Cô buộc mình phải hình dung về kiểu dáng của đồng phục đội, nhưng tâm trí của cô lại càng ngày càng bay xa, nét bút vô thức vẽ ra một người thiếu niên. Cao ráo, chân dài, đầu húi cua, nói năng rất khéo léo, đường quai hàm sắc nét, gương mặt góc cạnh rõ ràng giống như được dao điêu khắc vậy, trông có hơi hung dữ, tính cách hào sảng, khí thế hừng hực.

Trưa ngày hôm sau, Tô Mộc Hề học xong đi ra khỏi tòa giảng đường, thì lại gặp Hạ Mộ Ngôn.

Tô Mộc Hề vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy anh ấy. Nhưng Hạ Mộ Ngôn lại trực tiếp đi tớ ngăn cô.

Hạ Mộ Ngôn dường như không biết gì về những lời bàn trên mạng kia, mỉm cười như thường lệ nói: “Cùng đi ăn cơm đi.”

Tô Mộc Hề tốt bụng nhắc nhở: “Tiền bối, anh vẫn nên cách xa em một chút, gần đây em có quá nhiều chuyện rắc rối, anh và em cùng ăn cơm, sẽ làm cho người ta chỉ trích.”

“Thoải mái đi, cây ngay không sợ chết đứng.”

Tô Mộc Hề muốn khóc, nhưng mà cô sợ!

Hạ Mộ Ngôn và Tô Mộc Hề một trước một sau đi vào nhà ăn, Tô Mộc Hề cố tình đi chậm lại, kéo ra khoảng cách với Hạ Mộ Ngôn, nhưng mà vừa mới tạo ra khoảng cách, thì Hạ Mộ Ngôn sẽ dừng lại đợi cô, làm cô cũng không dám đi quá chậm.

Bọn họ lấy cơm, vừa mới tìm được bàn ngồi xuống, thì Thì Phỉ đến, ngồi cạnh Tô Mộc Hề dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mộc Hề và Hạ Mộ Ngôn.

Tô Mộc Hề không nhịn được hỏi: “Sao anh lại tới?”

Thì Phỉ đáp: “Lên lớp.”

Nói một cách có lý chẳng sợ như thế này, thật giống như người liên tiếp một tháng không đến trường không phải là anh.

Từ sau khi Thì Phỉ ngồi xuống, lấy bàn của bọn họ làm tâm, mười mét làm bán kính, vẽ một vòng tròn, được mọi người bao quanh thành vòng tròn như vậy thì không thể có một bữa ăn ngon nữa, luôn có người vô tình hoặc cố ý nhìn tới.

Ba bên của “chân đạp hai thuyền” đã đến đông đủ. Không biết mọi người nghĩ về lần này thế nào?

Tô Mộc Hề nghĩ, có lẽ những tin đồn kia sẽ nhân cơ hội này mà chưa đánh đã tan! Dẫu sao nếu như cô thật sự chân đạp hai thuyền, thì ba người bọn họ cũng sẽ không ngồi ăn chung đâu.

Thì Phỉ ngồi xuống ăn một muỗng cơm lớn, Tô Mộc Hề đã hiểu rõ phong cách ăn uống của anh, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, cũng vùi đầu ăn cơm, dù sao cũng không biết nói gì, thì cứ nghiêm túc ăn cơm đi.

Hạ Mộ Ngôn ngồi ở đối diện mở miệng trước, nhưng mà là nói với Thì Phỉ: “Nghe nói chiến đội của cậu đã giành chức vô địch thành phố, chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

“Nếu có cơ hội, thì tôi hy vọng có thể đến chiến đội làm thêm, học hỏi từ cậu nhiều hơn.”

Hạ Mộ Ngôn nói chuyện rất khiêm tốn, nhưng thái độ của Thì Phỉ lại có chút thờ ơ, không ngẩng đầu lên nói: “Mộc Hề đã đề cập với tôi, tôi cũng đã nói rõ ràng với cô ấy, tôi không tuyển người.”

Tô Mộc Hề rất lúng túng, mỉm cười xin lỗi Hạ Mộ Ngôn: “Em còn chưa kịp nói với anh.”

Hạ Mộ Ngôn lại cố gắng tranh thủ lần nữa: “Không có tiền lương cũng không sao, tôi chỉ muốn hòa nhập với xã hội trước, thực hành một chút.”

