai bộ khó lắm sao?"
"Dễ thì em tìm một người coi, anh cũng được nhẹ nhõm!"
"Được, anh chờ đấy mà xem!" Tiểu Viên đánh một trái banh qua, Thái Quyển không tiếp được, mắt thấy sắp muốn bắn tới trên người: "Lại một ván nữa!"
Thái Quyển kêu oa oa né tránh: "Không chơi nữa không chơi nữa!"
Tiểu Viên cười toe: "Anh xem vòng bụng béo của anh kìa, còn không vận động!"
Thái Quyển nổi giận, muốn nói cái gì để phản kích, thì thấy màu da trắng như tuyết của cô, hai má vì vận động mà đỏ hây hây, chân mày dày hàng mi dài, mặc đồ thể thao rộng rãi mà cũng có thể nhìn ra dáng người lồi lõm đẹp đẽ, chỗ nào chỗ nấy vừa vặn.
Bề ngoài không có gì để phản kích, chỉ có: "Dù cho em xinh đẹp, thì cũng không thấy em yêu đương nổi."
Chạm trúng nỗi đau rồi! Tiểu Viên la lên: "Anh tiêu rồi, em phải đánh giết anh không còn mảnh giáp!"
"Đến đây đi, không sợ em đâu!" Thái Quyển bất chấp.
Hai người vui cười cãi vã đùa giỡn, chơi xong một trận bóng cả người đầy mồ hôi bèn về nhà tắm.
Tắm xong, Hướng Chi Thạch lại nói cho cô biết là có người thanh niên tên Thi Hải tìm.
Trong một lúc Tiểu Viên mới nhớ ra: "A? Là người này?"
Hướng Chi Thạch gật đầu, trong điện thoại cũng đã hỏi danh tính và lý do: "Cậu ta hẹn em ngày mai đi ăn cơm, có nhân vật muốn em đi thử xem."
Thái Quyển hỏi: "Có thể tin được không? Sẽ không phải là lừa đảo đi?"
Hướng Chi Thạch mỉm cười: "Xác thật là nhà văn rất có danh tiếng, cũng là biên kịch."
Thái Quyển nghe Hướng Chi Thạch cũng khẳng định thay, lúc này mới buông xuống, tò mò hỏi Tiểu Viên: "Làm thế nào mà em quen được cậu ta vậy?"

Tiểu Viên cũng cảm thấy bất ngờ: "Ngày đó lúc cùng anh hai đi ra ngoài thì đụng phải.

Anh ấy hỏi em có phải là diễn viên hay không, hỏi xin danh thiếp của em."
"Ngày mai anh đi với em, hay là Thái Quyển?" Hướng Chi Thạch hỏi cô.
"Không cần, em tự đi là được." Cô cười nói.
Hôm sau như đã hẹn, cô tới một quán bar, tiến vào một cái phòng riêng nhỏ.
Cô nhớ ra tên người này là Thi Hải, bộ dáng lớn hơn với cô vài tuổi, mặc áo sơ mi quần jean, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, gọn gàng sạch sẽ, như ánh mặt trời.
Lúc nhìn thấy cô thì liền lộ ra tươi cười, răng trắng môi đỏ, vô cùng đẹp mắt.
"Mời ngồi, ăn gì nào?" Anh ấy lịch sự đưa thực đơn cho cô: "Hay là gọi đồ uống trước? À, không thích uống rượu cũng có thể kêu cái khác."
Chỗ ngồi trong phòng là ghế dài, Tiểu Viên ngồi bên cạnh anh ta, ngửi được một chút hương thơm cam quýt nhàn nhạt, người đàn ông đơn giản rõ ràng yêu sạch sẽ khiến người ta có ấn tượng rất tốt.
Bọn họ gọi rượu vang trái cây có ga độ cồn thấp (sparkling wine).

