Qua mấy ngày sau, Tiểu Viên ra ngoài tiến hành phỏng vấn cùng chụp hình, lần này là nhận được lời mời của 《 Người đáng ca ngợi 》 (*) (Marie Claire), một trong năm tạp chí lớn trong nước.

Đây đối với Tiểu Viên mà nói thì tuyệt đối là một sự khẳng định, cô không phải xuất thân từ ngôi sao lưu lượng, mà là đơn thuần dựa vào tác phẩm, dùng thân phận diễn viên thuần túy để nhận được phần ưu ái này.

Cái này trong số các diễn viên nữ trẻ cũng là điều hiếm có, là một cột mốc đáng nhớ trong cuộc đời sự nghiệp của cô.
(*) Chỗ này là mình dịch thô từ cụm 嘉人, nên có thể nghe không hợp tai lắm, đây là tên tiếng Trung của tạp chí Marie Claire của Trung Quốc.
Nguyễn Thanh hết sức coi trọng, đã trực tiếp cùng qua đến với cô.
Khi cô xuất hiện trình diện, phó tổng biên tập của tạp chí cũng lại đây chào hỏi cùng cô, hai người cười rồi hàn huyên vài câu.
Nguyễn Thanh nhìn Tiểu Viên trang điểm bên cạnh, cười nói: "Đứa nhỏ (*) nhà mình lần đầu tiên nhận được lời mời của tạp chí có phân lượng lớn như vậy, tôi không yên tâm nên liền tới đây nhìn xem."
(*) Ở đây tác giả dùng từ oa (娃).

Theo đa số từ điển thì đây là từ chỉ con nít, em bé hoặc động vật mới đẻ.

Nhưng ở Từ điển Hán Nôm thì từ này còn một nghĩa khác là cô gái đẹp.

Tham khảo thêm ở một số từ điển như zdict, baidu thì có vẻ đây là từ cổ dùng để gọi người con gái đẹp.
Phó tổng biên tập cười: "Này có cái gì không yên tâm chứ," Cô ấy vẫy tay hỏi cấp dưới cầm qua bản thảo câu hỏi: "Cô xem xem, các câu hỏi đều rất bình thường."
Nguyễn Thanh nhận lấy, nhìn lướt qua một cái nhanh chóng, cười nói: "Tôi chỉ là nói đùa thôi, có cô kiểm định thì tôi có gì mà không yên tâm!"
"Chậc, cô thật tranh đua vì gái nhỏ nhà cô đây nhỉ! Không phải cô mới bàn về người phát ngôn của LOréal cho cô ấy sao!"
Cho nên vẫn là thương hiệu ba ba ra mặt, đã thúc đẩy một phen cho Tiểu Viên.

Nguyễn Thanh đã sáng tỏ trong lòng, bèn chớp chớp mắt với cô ấy: "Tháng mười?"
Năm tạp chí lớn vẫn luôn có cách nói chín vàng mười bạc, bìa tháng chín nhất định là siêu mẫu, ngôi sao có sức nặng nhất trong giới giải trí, hoặc là diễn viên có giá trị thương mại cao.

Tháng mười chiếm vị trí thứ hai, cũng quan trọng ngang ngửa.
Đoán chừng tạm thời Tiểu Viên còn chưa có mặt mũi lớn như vậy, cho nên Nguyễn Thanh cũng chỉ là thăm dò như thật như không.

Phó tổng biên tập khẽ cười, cũng chớp chớp mắt với cô ấy: "Tháng mười một."
Cũng không tồi ha, Nguyễn Thanh vừa lòng, ít nhất đã mở khóa được một tuyến cửa tạp chí.
Bận bịu hết nửa ngày, lúc rời đi ngồi lên xe thì trời đã tối hết rồi.

