Đầu tư của 《 Cung đình thâm sâu 》 nghe nói vượt qua hai trăm triệu, quần áo hóa trang đạo cụ hết sức đẹp đẽ tinh xảo, nhưng ở Hoành Điếm là hơn 30 độ, cho dù trang phục diễn mỏng nhẹ thoáng khí đi nữa, thì cũng phải mặc ba lớp.

Tiểu Viên còn phải mang buộc ngực, khó chịu đến mức cô mỗi ngày đều mặt đỏ bừng bừng, hàng đêm trở về đều phải đắp mặt nạ làm dịu, ngăn ngừa dị ứng.

Tới nửa sau của tập hai thì phần diễn của cô mới dần dần nhiều lên.
Thật ra tính tình Thái tử ôn hoà hiền hậu, từ nhỏ nhiều bệnh, lại làm tăng thêm một phần khiếp nhược trong tính tình anh ta, đây cũng là nguyên nhân anh ta không được Hoàng đế Hoàng hậu thích.
Hoàng đế thấy được bản thân hồi trẻ ở anh ta, tầm thường, bị tiên hoàng xem nhẹ, bị các huynh đệ lạnh nhạt cười nhạo.
Hoàng hậu oán giận anh ta không tiến bộ, trách cứ anh ta không làm Hoàng đế vui lòng.

Bản thân Hoàng đế đã thiên vị Trịnh Quý phi, cũng càng cưng chiều ấu tử (con út) của ông —— nhị Hoàng tử do Trịnh Quý phi sinh ra.
Lúc này đến cả em gái cùng một mẹ là Sùng An cũng hận anh ta, trách anh ta bo bo giữ mình, không đứng ra nói chuyện vì em gái.
Tới cuối cùng vẫn là Trịnh Quý phi thắng, Sùng Bình gả thấp cho con thứ của Võ Định hầu.

Hoàng đế vốn định có lòng chỉ hôn cho Sùng An, mà cũng chẳng kiên quyết như vậy, mà ngược lại bởi vì "thái độ phụ ý tốt" của Sùng An mà ghét nàng, hậu quả chính là —— công chúa Sùng An bệnh nặng, tĩnh dưỡng ba tháng, không được ra ngoài cung.
Cả Hoàng hậu cũng được ăn mắng vào mặt.
Hoàng đế ban không ít thưởng cho Trịnh Quý phi và Sùng Bình, thậm chí mấy ngày liền gọi nhị Hoàng tử qua dùng bữa cùng ông, phụ từ tử hiếu (cha nhân từ, con hiếu thảo), hoà thuận vui vẻ.
Hoàng đế thậm chí lười đến truyền lời cho anh ta, tựa như anh ta hoàn toàn không quan trọng.
Thái giám cầm đèn điều chỉnh ánh sáng một chút cho cung điện, Thái tử ngồi uống rượu giải sầu, thoáng phất tay, để người hầu hạ trong điện đều lui xuống.
Anh ta lảo đảo ngồi xuống: "Đi, các ngươi đều đi hết đi!" Anh ta ngửa đầu dốc rượu, do uống đến quá vội, ho khù khụ không ngớt, níu lấy ngực.
Lương Tịch chậm rãi đi ra, quỳ sụp xuống bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng vuốt cho anh ta thở đều lại.
"A Tịch, vì sao chứ? Vì sao bọn họ đều muốn bức ta?" Thái tử bắt lấy cánh tay hắn, anh ta đã say chuếnh choáng: "A Tịch, thế này rốt cuộc là vì sao?"
"Ngài mệt rồi, nô đưa ngài đến chỗ Thái tử phi."
"Mọi chuyện ta đều nghe mẫu hậu, ta nỗ lực đọc sách, nỗ lực khiến phụ hoàng ưa thích, đến Thái tử phi cũng là mẫu hậu chọn cho ta, nhưng mẫu hậu vẫn không hài lòng với ta!"
Lương Tịch yên lặng lắng nghe, đỡ anh ta, chẳng hề nhúc nhích.
Thái Tử vừa khóc vừa lẩm bẩm: "A Tịch, ta thật sợ hãi, thật cô độc......"

"Nô đi mời Thái tử phi."
"Không, đừng đi, ta không muốn thấy nàng ta, ta không thích nàng ta, A Tịch......" Thái tử chuyển mắt qua nhìn hắn chằm chằm: "A Tịch, ngươi đến bên cạnh ta được mấy năm rồi?"
"Mười năm.

Nô nhập cung năm Sùng Nguyên mười một, khi đó nô mười tuổi." Lương Tịch trước sau đều là nửa quỳ, hàng mi thật dài rũ xuống.

