"Tập trung vào!"

Kể từ sau chiến thắng của lớp E tới nay đã hai tháng, tháng 7 này, bọn họ càng cật lực tập luyện hơn.

Karasuma liên tục huấn luyện cận chiến cho mọi người.

Một mình thầy ấy, cân hai.

"Các em phải dự đoán chiêu tiếp theo của đối phương."

"Nếu dự đoán được, các em sẽ dễ dàng chặn đường thoát thân của hắn."

Karasuma, đã bốn tháng từ lúc hắn đến đây. Số lượng học sinh "tiềm năng" đã tăng lên. Nổi bật, chính là bộ đôi cận chiến - tầm xa Simizu Akaori và Endou Nicki. Hai người kĩ năng chuyên nghiệp, giống như một sát thủ thực thụ đã trải qua khắc nghiệt huấn luyện.

Isogai Yuuma và Meahera Hiroto, một sự kết hợp hoàn hảo và phản xạ tuyệt vời. Hai người này, số lần đánh trúng khi luyện tập với tôi càng ngày càng tăng.

"Tốt! Ghi được một điểm!" Isogai thở dốc nói.

"Tiếp theo."

Akabane Karma, thoạt nhìn cậu ta có vẻ thụ động và lười, nhưng đôi mặt lại hiện lên sự tinh quái và ranh mãnh. Ở một khía cạnh nào đó, cậu ta tin rằng việc hạ gục tôi sẽ làm tôi bẽ mặt, nhưng cậu nghĩ như vậy dễ dàng sao?

Về phía nữ, Okano Hinata cựu thành viên câu lạc bộ thể dục dụng cụ, có thể làm đối phương rối trí với những chuyển động của mình. Và Kataoka Megu, sỡ hữu thể trạng không khác gì nam sinh, cả hai đều là những sát thủ xuất sắc ở cự li gần.

Còn Koro-sensei là người thầy lí tưởng, ai lại muốn giết một người thầy lý tưởng như thế chứ _ Koro ở bên tai Karasuma lèm bèm.

Karasuma: "... Thôi cái trò đó đi. Đi chỗ khác chơi!"

Còn bộ ba Terasaka Ryoma, Yoshida Taishe và Muaramatsu Takuya vẫn còn thiếu nhiệt huyết khi tập luyện. Nhưng có điều, cả ba tầm vóc tốt, nếu chịu khó luyện tập họ sẽ trở thành những đấu sĩ tuyệt vời.

Nhìn chung tất cả mọi người đều ổn.

Đột nhiên Karasuma có cảm giác sống lưng lạnh lẽo, toàn thân giống như bị một con ướt át rắn quấn lấy.

Anh ta quay lưng vung thật mạnh tay.

Nagisa bị ném lăn vài vòng trên mặt đất, ngồi dậy xoa đầu.

Akaori xem bên đó tình huống, động tác xúc cát ngừng lại. Koro-sensei tròn nhỏ đôi mắt chớp chớp, cầm ly trà yên tĩnh xem. Trầm ngâm suy nghĩ cái gì.

Karasuma đỡ dậy Nagisa thật hốt hoảng nói, "Xin lỗi, thầy vung tay hơi mạnh. Em có sao không?"

Nagisa xua xua tay lại lắc đầu, "Em.. vẫn ổn."

"Ngố thật. Ai bảo cậu không chịu chú ý làm gì." Sugino bên cạnh mỉm cười nói.

Shiota Nagisa, với thân hình nhỏ nhắn cậu ta có phần khá nhanh nhẹn nhưng...

Karasuma trầm mặc, không hiểu tại sao chính mình lại có thể suy nghĩ như vậy.

"Được rồi các em. Lớp học hôm nay giải tán."

Akaori đắp xong lâu đài cát, xoa cái trán mồ hôi thở phào một hơi.

"Ai ra, Akaori-san thật khéo tay." Koro-sensei khích lệ nói, sau đó bắt đầu nhiều chuyện, "Ai hôm bữa thầy vô tình nghe thấy, em muốn vào Bộ Quốc Phòng sao?"

Akaori gật đầu, "Đúng là, em muốn Karasuma-sensei mở cửa sau cho em."

Koro-sensei: ...

Không cần như vậy thẳng thắn.

"Nhưng mà thầy ấy vẫn chưa đồng ý." 

Karasuma nói rằng con đường này gian khổ. Không cần phải bắt ép chính mình.

Lúc này bên kia một người đàn ông cao lớn bưng thật nhiều những cái thùng đến. Đặt xuống chúng, anh ta tươi tắn nói, "Xin chào, tôi là Kataoka Akira, từ hôm nay tôi sẽ ở đây để giúp đỡ Karasuma."

Mọi người nhìn hàng đống đắt tiền bánh ngọt bày ở trước mắt, ngỡ ngàng hỏi: "Tụi em thật sự có thể ăn hết những cái đó ư?"

Kataoka Akira ngồi xuống đất, nhìn mọi người nói, "Tôi đang muốn chính mình rỗng túi đây."

"Đừng nghĩ đây là cái bẫy gì nhé!" hắn nói, "Tôi không muốn lãng phí chút thời gian vui vẻ nào với các bạn cả."

Akaori nhìn vẻ mặt Akira mặt tươi cười, trong đầu hiện ra một câu.

Nhân mô cẩu dạng! Đúng vậy! Chính là thích làm ra vẻ cái loại này.

Nhìn toàn bộ bị đã bị bánh ngọt thu phục, Akaori quyết định ngồi xuống ăn luôn.

Không ăn liền phí. Dù sao cũng là của cho không. Không sao hết.

...

"Karasuma-san, có chỉ thị..." Một cái từ Bộ Quốc Phòng đến nhân viên nói, "Anh chỉ việc hướng dẫn thêm cho sát thủ."

"Lệnh đưa ra Kataoka-san sẽ đảm nhiệm việc huấn luyện thay anh."

Nicki đi ngang qua, vô tình nghe được từ trong phòng truyền ra câu, "Tôi cảm thấy lo cho các em học sinh. Tên đó, là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm."

Cậu ta bước chân hơi sựng lại, khuôn mặt vô biểu tình hơi nhướng mày.

Chậc, phiền toái tới.

Karasuma mở ra cửa hơi sửng sốt, nhìn đứng trước cửa Nicki mày chau lại, "Sao em lại ở đây?"

Thằng nhóc nghe được rồi sao?

"Vô tình thôi, thưa thầy." Nicki xoa đầu tóc, cà lơ phất phơ rời đi. Còn vẫy vẫy tay, "Em đi xem mặt giáo viên mới một cái. Xem xem..." là cái dạng gì cẩu.