Đoàn người lại đi ăn bữa tối, ăn xong thì Tiểu Viên cũng bắt đầu bật ngáp rồi.
"Đúng rồi, hôm sau, còn có một cái tạp chí, em sắp nhận phỏng vấn cùng với Thần Ảnh." Nguyễn Thanh xem qua bản ghi nhớ trên di động.
Tiểu Viên từ trước đến nay đều không đi nhớ những cái này, chẳng qua thì cũng tò mò bèn hỏi một câu: "Tạp chí gì ạ?"
"《 Phí-Gia-La 》(*) ( FIGARO)." Nguyễn Thanh cười tủm tỉm.

Tạp chí thời trang trong nước cũng có phân cấp bậc, "Năm lớn hai nhỏ" (*) là một tuyến tạp chí.

《 Phí-Gia-La 》 chính là thuộc về một trong hai nhỏ đó.
(*) Tên phiên âm tiếng Trung của Figaro, một tạp chí Pháp.
(*) Năm lớn hai nhỏ là phân cấp tạp chí dành cho phụ nữ.

Năm cái lớn là "VOGUE", "ELLE", "Harpers BAZAAR", "Marie Claire" và "Fashion COSMO" (COSMOPOLITAN).

Hai nhỏ là "Madame Figaro" và "Fashion LOFFICIEL" (theo sohu).
"Hình như trước đó chị chưa nói qua với em?"
"Đúng vậy, đây là sư tỷ mang em theo cùng nhau, cọ ké không mất gì sao không cọ chứ!"
"A? Thế có phải quá mặt dày hay không ạ," Tiểu Viên hơi gãi mặt: "Người ta cũng không muốn phỏng vấn tới em?"
"Em ngốc à, nếu mà hoàn toàn không muốn phỏng vấn em thì khả năng lớn là từ chối khéo, nhưng bên tạp chí người ta cũng vui vẻ tiếp nhận rồi!"
"Nhưng em cảm thấy, liệu có phải phiền toái chị Thần Ảnh quá rồi hay không?"
"Cô ấy vốn dĩ chính là sư tỷ em, hẳn là nên để ý tới em nhiều hơn, này có cái gì......" Nguyễn Thanh đột nhiên khựng lại một chút, trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Viên nói như vậy thì lẽ nào là vị kia để ý?
Cô ấy thử hỏi tí: "Bé cưng, em thật sự không muốn chụp sao?"
Tiểu Viên do dự một chút: "Trái lại thì cũng không.