Giữa ánh đèn, một chút bóng mờ dừng trên gương mặt không chút nhàn nhã của hắn.
Đây là một cảnh diễn nặng ký, là Thái tử tâm sự với Lương Tịch, cũng là thời cơ trọng yếu để Lương Tịch ly gián Thái tử và Hoàng hậu.
Đây cũng là một cảnh diễn đêm, ở giữa nơi quay chỉ dùng ánh nến làm bối cảnh, xây dựng một bầu không khí kiểu ám muội không rõ ràng.

Dưới bầu không khí này, rất dễ làm người ta dỡ xuống lòng phòng bị.
Khuôn mặt của Tiểu Viên dưới ống kính đặc tả có khuynh hướng cảm xúc tựa như tranh sơn dầu, xinh đẹp vô cùng, chiếc cổ mảnh khảnh trắng tinh quy quy củ củ ẩn dưới cổ áo chéo, có một kiểu cảm giác cấm dục khác thường.
Từ Mộc Dịch nhìn màn hình theo dõi, lại lần nữa tự kiêu ngạo với ánh mắt của mình.

Cậu nhìn quét qua chung quanh một vòng, phát hiện người vây xem cảnh diễn này quá nhiều.

Hà Thần Ảnh mặc trang phục cung đình, Trâu Nhất Nhụy và Quách Chỉ Lộ đã tẩy trang tháo gỡ trang phục phụ kiện dở dang, cùng Lục Tĩnh Niên mới vừa quay xong phần diễn.
Khiến Từ Mộc Dịch không ngờ chính là, ở cách đó không xa, Chu Ngạc Hoa ngồi trên ghế dựa, một trợ lý giơ quạt nhỏ thổi hướng bà, một trợ lý khác vẩy quạt đuổi muỗi cho bà, bên cạnh còn có một ít diễn viên vai phụ nhỏ, rời cảnh diễn mà cũng có phong thái của Thái hậu.
Cậu nhếch môi cười cười, quay đầu nhìn về phía màn hình theo dõi.
"A Tịch," Thái tử tiếp tục lẩm bẩm: "Không có ai đặt ta trong lòng, không có ai suy nghĩ vì ta, ta chỉ còn bản thân ta thôi."
Anh ta thoáng khựng lại, nếu mà phụ hoàng phế vị anh ta, thì anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả.
"Điện hạ không phải một mình, điện hạ còn có nô." Hàng mi của Lương Tịch chậm rãi nâng lên, một đôi mắt xao động như nước dưới ánh đèn, muốn nói lại thôi.
Thái tử nhìn hắn, đôi mắt dần dần trở nên sâu sắc: "Thật vậy chăng? Nhưng năm đó, là mẫu hậu phái ngươi đến bên cạnh ta."
"A Tịch, ngươi có phải người của mẫu hậu hay không?"
Lương Tịch nghe vậy, lập tức quỳ rạp xuống đất, cái trán đập trên mặt đất thật mạnh: "Nô vừa vào cung liền ở bên người Thái tử, mười năm rồi, trong lòng nô chỉ có một chủ tử, chính là ngài."

Thái tử vội vàng đỡ lấy cánh tay của hắn: "A Tịch, ta không phải hoài nghi ngươi, ta, ta chỉ là thật cô độc, mong muốn một ai đó chỉ ở bên cạnh ta......" Hốc mắt anh ta ửng đỏ: "Ta nghĩ đến đi lên cái vị trí kia......!nhưng ta sợ hãi......"
Lương Tịch ngẩng mặt lên, cái trán trắng nõn đỏ một mảng, trong mắt lấp lánh một chút ánh lệ: "Nô chính là người ở bên cạnh ngài, nô nguyện ý cùng điện hạ......" Âm cuối của hắn nhẹ nhàng sâu kín, càng giống như là lời thủ thỉ thân mật giữa hai người: "Cùng ngài đi lên vị trí kia."
"Cắt cắt cắt!" Từ Mộc Dịch hài lòng hô to mấy tiếng, chạy chậm đến giữa các diễn viên.
Kế tiếp chính là cảnh diễn mập mờ thân mật của Thái tử và Lương Tịch.
Ở trong sách có thể viết rõ ràng, ở trong phim thì không thể quay lồ lộ, lại phải khiến người xem có thể hiểu ngầm, còn phải quay đến mức có tính thẩm mỹ, hàm súc.
"Đợi lát nữa nha, hai người cứ lại gần một chút ở phía sau bình phong.

Ầy, Chu Ngộ không còn chuyện của anh nữa, Tiểu Viên, chỉ trông vào chị rồi."
Chu Ngộ cũng hơi ngượng ngùng: "Cái kia......!chúng ta cần động tác cơ thể chứ?"
"?" Tiểu Viên hơi hơi giật mình.
Từ Mộc Dịch ngửa đầu sờ cằm nghĩ ngợi: "Đúng là nếu có một chút thì khá tốt."
Mặt Chu Ngộ thoáng đỏ lên chả hiểu vì sao, nhanh chóng nhìn Tiểu Viên một cái.