Thì Phỉ ăn xong đĩa cơm, đặt đũa xuống, quen thuộc lấy một gói giấy từ ngăn bên hông túi sách của Tô Mộc Hề, rút một tờ lau miệng, rồi nói: “Có thể cậu đã không hiểu ý tôi, tôi nói, tôi không tuyển người.”

Sắc mặt Hạ Mộ Ngôn liền thay đổi, không chỉ bởi vì lời nói của Thì Phỉ, mà càng bởi vì loạt hành động vừa rồi của anh, còn có phản ứng của Tô Mộc Hề, dường như cảm thấy đấy là chuyện vô cùng bình thường.

Trong lòng của Hạ Mộ Ngôn tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, không biết nên nói gì.

Sau khi ăn xong Thì Phỉ có chút buồn chán, bắt đầu trò chuyện với Tô Mộc Hề.

“Anh đã đến gặp giáo sư Vương, ông ấy bảo anh giải thích chuyện lần trước.”

Tô Mộc Hề nghĩ thật nhanh trong đầu, nếu như Thì Phỉ giải thích, vậy thì mình có phải đã có thể cởi chiếc mũ “bạn gái Thì Phỉ” xuống rồi hay không?

Tô Mộc Hề tràn đầy mong đợi, “Vậy anh nói như thế nào?”

“Dù sao cũng là sự thật, không có gì để nói.”

Tô Mộc Hề có chút kích động, nhưng ngại vì Hạ Mộ Ngôn cũng ở đây, nên chỉ có thể cố gắng hạ thấp giọng hỏi, “Cái gì gọi là sự thật? Rõ ràng là không phải mà!”

Thì Phỉ nhìn cô, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không trốn học?”

Tô Mộc Hề: “…”

Hóa ra không phải đi giải thích chuyện “cô có phải là bạn gái của anh ấy hay không”, Tô Mộc Hề gật đầu giống như một quả bóng xì hơi, nói: “Anh nói cái gì thì chính là cái đó.”

“Buổi chiều làm gì?”

“Lên lớp.”

“Đừng quên công việc đã bàn giao cho em ngày hôm qua.”

Thì Phỉ nói đến chuyện thiết kế đồng phục đội, dĩ nhiên Tô Mộc Hề sẽ không quên, nhưng mà … biết vẽ và biết thiết kế, về căn bản là hai chuyện khác nhau.

Hạ Mộ Ngôn nghe cuộc trò chuyện của hai người đối diện, về căn bản là không thể chen lời được, bữa cơm này ăn giống như nhai sáp vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thì Phỉ thì trái lại, bữa cơm này anh ăn rất thoải mái, Hạ Mộ Ngôn càng khó chịu, anh lại càng vui vẻ.

Hình ảnh ba người bọn họ cùng ăn cơm rất nhanh được đăng tải lên diễn đàn, mối quan hệ tay ba này khiến mọi người bối rối, cảm thấy mối quan hệ này càng ngày càng khó hiểu.

Tô Mộc Hề thật sự không hiểu, nhìn một cái cũng biết được mối quan hệ của bọn họ là tình bạn sạch bóng, đơn thuần, tại sao lại làm cho phức tạp như vậy chứ?

Sau một ngày bận rộn, Tô Mộc Hề cuối cùng cũng có thời gian bật máy tính lên, đầu tiên cô đăng nhập vào Weibo, thông báo hiển thị có hàng trăm bình luận, chuyển tiếp, còn có một lượng lớn tin nhắn riêng. Phần lớn trong số đó là bày tỏ sự yêu thích với tranh cô vẽ, một số ít hỏi tranh của cô được ủy quyền hay không. Cô chưa bao giờ nghiên cứu về ủy quyền, cảm thấy hình như rất rắc rối, cho nên chưa từng trả lời những tin nhắn và bình luận tương tự.

Cô bật máy tính bảng, nghĩ về bộ đồng phục.

Cô buộc mình phải hình dung về kiểu dáng của đồng phục đội, nhưng tâm trí của cô lại càng ngày càng bay xa, nét bút vô thức vẽ ra một người thiếu niên. Cao ráo, chân dài, đầu húi cua, nói năng rất khéo léo, đường quai hàm sắc nét, gương mặt góc cạnh rõ ràng giống như được dao điêu khắc vậy, trông có hơi hung dữ, tính cách hào sảng, khí thế hừng hực.

