Tiểu Viên xoa xoa đôi mắt, nhưng vẫn có sương mờ chặn đi tầm mắt của cô, phảng phất như lao qua không khí, thấy được cái đêm hồi nhiều năm trước kia:
Buổi tối hôm đó, cô trở về từ bên ngoài, vui vẻ về nhà sau khi gọi điện thoại với anh trai.

Anh trai đã cho cô tiền tiêu vặt, trong nhà không có máy điện thoại bàn, chỉ có mẹ cô là có di động, cho nên cô đi đến tiệm tạp hóa nhỏ dưới lầu gọi điện thoại.

Trò chuyện cùng anh trai thật vui vẻ, hơn nữa cha kế đã không về nhà mấy hôm rồi, cô ước gì ông ta cũng không bao giờ trở về nữa.
Nhưng buổi tối hôm đó, cô vừa đẩy cửa ra thì trong phòng thật ồn, tiếng TV mở đến thật to, gã kia ngồi ở trên sofa, đang cắt dưa hấu, một mớ bừa bãi trên bàn trà.
Cô vẫn còn nhớ tâm trạng ngay lúc đó, máu của cô cũng muốn sôi sục lên, xẹt qua da dẻ, từng một đợt tê dại, bấy giờ ra ngoài cũng không có chỗ đi.

Cô nhanh chóng quyết định, phóng về hướng phòng mình, chỉ cần đến được phòng mình thì lập tức khóa cửa lại, chờ đến khi mẹ cô về thì không sao nữa rồi.
Cô chạy vào trong, trái tim cũng muốn vọt ra tới, ngón tay vừa mới đụng tới cửa, thì cả người cô bị kéo giật về sau.

Cô không dám quay đầu lại, liều mạng mà giãy giụa, bị gã kia một tay ấn ghìm cứng ngắc xuống đất, cái trán bị đập một cái tàn nhẫn, toàn bộ căn nhà đều đang xoay vòng, cuống họng tanh ngọt, kêu cũng không được nữa.
Gã đàn ông xì ra mùi rượu hôi thối, chặn cổ cô, kéo xé quần áo cô lung tung, nói huyên thuyên: "Con nhỏ này, lần này mày trốn không được nữa đâu, thật là lớn lên càng mướt mát rồi!"
Cô đã sợ hãi tới cực điểm, chỉ có thể kêu ré lên bất lực, máu chảy xuống từ trên trán, nhòe lên đôi mắt cô......
Tiểu Viên thoáng nhắm mắt lại, theo tiềm thức muốn sờ cái trán của cô một chút, ngước mắt thì trông thấy đôi mắt ửng đỏ của Thái Quyển nhìn hướng về cô, cô mới hoàn hồn được.
"Sau đó thì mẹ em đã trở lại......"
"Phù......" Thái Quyển thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa ngực.
"Bọn họ ầm ĩ lên, dáng vẻ mẹ em đêm đó hết sức đáng sợ......"
Thái Quyển gật gật đầu, dù sao cũng là mẹ ruột mình, nhìn thấy kiểu cảnh tượng này không tức bùng lên mới là lạ.
Khóe môi Tiểu Viên hơi nhếch lên, thoáng lắc đầu: "Lúc trước em đã từng nói với mẹ nhiều lần như vậy, bà đều không tin, đều nói là em đang nói năng bậy bạ, là em không hiểu chuyện, muốn khiến người lớn quan tâm tới em nhiều hơn......"
"Buổi tối ngày đó, khi bà tận mắt thấy được, thì liền sụp đổ trong nháy mắt......" Tiểu Viên co rụt trên sofa, chôn mặt vào trong, thật giống như cô hồi 12 tuổi rụt ở trong góc, cả người run rẩy.
"Gã kia mới đầu còn biện bạch vài câu, sau đó thì dứt khoát xé rách da mặt (không nể mặt nữa), nói dù sao em cũng không phải ruột thịt của ông ta......"
"Đúng là đốn mạt, không bằng cầm thú!" Thái Quyển không nhịn nổi, mắng với giọng căm hận.
"Gã kia còn đánh mẹ em, sau đó thì bọn họ bắt đầu xô xát......" Tiểu Viên thoáng che đi đôi mắt.
Lúc ấy cô sợ mẹ cô chịu thiệt, cố gắng đứng lên đi hô hoán, nhưng vẫn chưa kịp thì liền nghe thấy gã cha kế kia hét thảm một tiếng.
"Sao anh không thấy có lỗi với tôi? Sao anh đối mặt được! Sao anh......"
Một cái, hai cái, ba cái......
Tiếng k3u r3n của gã kia, máu tung tóe mà bắn ra.