Nếu đẩy đi thì lại phụ lòng một phen ý tốt của chị Thần Ảnh rồi."
Nguyễn Thanh hài lòng gật đầu: "Này mới đúng chớ!"
Vị kia cũng không có khả năng keo kiệt như vậy đi? Lại nói, Hà Thần Ảnh thẳng đến không thẳng hơn được nữa!
Ước hẹn thời gian xong xuôi vào hai ngày sau, Hà Thần Ảnh cùng Hướng Tiểu Viên hai người chụp ba tấm ảnh chụp chung, sẽ chọn một tấm làm bìa mặt, còn lại tấm riêng một người thì để ở trang trong.
Biên tập để hai người các cô ngồi cùng với nhau, thoải mái mà trò chuyện một chút.
Bởi vì không phải là tạp chí chuyên về phim điện ảnh phim truyền hình, nên sau khi hỏi xong mấy câu thì liền chuyển sang hướng càng nhẹ nhàng hơn, đại chúng nghe cũng càng thích hơn.
"Hai vị hiện tại là sư tỷ sư muội rồi? Cảm tình nhất định rất tốt nhỉ?"
"Chúng tôi thì khá hợp nhau," Hà Thần Ảnh cười nói, nhìn Tiểu Viên một cái: "Đúng không?"
"Chị Thần Ảnh vẫn luôn là thần tượng của em!" Tiểu Viên gật đầu nói: "Lúc đóng phim cùng, sư tỷ cũng rất chăm sóc em."
"Hai vị đã hợp tác được hai lần,  thật sự cũng rất có duyên phận!"
"Lúc quay 《 Trường dạ 》, con trai tôi cũng là nhân vật khách mời ở trong đó, cho nên cũng tăng lên thành tới chúng tôi ở cùng với nhau qua ba đoàn phim rồi." Hà Thần Ảnh cười nói bổ sung.
Biên tập đã hỏi tiếp Tiểu Viên mấy câu hỏi về 《 Trường dạ 》 thật tự nhiên.
Không khí hết sức hòa hợp, còn nói đến một vài chuyện thú vị về con trai Nhiên Nhiên của Hà Thần Ảnh, tiếng cười thường hay được phát ra.
Biên tập cười hỏi ấn tượng của các cô đối với nhau, cảm thấy đối phương là kiểu người dạng gì.
"Tiểu Viên vô cùng đơn thuần, tinh tế, mẫn cảm, rất có tài hoa." Hà Thần Ảnh nói trước, vừa nói còn vừa nhìn cô một cách dịu dàng ấm áp, Tiểu Viên đối diện với cô ấy cũng có chút ngượng ngùng.
Biên tập cũng ở kế bên cười: "Được, rồi đến phiên Tiểu Viên."
"Chị Thần Ảnh là diễn viên rất giỏi, là người mẹ rất tốt," Tiểu Viên nhếch môi cười cười: "Rất nữ tính dịu dàng."
"Ôi chao, khen chị như vậy chị cũng ngượng ngùng rồi!" Hà Thần Ảnh cười ha ha, nhưng biểu cảm lại không hề có bất kì ngượng ngùng nào.
"Tiểu Viên nói đến không sai, đem đặc điểm của cô đều nhắc ra tới hết rồi, quả nhiên mẫn cảm tinh tế! Ôi, Tiểu Viên, vậy còn cô, tôi rất tò mò hoàn cảnh gia đình của cô là như thế nào?"
Nụ cười của Tiểu Viên chợt tắt, nét mặt hơi thay đổi.
Biên tập cùng Hà Thần Ảnh đều đã nhận ra được.
Rất mau, Tiểu Viên lại khẽ cười một lần nữa: "Em và anh trai cùng nhau lớn lên, người thân chỉ có anh trai."
Thật ra trong câu nói này cũng đã để lộ ra không ít thông tin.
Biên tập cũng lão luyện, đã nói một ít chuyện thú vị để cho sự xấu hổ vi diệu nho nhỏ ngắn ngửi vừa rồi trôi đi mà không lộ một chút vết tích.


Hà Thần Ảnh phối hợp với biên tập, qua góc khóe mắt, nhìn lướt qua ngón cái cùng ngón trỏ siết chặt lại của Tiểu Viên ở bên cạnh.
Rất nhanh chóng, bầu không khí đã trở nên nhẹ nhàng vui vẻ một lần nữa.
"Tiểu Viên, đề tài của tác phẩm điện ảnh cô đóng mới đây nhất còn rất nặng nề, không phải đề tài tình cảm nhẹ nhàng......" Biên tập lại hỏi.
"Chủ yếu là không nhận được kịch bản như vậy......" Tiểu Viên khẽ gãi đầu.
"Tôi cũng không nhận được." Hà Thần Ảnh lắc đầu cười than: "Với diễn viên nữ ở cái tuổi này như tôi thì đoán chừng rất khó nhận được kịch bản tình yêu."
Vài người vừa cảm khái vừa cười.
"Vậy hình mẫu lý tưởng trong hiện thực của các cô là dáng vẻ gì, thích kiểu nam giới gì đây?"
Tiểu Viên thoáng ngừng lại, Hà Thần Ảnh hơi hơi thở dài, quay đầu nói với Tiểu Viên: "Đây cũng là câu hỏi mà ai làm nghệ sĩ sẽ thường xuyên bị hỏi đến, hồi trẻ chị cũng thường hay bị hỏi."
Biên tập không nhịn được cười: "Hiện tại cũng rất trẻ trung mà, vậy cô nói thử trước xem tiêu chuẩn của cô đi."
Hà Thần Ảnh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Thật ra thì tôi vẫn không có tiêu chuẩn cụ thể, tôi chỉ xem theo cảm giác.