Vẽ xong thì bất ngờ cảm thấy hình ảnh này rất tốt, chỉ là có hơi giống Thì Phỉ…

Tô Mộc Hề nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi tiếp tục vẽ.

Anh phúc hắc, nham hiểm, lại còn keo kiệt, thích thể thao điện tử, là đại thần nổi tiếng trong giới. Nhưng mà làm sao mới có thể thể hiện được chỗ lợi hại của đại thần chứ? Ừm… Vẽ vài nhân vật phụ làm nổi bật một chút.

Cô tổng kết tính cách và đặc điểm ngoại hình, quyết định vẽ hình ảnh hoạt hình của Chu Chính, Nam Tụng, Hà Ngộ, Phùng Ly, Thạch Đầu.

Cô nghiêm túc vẽ, tập trung tinh thần, nhưng đột nhiên bị một tiếng hét đâm thủng cổ họng làm sợ hết hồn.

“Mộc Hề mau nhìn này, cậu đã trở thành ứng cử viên hoa khôi của trường rồi.”

Tô Mộc Hề bị dọa sợ đến nỗi trái tim đập dữ dội, ôm ngực hỏi: “Ứng cử viên gì?”

“Cuộc bình chọn hoa khôi của trường mỗi năm một lần đó! Cậu là ứng cử viên hoa khôi của trường.”

Tô Mộc Hề cho rằng cô ấy đang nói đùa, tiếp tục vẽ tùy ý nói: “Không phải đứng nhất thì tớ không bỏ qua đâu.”

“Thật mà!”

Tam Tam và Hiểu Tình đang ngâm chân vội vàng lau chân, mang dép đi tới bên cạnh Cốc Yến Yến. Một phút sau, Tam Tam cũng nói: “Là thật đó, Mộc Hề, cậu được thật.”

Trái tim của Tô Mộc Hề lộp bộp mấy tiếng, lúc này mới hết đùa, đứng dậy nhìn sang, quả nhiên thấy được tên và ảnh của mình trong danh sách ứng cử viên bình chọn hoa khôi của trường.

Mặt Tô Mộc Hề đầy vẻ mơ màng, sao cô lại trở thành ứng cử viên hoa khôi học đường gì gì đó chứ?

Người được đề cử có tổng cộng mười người, ảnh của người khác hoặc là xinh đẹp thẹn thùng, hoặc là thuần khiết đáng yêu, chỉ có ảnh cô là được cắt từ tấm hình chụp với Thì Phỉ, ngũ quan không rõ thì không nói, mà mặt còn mơ màng, không có chút mỹ cảm.

Tô Mộc Hề dường như hiểu được một chút, đặt cô vào đây, có lẽ là để nổi bật vẻ đẹp của các ứng cử viên hoa khôi khác.

Cốc Yến Yến không khỏi thở dài nói: “Mộc Hề đáng thương của tớ, ngay cả một tấm ảnh đàng hoàng cũng không có. Cậu mau gửi cho tớ một tấm, tớ tìm quản trị viên đổi ảnh cho cậu.”

Tô Mộc Hề lắc đầu: “Tớ không có ảnh.”

“Ảnh cuộc sống cũng được.”

“Tớ chỉ có ảnh thẻ.”

Cốc Yến Yến nhìn khuôn mặt chân thành của cô, khẽ cắn răng nói: “Ảnh thẻ cũng được.”

Ngũ quan của Tô Mộc Hề trong ảnh thẻ rất đẹp, không bôi son phấn, tóc đuôi ngựa xinh xắn, mặc dù không tính là nổi bật hơn các ứng cử viên hoa khôi trang điểm tinh xảo khác, nhưng ít ra thì tốt hơn tấm ảnh chụp màn hình không rõ ngũ quan.

Mặc dù đương sự rất không tình nguyện, nhưng Cốc Yến Yến, Tam Tam và Hiểu Tình đã bắt đầu nhiệt tình bỏ phiếu cho cô.

Tam Tam đột nhiên hét lên: “Thật mờ ám! Cuộc bỏ phiếu vừa mới bắt đầu, vậy mà vị trí thứ nhất lại dẫn trước nhiều như vậy?”

Biểu cảm của Cốc Yến Yến như đã sớm ngờ tới nói: “Vị trí thứ nhất là của Tần Uyển Học viện Ngoại ngữ, năm ngoái hạng nhất chính là cô ấy, có nền tảng quần chúng thâm hậu.”