Cô cảm thấy mẹ cô đã rơi vào một sự điên cuồng không cách nào miêu tả, một bên gương mặt dính máu, một bên mặt bầm tím, mặt mũi trở nên quái dị đến vặn vẹo, vô cùng xa lạ.
"Mẹ ơi......" Cô muốn gọi không dám gọi, lại thật sợ hãi, muốn đi qua phía mẹ, nhưng hai chân vẫn luôn run rẩy, run đến đứng cũng không vững, chỉ có thể dựa vào tường.

Mẹ cô ngẩng mặt lên, nhìn qua hướng này.
"Vì sao đều phải đối xử với tôi như vậy?"
Cô vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt kia, điên cuồng, âm u lạnh lẽo, oán hận, câu nói kia của bà cũng là đang hỏi cô.
"Vì sao, vì sao? Vì sao?" Mẹ cô vung vẩy tay, nhìn gã đàn ông trên mặt đất, kêu gào liên tục, bổ nhào vào trên người gã: "Anh dậy đi, anh dậy cho tôi, anh cút lên nói rõ ràng với tôi, anh cũng quên sạch hết lúc đầu anh đã nói thế nào rồi sao?"
"Anh dậy đi chứ......"
Nước mắt từ hốc mắt chậm rãi thấm đẫm ra.
Rồi sau đó, Tiểu Viên cảm thấy bản thân đã chìm vào trong cái hồ lạnh buốt, nhìn bóng người trên bờ lay động, có người phá cửa mà vào, có người la hét cảnh sát tới rồi, có người hô to đứa nhỏ đâu?
Cô chìm vào hồ nước với từng chút từng giọt, hệt như tĩnh vật.
Qua một hồi thật lâu, Thái Quyển mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Cái này thật ra có thể tính là phòng vệ chính đáng đi?"
"Nếu một nhát còn được, nếu không chết còn ổn......"
Lúc ấy cô cũng nằm viện, nữ cảnh sát đã liên hệ anh trai giúp cô.

Sau khi anh trai tới, cô mới có người để dựa vào.
Luật sư là anh trai mời.
Đấu trí kiện cáo đến mức rất vất vả, đánh hết thật lâu.
Trong nhà gã cha kế còn có anh trai chị dâu, hai vị kia hết sức khó chơi, luật sư mời đến cũng rất lợi hại, cuối cùng vẫn là phán ngộ sát, tuyên bốn năm.
"Vậy gã ta còn......!thế tình hình của em thì......" Cơn tức giận của Thái Quyển đều nghẹn hết tất cả ở ngực, suýt nữa bị tức chết.
"Không có chứng cứ," Tiểu Viên cụp đôi mắt, nói chua chát: "Hơn nữa là chưa thực hiện được......"
"Lúc ấy tình hình của em rất không tốt, anh hai cũng không cho em ra tòa."
Cũng phải, năm đó Tiểu Viên mới 12 tuổi, còn ít tuổi mà đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, đã từng chịu qua nhiều ngược đãi như thế, còn muốn để cô điểm lại lần nữa ở trước công chúng, hồi tưởng một chút lần nữa, thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.
Huống chi danh dự của con gái rất quan trọng, rõ ràng không phải lỗi của cô, mà hết thảy hậu quả về sau đều để cho cô gánh vác.
Nếu anh ấy là anh Chi Thạch thì có thể cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
"Mẹ em cũng nói ông ta không có xâm hại em, bà chỉ là không chịu đựng được bạo lực gia đình, cho nên mới......"
"......" Thái Quyển hít vào sâu thật sâu.
"Cái bất lực nhất chính là —— mẹ em đã thừa nhận bản thân bà có ý giết người, bà cũng chẳng có một chút tâm nguyện muốn đấu tranh nào, nếu không phải luật sư anh hai mời thì phỏng chừng bà phải bị phán quyết càng nhiều năm hơn......"