Gặp phải thật sự rồi, yêu thích thật sự rồi, thì cảm giác của tôi sẽ cho tôi biết thôi."
Biên tập mím môi khẽ cười, nói nửa trêu chọc nửa đâm chọt: "Tôi cũng cảm thấy cô không có tiêu chuẩn cụ thể, bởi vì tính cách hình tượng hai người cũ của cô khác biệt cũng quá lớn."
Hà Thần Ảnh cũng không để bụng sự đâm chọt của biên tập, hai người còn cười rộ lên.

Tiểu Viên không tiện thẳng thắn cười tiền bối, rũ mắt khẽ mím môi.
Biên tập quay đầu nói với nhiếp ảnh gia: "Đến lúc đó đính lên giúp tôi ảnh chụp của đạo diễn Trần Vân Tú cùng thầy Hoắc Bích Quân, so sánh một chút thì các bạn người xem liền hiểu được ý của tôi!"
Cả trường thu đều cười ra tiếng.
Chờ tới khi Tiểu Viên bị hỏi đến thì cô suy tư một chút, nói chậm rãi: "Em thích lớn tuổi hơn em một chút," Cô đem đặc điểm của Vĩ Trang từ từ tổng kết ra ở trong lòng, chả qua thì cũng không thể nói quá rõ ràng được: "Có thể cho em một ít cảm giác an toàn, chủ yếu là cảm giác an toàn về mặt tâm hồn, với cả có thể cho em thật nhiều linh cảm, còn có linh cảm về mặt sự nghiệp trong cuộc sống......"
Mặt mày cô bất giác cũng trở nên dịu dàng: "Với lại, ngoại hình phải dễ nhìn!"
Nói xong mới phát hiện Hà Thần Ảnh cùng biên tập đều nhìn chằm chằm, biên tập cười đến mức có chút hóng hớt: "Này hình như đã cụ thể đến một người nào đó rồi nhỉ?"
Tiểu Viên giật thót trong lòng, vội vàng xua tay: "Không, không không có."
Hà Thần Ảnh cũng nhìn thoáng qua Tiểu Viên với một chút ý vị sâu xa.
......
Bìa này là trang bìa tháng chín cấp bậc nặng ký, sẽ tung ra ở tháng tám.
Tiểu Viên có nghĩ cũng chẳng ngờ được sẽ là bìa tháng chín, trong xe khi trở về cũng hết cả hồn: "Trời ạ!"
Nguyễn Thanh lắc đầu khen ngợi: "Sư tỷ em thật sự quá ấn tượng rồi, em mà không mời cô ấy đi ăn thì cũng hết nói nổi luôn!"
Tiểu Viên gật đầu thật mạnh.
Nguyễn Thanh vốn dĩ nghĩ đêm mai chính là lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, Hà Thần Ảnh cũng là một trong những khách mời trao giải, đến lúc đó cùng hẹn nhau liên hoan thì lại thích hợp hết mức.
Nhưng thoáng nghĩ lại, nói không chừng thì Tiểu Viên cũng có sắp xếp cá nhân gì đó, tốt nhất cô ấy đừng có sắp xếp thay cô.
"Em về nhà không?"

"Vâng, về ạ."
Ngày mai thì phải đi tham dự lễ trao giải rồi, sáng sớm là phải bắt đầu chuẩn bị.