Thi Hải cũng không thích lòng vòng, nói thẳng: "Lần trước có nói với cô, một quyển sách của tôi đã được duyệt, cũng có người đầu tư rồi," Anh ấy cũng không có nói rõ là công ty đầu tư nào: "Nam chính nữ chính đã định rồi, chẳng qua......"
"Tôi muốn giao nhân vật nữ phụ thứ hai cho cô."
Hướng Tiểu Viên cũng không dám vui mừng quá sớm, sợ liền thất vọng, cô dừng một chút rồi hỏi: "Điều kiện của anh là gì?"
Trong lòng cô có vài phần cảnh giác.

Một hai năm qua, cô làm phật lòng người ta, ăn đủ đau khổ.

Khởi điểm cao thì thế nào, còn không phải đến bước không ngừng thỏa hiệp, không ngừng hạ thấp yêu cầu.
Trong thế giới người trưởng thành, nếu muốn một thứ gì, thì nhất định phải đánh đổi gì đó.

Ở giới giải trí, loại nơi nhìn thế lực xem mối quan hệ càng là như thế.
"Hả? Điều kiện gì?" Người đàn ông trước mặt phảng phất như không hiểu cô nói cái gì, ngẩn người sửng sốt mới phản ứng lại, chỉ cười: "Tôi chỉ hy vọng là người thích hợp nhất tới diễn nhân vật mà tôi viết nên mà thôi."
"Tôi không có điều kiện nào khác."
Tiểu Viên không ngờ được, mở to mắt, gương mặt đột nhiên xấu hổ mà đỏ bừng.
Đối phương ngay thẳng, thế mà cô đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Ngày đó gặp được cô, cảm thấy ngoại hình cô thích hợp, sau khi trở về tôi lại xem hai bộ phim 《 Tiểu Văn 》 và 《 Lựa chọn 》 của cô.

Tôi thật sự cảm thấy cô rất thích hợp với nhân vật nữ phụ thứ hai của tôi." Thi Hải nhẹ nhàng giải thích.
Tiểu Viên cúi thấp đầu, càng thêm ngượng ngùng, một chút cười khổ tự giễu hiện lên trên môi.
Ôi, mấy ngày nay cô bị hiện thực vô tình quất đánh, đã mài mòn đi không ít kiêu ngạo của cô.

Cô trở nên không dám dễ dàng tin tưởng người khác, cũng hoài nghi năng lực chính mình.
"Cảm ơn anh." Tiểu Viên nói tự đáy lòng.
Thi Hải nhìn cô, phảng phất như biết suy nghĩ trong lòng cô, anh ấy thở dài: "Thật ra là thế này, nam chính nữ chính thì tôi không có quyền quyết định.

Chỉ là lúc trước khi bọn họ ký hợp đồng mua bản quyền với tôi, tôi có đề ra một yêu cầu, tôi muốn tự mình xác định một diễn viên."
Tiểu Viên gật đầu một cái, nghĩ thầm, làm được điểm này cũng rất lợi hại rồi.
"Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này," Thi Hải gãi gãi đầu: "Tôi đã đem tư liệu của cô cho bên sản xuất, sau đó......"
Tiểu Viên hồi hộp trong lòng một chút.
Đúng rồi, Vĩ Gia Bảo đã chặn sạch tài nguyên phim truyền hình của cô, cô không nhận được bất kì nhân vật nữ nào.
"Có phải cô làm mích lòng người nào rồi không?" Thi Hải quay đầu hỏi cô, vẻ mặt khó xử.
"Bọn họ không đồng ý cho cô tới diễn."
......
Tiểu Viên tâm sự nặng nề về tới nhà, cô đã tìm được bút danh của Thi Hải —— ở trang chủ của Thương Hải Nhất Túc trên Hồng Tụ, tìm được cuốn tiểu thuyết kia.
Tiểu thuyết trên Hồng Tụ đều rất dài, mấy trăm vạn chữ, truyện cải biên thành phim truyền hình thì không có khả năng bao gồm tất cả tình tiết trong đó, chẳng qua trọng điểm tính cách nhân vật bên trong, cốt truyện xung đột sẽ không có thay đổi lớn.
Đây là một quyển truyện võ hiệp tên 《 Túy Tiêu Dao 》.
Là một quyển truyện kể về quá trình trưởng thành của nam nữ chính.
Nam chính và nữ chính xuất thân là danh môn chính phái, phụ thân của nữ chính là ân sư của nam chính, nữ chính là sư muội nam chính, hai người thanh mai trúc mã, đôi bên tình nguyện yêu nhau, chỉ đợi ngày thành hôn.