Tiểu Viên còn chưa nói cái gì thì Từ Mộc Dịch đang cười rồi: "Anh Chu à, anh nghĩ gì đấy hử, chắc chắn không phải chị Viên của chúng ta diễn với anh rồi.

Ôi, để tôi tìm người nào đấy một chút, hai người ở phía sau bình phong bắt chước chút chút thì được rồi, dù sao đến lúc đó cũng chỉ một giây thì qua......"
Trần Vân Tú ở gần khẽ ho: "Cũng có khả năng đều cho cắt hết."
Mặt Chu Ngộ càng đỏ hơn: "Tôi vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, thật sự......"
"Ha ha, được được, tôi nói lại một lần với Tiểu Viên, Tiểu Viên ở chỗ này chị khá quan trọng."
Cậu kéo cô qua một bên giảng diễn: "Chỗ này chị phải biểu hiện cái kiểu như chị và Thái tử "thật sự đã xảy ra", cái kiểu ái 4n xong, không thể lạnh nhạt như vậy giống mọi khi, nhưng sâu trong lòng chị là chán ghét, bất đắc dĩ......"
Lương Tịch, nói đến cùng, ở trong phim chẳng có chính mình.

Hắn chỉ là một quân cờ, thân phận hèn mọn, vũ khí đang sở hữu chính là ngoại hình và thể xác.

Cái không giống với người khác ở chỗ, hắn là nam, cũng là người không được toàn vẹn, càng sẽ có một sự đau khổ cay đắng kiểu giằng xé.
Tiểu Viên lắng nghe với đầy vẻ đăm chiêu.
Từ Mộc Dịch hơi gãi đầu, rất nhiều khi ở trong đầu đạo diễn đều có cái cảm giác mơ hồ, nhưng thực hiện cụ thể còn phải dựa vào diễn viên.

Cậu không nói ra được, nhưng khi cậu xem thì biết được ngay.
Cậu cũng không xác định được Tiểu Viên có thể diễn ra cái loại cảm giác cậu muốn kia hay không, đành phải hơi ghìm cảm xúc nóng vội xuống: "Nào nào nào, đến trước một lần."
Ánh đèn, quay phim tất cả vào chỗ, trước khi Từ Mộc Dịch hô bắt đầu quay, dường như cảm giác được mà thoáng lướt mắt về sau một cái.

Cừ đấy, này đây cũng sắp 9 giờ rồi, số người vây xem chẳng những chẳng bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn.
Thái hậu Chu Ngạc Hoa còn đang nhàn nhã thong dong mà ngồi, chờ xem với vẻ đầy hứng thú.
Ngay cả thầy Tằng Lý xách theo lồng chim cũng tới rồi.
Cậu quay đầu lại quan sát Hướng Tiểu Viên một chút, thấy cô đứng ngoài ống kính, thắt lưng thẳng tắp, đôi vai nhỏ nhắn, Duệ Tát đen huyền làm tôn lên làn da trong trẻo sắc sảo của cô.
Dáng vẻ trầm tĩnh, quên mình, không chịu mảy may ảnh hưởng của bên ngoài.
Trình độ nhập vai trong một giây này quá mạnh!
Từ Mộc Dịch hài lòng hô một tiếng: "Action."
Đèn lồng u ám, ánh nến nhấp nháy, phía cạnh giường chỗ bình phong trong điện, sau  tiếng động nhỏ bé từ áo quần, chăn thoáng lật ra, in lên hình dáng của bóng người đan xen.
Giọng nói của Chu Ngộ truyền đến: "A Tịch, về sau ta cũng chỉ tin ngươi."
Chỗ này quay tới lui đến mấy lượt, rồi Chu Ngộ rời màn, để lại Tiểu Viên.
Thời điểm khi Tiểu Viên huấn luyện, bởi vì là thế vai, giáo viên dạy thoại đã đặc biệt dạy cô phải kéo dạt vị trí thốt tiếng ra một chút, lại phối hợp với ngữ điệu, cố gắng hết sức đừng giống giọng nữ quá.

Thế vai phải dùng một chút âm điệu của mình nói lời thoại thì thật là thử thách trình độ.

Tiểu Viên hạ thấp tiếng nói:
"Điện hạ, thân mình của nô quá......!sợ bẩn mắt ngài, xin bỏ qua cho nô......" Giọng nói của cô run rẩy, tựa như tràn ra từ nơi sâu trong cổ họng, như thể muốn khống chế lại khống chế không được: "Không thể thoát......!y......"
Lại tạo một hình ảnh kiểu khiến ngón chân đều cuộn hết lên.
Hiện trường tuy rằng nhiều người, nhưng lúc này toàn bộ lặng im, tiếng Tiểu Viên không lớn, lại truyền đến rành mạch rõ ràng trong không khí.