"Dì thật......"
Thái Quyển tức đến không biết nói cái gì được, lúc trước anh ấy biết được sơ lược một tí, hiện tại vừa hiểu được chi tiết rõ ràng, thì vừa phẫn nộ lại đau đớn nhức nhối, mà lại không thể mắng mẹ của anh em bọn họ, tức giận đến xoa thái dương mãnh liệt, liên tục vuốt ngực xuôi khí.
Chả trách, thảo nào Tiểu Viên cũng không muốn gặp mẹ.
Tiểu Viên đáng thương, tội nghiệp anh Chi Thạch......
Đôi mắt Thái Quyển chua xót, anh ấy vẫn luôn biết Hướng Chi Thạch không dễ dàng, cũng đến giờ phút này anh ấy mới hoàn toàn hiểu được gánh nặng trên người anh Chi Thạch, áp lực anh Chi Thạch tiếp nhận cùng nỗi vất vả của anh Chi Thạch.
Khó trách thân thể kém, thảo nào sẽ sinh bệnh......
Anh ấy vuốt qua mặt, cố gắng nuốt xuống âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng.
-
Lúc hơn 3 giờ sáng Tiểu Viên mới mơ mơ màng màng ngủ mất, tới 7 giờ hơn lại tỉnh, cô rời giường rửa mặt, không thông báo cho Thái Quyển, đã ra ngoài.
Viện điều dưỡng cách khách sạn chỉ có mười lăm phút đi xe.
Cô liền đến được rất mau.
Chỗ viện điều dưỡng này tiếp nhận đa số là tinh thần không quá bình thường, hoặc là người già cả không thể tự lo liệu được lắm trong sinh hoạt, mỗi tháng thì có hạn ngạch người thăm người thân cố định, thông thường đều sẽ chừa ra thời gian xen kẽ, thân nhân cũng có thể căn cứ tình hình cá nhân mà qua đây ở bên cạnh trông nom.
Bệnh viện có bố trí rất nhiều camera theo dõi, cũng có máy điện thoại bàn, bên trong các loại sảnh lớn cùng văn phòng, hành lang đều ngăn chặn tín hiệu, mục đích là để cho y tá nhân viên điều dưỡng đều luôn luôn chú ý bầu bạn với các cụ, phòng ngừa bọn họ qua quýt trốn tránh, biếng nhác khi làm việc, vv...!những hành vi không chuyên nghiệp.
Môi trường rất không tệ, trong mỗi căn phòng ở trừ buồng vệ sinh ra thì đều có camera, buổi tối đều có người phụ trách trực ban, hơn nữa cách viện điều dưỡng không xa cũng có hai bệnh viện bậc ba.

(*)
(*) Bệnh viện bậc ba là bệnh viện có thứ hàng đầu trong quy định phân loại cấp độ thứ bậc cơ sở y tế của Trung Quốc.

Tóm lược theo baidu thì có thể hiểu là tương đương bệnh viện đa khoa tuyến trên ở Việt Nam.
Thời gian đang là bữa sáng, trong nhà ăn không nhiều người lắm, có rất nhiều người lớn tuổi không thích đến nhà ăn để ăn, mà do người chăm nom (*) đưa đến trong phòng.
(*) ở đây nguyên gốc là 护工, tức hộ công, là người được thuê để chăm sóc trông nom người nằm viện, không phải y tá, nhân viên của bệnh viện.

(theo baidu)
Chẳng qua là nghe nói mẹ cô thì càng thích đến nhà ăn để ăn, bà thích tìm một nơi ánh mặt trời tốt chút, lẳng lặng mà ăn bữa sáng.
Y tá trưởng nói qua tình hình của mẹ với cô, nói bà là người phối hợp nhất, cũng đỡ lo nhất, thường ngày đều thật sự tự lo liệu được, cũng có sắp xếp của riêng bà.
Y tá trưởng trông thấy biểu cảm của Tiểu Viên, lại vội vàng bồi thêm một câu: "Đương nhiên là khi bà làm những việc này, thì chúng tôi đều có người cùng ở bên cạnh bà."
Tiểu Viên muốn nhìn thử mẹ cô vào buổi sáng thì có dáng vẻ thế nào.
Bà một mình lẻ loi ngồi ở chỗ kia, ánh mặt trời rải hết nửa cái bàn, bà chải tóc thành bím, làn da trắng nõn bóng loáng mà ửng lên ánh sáng nhè nhẹ, dáng vẻ rũ mắt ăn gì đó hết sức dịu dàng.