Không ngờ có một ngày, nữ chính bị giáo đồ Ma giáo đả thương, trúng độc.


Trên đường nam chính đi xin thuốc cho nữ chính thì gặp phải kẻ thù của môn phái, địch không lại bị đả thương, được nữ phụ hai là tiểu Thánh Nữ Ma giáo đi ngang qua cứu.

Nam chính mất đi ký ức, quên mất thân phận của mình, ngày ngày ở chung cùng nữ phụ hai, rồi có cảm tình.
Nam chính vừa vào Ma giáo, thì đúng lúc đối chọi trực tiếp với môn phái ban đầu, cùng đối mặt với người đã từng là sư phụ và người thương của mình.

Trong lúc đánh nhau thì khôi phục ký ức, rơi vào tình cảnh khó xử đôi đường.

Một bên là chính đạo, là tình nghĩa từ nhỏ; Một bên khác là tà đạo, là ân nghĩa cứu mạng.

Hai bên nam chính đều phải lựa chọn, nhưng không cách nào đưa ra lựa chọn.
Nói thật ra, cốt truyện cũng không mới mẻ độc đáo, có thể nói là tương đối cũ kỹ và máu chó.

Trong một quyển này, bao gồm đạo lý hai mặt chính tà, tình tay ba, những cảnh hành động võ thuật.

Nhưng tư duy tác giả rõ ràng, bản lĩnh lợi hại, viết cảnh đánh võ đến độ thỏa thích tràn trề, mô tả viết được khéo léo tinh tế tỉ mỉ đầy thẩm mỹ, làm người ta lún sâu trong đó, không ngừng muốn xem tiếp.

Càng đặc biệt là nhân vật nữ phụ này dám yêu dám hận, cũng không phải vai phản diện hoàn toàn, Tiểu Viên xem mà còn cảm thấy rất hứng thú.
Đáng tiếc nhân vật này cô lấy không được.
Thoáng chốc cô liền ngã lên giường, ủ rũ đến khó chịu, trong lòng chua xót khổ sở ghê gớm.
Trong thời gian này, 《 Đôi ba chuyện của họ 》 đã phát sóng, chẳng những phát trên nền tảng trực tuyến nổi tiếng, còn lên truyền hình vệ tinh, phát vào giờ vàng đài Xoài.

Phim truyền hình phát sóng được một nửa, thì Douban chấm 6.4 điểm, trung bình vừa đủ.
Tiểu Viên nhìn kĩ một chút nữ diễn viên thay thế cô, không tính là lạ mặt, cũng là một diễn viên nữ trẻ hoạt động mạnh ở giới phim truyền hình.

Vương Tập vẫn là bộ dạng thứ đầu gỗ đó, nữ diễn viên kia cũng gắng sức diễn.

Ngay từ đầu còn rất có độ thảo luận, dần dà, trừ các lời ca ngợi giá trị ngoại hình của Vương Tập trên mạng, thì ở Douban và các tài khoản nhà phê bình công khai lớn đều có không ít lời chê bai, nói anh ta diễn chẳng ra sao, bình luận không thích hợp làm diễn viên gì đó linh tinh.
Tiểu Viên xem mà trong lòng đặc biệt hả giận.
Còn Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo, diễn một cặp đôi yêu nhau hết sức có phản ứng hóa học, người xem hết sức mong ngóng sự ngọt ngào từ cặp đôi hai người, lên tìm kiếm hàng đầu của Weibo mấy ngày liên tiếp.