Trong khoảng thời gian ngắn, tựa như bầu trời tung bay xuống vô số vảy xơ bông, chui vào trong miệng khoang mũi những người ở đây, làm cổ họng người ta đều ngứa ngáy lên.
Trâu Nhất Nhụy thình lình níu lấy Quách Chỉ Lộ, nín thở thiếu chút nữa nghẹn không qua kịp, Quách Chỉ Lộ hơi há miệng không nói được thành lời.

Chu Ngộ ở ngay gần quan sát, cảm thụ rõ ràng nhất, nguyên khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.

Vì lúc này là màn diễn của một mình Hướng Tiểu Viên, cảnh quay đã không còn cần đến anh ta nữa, anh ta chỉ cần bổ sung lại lời thoại của mình ở hậu kỳ là được.
Anh ta nhớ rõ lời thoại ở chỗ này là tiếng nỉ non điên đảo đắm say của Thái tử: "A Tịch, A Tịch......"
Tiểu Viên đã tiếp nối lời thoại trong đầu anh ta: "Điện, điện hạ......" Cô kêu to hai từ trùng lặp, lại hô một tiếng cực kỳ cực kỳ thấp, như là khó chịu, lại như là hưởng thụ, quấn quanh lại với nhau.
Hiện trường xuất hiện không ít tiếng hít lấy không khí vang lên.
Ánh mắt Hà Thần Ảnh thoáng lay động, thở dài nhoẻn cười khẽ.
Chu Ngạc Hoa ngồi ở ghế dựa hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong vẻ ý tứ sâu xa.
Từ Mộc Dịch che lại miệng mình, hai mắt sáng lóng lánh, nét mặt như là đào được của quý, cậu ra hiệu bằng tay thật nhiều cái về phía sau, ý bảo mọi người có mặt yên lặng đừng làm ồn, bởi vì cảnh diễn còn chưa xong.
Một lát sau, Tiểu Viên chậm rãi đi ra từ dưới cung điện, cô đi đến thật chậm.

Đèn dưới mái hiên chiếu rọi một khuôn mặt mang đầy vẻ bình tĩnh của cô, đôi mắt của cô càng u ám.
Từ Mộc Dịch đưa tay ra hiệu để ống kính lắp giá đỡ đi theo cô, đặc tả cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt cô.
Cô giơ tay thoáng khép lại cổ áo, vài sợi tóc nhỏ nhoi lẳng lặng vờn bay ở bên tai, đi xuống từng bậc từng bậc thang, vạt dưới Duệ Tát đen huyền phất lên độ cong thật nhỏ.
Ánh mắt của cô đờ đẫn, bỗng dưng đứng lại, lẳng lặng bất động.
Từ Mộc Dịch cũng không biết cô muốn xử lý cảm xúc của Lương Tịch ở chỗ này như thế nào, mấy vị trí máy khóa vào cô, cậu trấn tĩnh tập trung mà chờ.
Bỗng nhiên, đôi mắt của cô thoáng động đậy, dường như bị cái gì đó thu hút chú ý, hơi hơi ngẩng đầu lên, lần theo phương hướng của gió.
Một màn hình máy khác quay đến hướng Tiểu Viên vọng qua, là một chạc cây to bên trong bức tường cung điện, mọc lên rất cao, tỏa ra ngoài tường, lá cây rung vang sàn sạt trên đỉnh đầu.
Đôi mắt Tiểu Viên lẳng lặng mà hướng nhìn, vẫn không nhúc nhích, nửa khuôn mặt của cô che khuất trong bóng tối, trong mắt cũng thoang thoáng hiện lên gợn sóng, lệ trong mắt nổi óng ánh.
"Đình viện thâm thâm thâm kỷ hử (1), hiểu mộng thanh hàn (3), liêm mạc vô trùng số (2).

Cô đơn già nua nhốt ở nơi đây, phóng mắt nhìn mãi không thấy đường về chốn xưa."
(1, 2) Hai câu này trích từ bài thơ Điệp luyến hoa của Âu Dương Tu - một nhà thơ đời Tống (trích bản dịch theo thivien):
Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
Trướng rèm lớp lớp không đếm nổi.
(3) mình tra thì không thấy câu này thuộc cùng một bài thơ như hai câu trên, cũng không thuộc thành ngữ hay điển tích nào, liên quan duy nhất thì đây là tên một tác giả.

Tra từ điển thì cụm này theo như mình hiểu là: giấc mộng ngắn ngủi mờ ảo khi sớm mai của kẻ bần cùng..