Một cái cây cau vàng ở gần bên lặng lẽ làm bạn với bà.
Hình ảnh này thoạt nhìn vô cùng ấm cúng dễ chịu.
Tiểu Viên chậm rãi đi qua đến, ngồi xuống đối diện bà, nhìn bữa sáng trong mâm đĩa của bà.
Cháo nấm tuyết, bánh bao nhỏ, xíu mại, dưa cải đậu que ngâm chua, một quả trứng luộc, còn có một ly sữa bò.
Người chăm nom bưng tới một ly nước cho cô, hỏi cô có muốn ăn bữa sáng hay không.
Tiểu Viên không có khẩu vị, khẽ lắc đầu lịch sự từ chối.
Thật ra cô và mẹ từng có một quãng thời gian rất vui vẻ, bắt đầu tính từ khi cô có ký ức, hồi cô ba tuổi hơn thì vào nhà trẻ, mỗi ngày mẹ đều sẽ đưa cô đi học đón cô tan học, có khi hai mẹ con đi mua chút rau cải, về nhà nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Có khi chỉ gom góp cơm thừa canh cặn của ngày hôm qua góp thành một bữa, cũng rất vui vẻ.
Có khi mẹ sẽ mua một cái bánh kem nhỏ cho cô, cô làm bài tập xong thì có thể ăn, mẹ sẽ cười nhắc nhở cô trước khi ngủ phải đánh răng.
Sau khi cô lên tới tiểu học, thì mẹ cô đã quen biết người đàn ông kia.

Người đàn ông kia vẻ ngoài cao lớn, dáng vẻ đứng đắn, Tiểu Viên khi còn nhỏ cũng không cảm thấy ông ta có gì tài giỏi, nhưng cảm thấy rằng khi mẹ cô cùng ở bên ông ta thì cười đến thật vui vẻ, sẽ thẹn thùng, mặt thường xuyên đỏ bừng, có lúc còn sẽ nhoài vào trong lòng ngực ông ta rơi nước mắt nói tâm sự.
Bọn họ rất mau thì đã kết hôn, cô liền có cha kế.
Từng có thời gian hai ba năm vẫn tính là không tệ, cô cũng dần dần thích ứng với sự tồn tại của cha kế.

Mãi đến khi ông ta thất nghiệp, thời gian ở nhà càng ngày càng dài, hình như tìm công việc cũng không thuận lợi, cao không tới thấp không chịu.
Mẹ cô vừa hỏi thì ông ta liền nổi giận, những lời đó đã nói rất nhiều lần, đến nỗi đã nhiều năm như vậy mà phảng phất như còn rõ mồn một bên tai.
"Bây giờ khinh thường ông mày rồi à? Cô mới kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Ông mày vì sao phải kiếm tiền giúp cô nuôi con gái nhỏ, lại không phải giống của ông!"
"Con cái cô cũng không phải sinh với ông đây, cô còn có bản lĩnh quản ông mày?"
"......"
"Mẹ ơi, sao lúc này mẹ mới đến, con đói quá......"
"Không phải cho con tiền để sau khi tan học thì con đi ăn một chút gì rồi à?"
"Nhưng mà......" Cô muốn cùng ăn cơm với mẹ mà.
"Mẹ còn chưa tan làm, con đến hàng xóm dưới lầu hoặc là chỗ tiệm tạp hóa nhỏ đó đi, ba con ở nhà đó, con nói ba mở cửa......"
Cô không dám.
Gã đàn ông kia nếu không ở trên sofa xem TV uống rượu thì là đang ngủ, có kêu cũng chả có ai mở cho cô.
Chuyện cũ từng cái một cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, may mà cô đã không còn là bé gái mười mấy tuổi kia, những hình ảnh đó những lời nói kia đều trình diễn ra lặp đi lặp lại trong đầu cô mấy năm này, không có một giây phút nào được yên tĩnh.
Hiện tại vô cảm rồi sao?
Không có.
Vẫn còn cảm giác đau đớn, còn rất buồn lòng, không hiểu được, trái tim đều đang thiêu đốt từng tấc một, nhưng có lẽ cô đã quen với loại khổ sở này, cho nên giờ phút này có thể bình tĩnh mà ngồi ở đối diện mẹ cô, nhìn xem bà ăn uống.
Ánh nắng ngày đông yên ả, gió nhẹ phất tới, bóng cây xanh dao động trên mặt bàn trắng tinh.
Tiểu Viên uống một ngụm nước, chăm chú nhìn mẹ.
Có lẽ bà không muốn tỉnh lại đối mặt, không muốn nhìn nhận anh em các cô, cứ đắm chìm trong thế giới của bản thân bà như vậy, biết đâu đối với bà là một chuyện tốt.

Tiểu Viên không để ý bà có còn nhận biết được cô hay không, nhưng anh trai rất để ý.