Bọn họ là người cùng công ty, cũng tương đối dễ xào nhiệt độ, quan hệ công chúng của công ty đồng thời kết hợp tài khoản marketing lớn có chúng thực v, kết cục, trong một thời gian trên mạng chỗ nào cũng có thể thấy đang thảo luận về bọn họ.
Nổi nhất trong giới chính là Phương Hạo, nhà phê bình phim khen diễn xuất của anh ta tự nhiên, thái độ khiêm tốn, ngoại hình xuất xắc, các cô gái trẻ những người hâm mộ say mê điên đảo vì anh ta.

Từ thần tượng chuyển mình thành diễn viên vô cùng thành công, có nguồn tin cho hay đã có không ít nhà đầu tư vừa mắt với anh ta, hợp đồng phim xem ra sẽ không ít.
Mùi vị bị cố tình ngó lơ quen thuộc cũng không dễ chịu, hơn nữa hôm nay chịu một sự đả kích như vậy, Tiểu Viên đem chăn che lại đầu, rất muốn khóc.
Thật ra, với riêng cô thì cũng không phải không có nghĩ tới cứ nhận lời Vĩ Gia Bảo, hắn ta muốn cái gì Tiểu Viên cũng rõ ràng.

Dù sao cũng không thật lòng, coi như làm bạn giường gặp dịp thì chơi, thật sự không được nữa thì coi như bị chó cắn, chỉ cần hắn không ngang ngược ngăn trở tài nguyên của cô nữa là được.
Nhưng cái ý nghĩ này vừa nổi lên, thì chính mình nổi da gà, quả thật muốn tự đấm đánh bản thân.
Không được, quá ghê tởm, cô không muốn đến gần người đàn ông này chút nào, ngủ không nổi.
"A a a a! Bực bội quá!" Cô đá chăn, thật là chán ghét chết đi được!
Muốn cô cùng Vĩ Gia Bảo á, còn không bằng cùng......
Trong đầu Tiểu Viên bỗng nhiên thoáng hiện lên người phụ nữ đồ đen lạnh băng nhàn nhạt, đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

Cô ngây người vài giây, lại run lên một chút, lật người ngồi dậy.
Trời ạ, cô nghĩ cái gì vậy?
Cô vò đầu bứt tóc.
Đều bị một nhà họ Vĩ này khiến cho đầu óc cũng hồ đồ rồi!
Thái Quyển và Hướng Chi Thạch gõ cửa tiến vào: "Thế nào? Gặp mặt ra sao?"
Tiểu Viên ngồi dậy, đem lời Thi Hải nói kể lại, vẻ mặt cô chán nản ủ rũ, nói: "Nhân vật này được lắm, em cảm thấy rất hứng thú, chỉ là em......"
Thái Quyển cũng hiểu rõ tình huống hiện tại, muốn nói lại thôi, mở di động ra tìm kiếm tiểu thuyết: " Đợi lát nữa anh cũng xem thử tiểu thuyết coi sao."
Tiểu Viên xua tay: "Không cần xem đâu, dù sao thử vai cũng sẽ không thành công."
Thái Quyển thật sự không biết an ủi thế nào cho tốt, thở dài, "Nhưng bé Viên à, thật sự không thể lại đóng phim chiếu mạng nữa." Nếu như bị định nghĩa là diễn viên phim chiếu mạng, về sau người khác có tài nguyên tốt cũng sẽ không tìm cô nữa.
"Đừng lo lắng quá, để anh nghĩ cách." Hướng Chi Thạch trầm ngâm vài phút, giọng anh ấy vẫn cứ ấm áp dễ chịu.

Trước giờ đều thật bình tĩnh, dáng vẻ dường như không phải chuyện gì lớn.
"Cách gì ạ?" Tiểu Viên chu môi, mắt chớp chớp nhìn anh ấy.
Hướng Chi Thạch cười một cái: "Chúng ta đi thành phố Bội một chuyến."
- --------