Cô không đi tới chỗ Vĩ Trang nữa, về thẳng chỗ ở của cô.
"Đêm nay trở về đi ngủ sớm một chút nha, ngày mai chị cũng sẽ đi cùng em."
"Vâng vâng." Tiểu Viên đáp một tiếng, hạ cửa sổ xe xuống, ngửi mùi ngọc lan thơm nức hai bên đường, hít vào một hơi thật sâu.
Lúc chân chính tổng kết đặc điểm người yêu thích, thì mới phát hiện được chi tiết trước kia chưa bao giờ nhận ra.
Bởi vì trong lòng có người yêu thích, đã có lòng quyến luyến với người kia, cho nên nhìn cuộc đời nhìn tất cả mọi thứ trên thế giới đều sẽ thấy được một loại cảm nhận mới mẻ về góc nhìn và giác quan.

Tựa như lúc này, cô nhìn bóng đêm, nhìn bóng dáng ánh trăng dừng trên cây ngọc lan, ngửi hương hoa, trong lòng đều sẽ có suy nghĩ mơ mộng về người kia.
Hoàn toàn không thể ngăn được ấm áp cùng ngọt ngào trong tim, sẽ tỏa ra từ trong lòng, hóa thành ý cười bên môi.
Khi về đến nhà cô gọi điện thoại với Vĩ Trang, tán gẫu vài câu.
Tiểu Viên hỏi người ấy: "Người ngày mai sẽ đến tham dự Bạch Ngọc Lan chứ?"
Trước giờ Vĩ Trang luôn không tham dự những cái này, thành viên ban lãnh đạo khác của Đồng Hoa sẽ đi, năm nay cũng đã sắp xếp công tác khác từ rất lâu rồi: "Ngày mai tôi có thu xếp khác......"
Tiểu Viên khẽ bĩu môi dưới, nếu cô đoạt được giải, lúc lên bục lãnh thưởng vẫn rất thích nhìn thấy gương mặt của Vĩ Trang.

Khi cô có hơi hơi thất vọng một chút thì nghe thấy người phụ nữ kia nói: "Chờ khi cô kết thúc, tôi đi đón cô?"
Tiểu Viên lại vui vẻ: "Được nha!"
Cô sẵn tiện nằm trên sofa, nói tới phỏng vấn hôm nay với người ấy, nói đến chuyện Hà Thần Ảnh rất quan tâm cô, lại nói mình bị hỏi hình mẫu lý tưởng là dạng gì.
Tiểu Viên cố ý tạm dừng ở chỗ này, thoáng úp úp mở mở.
Nhưng hiển nhiên Vĩ Trang không đớp chiêu này của cô, tới cuối cùng Tiểu Viên cũng đã hết kiên nhẫn: "Được rồi, chờ phỏng vấn ra tới thì người biết ngay thôi."
Vĩ Trang khẽ ừ một tiếng.
"Đúng rồi, hôm nay lúc em trả lời câu hỏi thì phát hiện được một chuyện," Tiểu Viên nói cùng người ấy với hứng thú bừng bừng về một ít mà cô đã không nói trong cuộc phỏng vấn: "Lúc ấy khi em biết được sắp diễn Lương Tịch, còn đã tốn rất nhiều tâm tư tập luyện tại nhà."
Lương Tịch chủ yếu hơn phân nửa thời gian đều rũ cặp mắt xuống, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài, nhưng lại không thể thật sự diễn thành mặt liệt, cần phải thể hiện tình cảm trong lòng hắn ra bên ngoài một cách nhỏ vặt.
Lúc mới đầu thì Tiểu Viên luôn lấy không chuẩn, sau đó ngẫm lại, cái này cùng cảm giác về Vĩ Trang trong ấn tượng ban đầu rất tương tự.
"Vẫn là người cho em linh cảm." Tiểu Viên cười nói: "Cảm ơn người nhé."
Cô trông chờ phản ứng của Vĩ Trang, nhưng cách một hồi thật lâu người ấy cũng chẳng nói gì, lâu đến mức trong lòng Tiểu Viên mơ hồ có chút bất an.
Tiếng nói vang lên bên tai, nhàn nhạt hờ hững như mây trôi gió thoảng: "À.

Là như vậy sao?".