Anh ấy tách khỏi mẹ hồi năm 12 tuổi đó rồi thì không còn gặp lại bà nữa, đây cũng là chấp niệm của anh ấy chăng.
Nghĩ đến anh trai, đôi mắt cô trở nên khô khốc, lại uống vào một ngụm nước để che giấu, khẽ thở ra một hơi.
Mẹ cô dường như cũng chẳng mảy may nhận ra sự tồn tại của cô, bà ăn cháo xong rồi thì bắt đầu lột trứng gà ra.
Tiểu Viên nhìn lướt qua, liền chuyển tầm mắt đi, nhìn ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, một cái dĩa nhỏ được đẩy qua tới trước mặt cô, trong dĩa đựng một quả trứng gà trắng như tuyết đã được lột vỏ xong sạch sẽ.
Tiểu Viên bỗng dưng thoáng sửng sốt, nhìn về phía người phụ nữ ở đối diện mà không dám tin.
Mẹ cô phảng phất như chẳng ý thức được rằng bà đã làm gì, bà dùng đũa gắp một viên xíu mại, đặt ở miệng, cắn vào một miếng.
"Mẹ......" Môi cô giật giật, không có phát ra âm thanh, chậm rãi tiến gần về trước, quan sát bà.
"Mẹ......" Tiểu Viên nhìn nhìn trứng gà trước mặt mình, có thứ gì đó đã chậm rãi chảy lan ra trong lòng: "Đây là cho con ăn sao?"
Bà không trả lời, chỉ khều cái muỗng inox trong mâm đĩa lên một cái, để tới trước mặt cô.
Tầm mắt của Tiểu Viên dõi theo động tác của bà lượt đi lẫn về, ngực thoáng phập phồng dồn dập.

Cô cầm lấy cái muỗng, bắt đầu ăn trứng gà, nước mắt nhỏ giọt xuống, cô thoáng lau thật nhanh, rồi vùi đầu ăn hết.
Khi lấy khăn giấy qua lau chùi thì phát hiện mẹ đang nhìn cô, đôi mắt của bà không tản mạn nữa, mà là đã có tiêu điểm, ánh mắt cứ tựa như gió nhẹ ấm áp.
Tiểu Viên nhìn bà với đôi mắt ướt át: "Mẹ ơi, mẹ nhận ra được con sao?"
Nhìn không ra là nhận biết được cô hay là không, nhưng ánh mắt của bà bình tĩnh mà ôn hòa, không nhận thấy một tia bất ổn nào, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch nhè nhẹ nhàn nhạt, bà nói: "Phải tốt đẹp."
Tiểu Viên ngơ ngẩn, đáp một tiếng theo bản năng: "......!vâng."
"Các con đều phải thế."
-
Buổi tối hôm đó, Tiểu Viên đã gọi điện thoại cho anh trai, vừa nói tình hình của mẹ cho anh trai thì anh ấy vui vẻ cực kỳ, bảo cô ở lại chỗ này thêm mấy ngày.

Tiểu Viên không có nhận lời lập tức, mà ngược lại hỏi anh ấy khi nào thì báo cáo kiểm tra sức khoẻ sẽ ra tới.
Giọng điệu Hướng Chi Thạch nghe ra không có gì khác thường, nói với cô rằng còn phải mấy ngày nữa.
Gọi điện thoại xong, cô nằm xuống chợp mắt trong chốc lát, chẳng chút bất ngờ khi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ là hồi cô và mẹ còn ở thành phố Sơn, có một chiều tối nọ, mẹ dẫn cô đi công viên giải trí chơi, tới đêm rồi thì hai mẹ con đi nhờ xe về nhà.

Lúc sau cô mệt lử, bèn kéo lấy tay mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta sắp về đến nhà rồi sao?"
"Sắp rồi, Hiểu Hiểu à," Nụ cười của mẹ hết sức dịu dàng ấm áp, mặt cúi thấp xuống nhìn cô: "Hiểu Hiểu, ngày mai thì mẹ sẽ đi kết hôn với chú, về sau sẽ có thêm một người để thương yêu con rồi, được không?"
Nụ cười của bà sáng ngời, ngọt ngào, có tất cả khát khao cùng chờ mong đối với tương lai.
Nước mắt chảy dài xuống dưới, một giọt rơi vào hồ, hình ảnh nhòe câm, hóa thành bóng tối.
Tiểu Viên đã chần chừ trong giữa bóng tối thật lâu, bỗng nhiên bị giấc mơ quặn thắt xuống một cái nhanh chóng làm bừng tỉnh, cô giật mình mà ngồi dậy, mí mắt cùng trái tim nhảy điên cuồng, tiếng kêu của Thái Quyển kéo tới, cửa bị đẩy ra rầm một tiếng, giọng điệu của anh ấy hoảng hốt lo lắng: "Bé Viên à, dì xảy ra chuyện rồi!".