Tam Tam nói “Như vậy không được, chúng ta kéo phiếu cho Mộc Hề đi.”

Hiểu Tình gật đầu lia lịa: “Đúng đúng!”

Cốc Yến Yến cũng đồng ý: “Ký túc xá của chúng ta hiếm khi xuất hiện hoa khôi học đường, mọi người phải huy động lực lượng bên cạnh bỏ phiếu cho Mộc Hề.”

Khi Tô Mộc Hề nghe được màn trận chiến này, thì vội vàng từ chối lòng tốt của mọi người, bày tỏ không muốn tranh chức hoa khôi của trường.

Cốc Yến Yến lại nói: “Đây là vấn đề thể diện, không được cũng phải được, đã vào mà còn đội sổ, thì quá mất mặt!”

Tam Tam nói tiếp: “Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên!”

Tô Mộc Hề: “…”

Mọi người nhìn về phía Tam Tam, chất vấn cô ấy: “Ai là gà? Ai là chó?”

Tam Tam đánh vào miệng mình giải thích: “Lỡ lời lỡ lời, tớ chủ yếu muốn bày tỏ tầm quan trọng của sự kiện lần này, khoảnh khắc mang tính lịch sử.”

Cốc Yến Yến lại thúc giục Tô Mộc Hề: “Cậu cũng nói bạn cùng lớp của cậu bỏ phiếu đi.”

Chuyện này… vẫn nên quên đi.

Cốc Yến Yến, Hiểu Tình và Tam Tam chia ra gửi tin nhắn kéo phiếu bầu vào nhóm lớp của mình, lại đến từng phòng ký túc bên cạnh kéo phiếu, giám sát người ta bỏ phiếu cho Tô Mộc Hề mới xem là hoàn thành.

Cốc Yến Yến cũng gửi hướng dẫn bỏ phiếu cho Chung Sở An, nói anh ta cũng huy động mọi người xung quanh bỏ phiếu cho Mộc Hề.

Tam Tam đột đập bàn: “Tớ nhớ ra rồi! Cậu ta có phải là người gửi thiệp công khai tỏ tình với Thì Phỉ mấy ngày trước hay không!”

“Đúng đúng đúng, chính là cậu ta!”

Tô Mộc Hề hỏi nhỏ: “Ai tỏ tình với Thì Phỉ?”

Tam Tam nói: “Chính là người đứng nhất, Tần Uyển.”

Tô Mộc Hề nhìn ảnh của Tần Uyển, quả thực là người đẹp rất tiêu chuẩn, mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, vẻ ngoài thuần khiết làm người ta dễ chịu, nếu như Tần Uyển biết Thì Phỉ keo kiệt như thế nào, thì nhất định sẽ hối hận bản thân nhìn lầm. Nhưng mà như thế cũng không làm Tô Mộc Hề có khát khao chiến thắng.

Trận đấu chia bảng đã sắp bắt đầu, nên Thì Phỉ vẫn luôn ở lại căn cứ, bởi vì sáng hôm sau là lớp của giáo sư Vương, mà Thì Phỉ thì không muốn trêu chọc giáo sư Vương gây rắc rối, vì vậy đã trở lại trường đêm hôm trước.

Khi Cốc Yến Yến gọi điện với Chung Sở An, Thì Phỉ đang ở bên cạnh, đương nhiên cũng nhìn thấy màn bỏ phiếu trên diễn đàn.

Chung Sở An bỏ phiếu cho Mộc Hề xong, thì gọi Đại Nhiên tới bỏ phiếu, nhưng Đại Nhiên lại thành thật muốn bỏ phiếu cho Tần Uyển.

“Tần Uyển đã từng tỏ tình với Thì Phỉ, cậu không đùa được, chi bằng bỏ phiếu cho Mộc Hề.”

Đại Nhiên suy nghĩ một chút: “Vậy tôi bỏ phiếu cho cả hai!”

“Cái đồ hai lòng này!” Chung Sở An cười mắng Đại Nhiên, sau đó hỏi Thì Phỉ: “Cậu bỏ phiếu cho ai? Là hoa khôi học đường đợt trước từng tỏ tình với cậu, hay là Mộc Hề chia ngọt sẻ bùi với cậu.”

Thì Phỉ liếc nhìn Chung Sở An, than: “Đừng có chua ngoa như vậy được không?”

Chung Sở An cười hì hì: “Chọn một thôi!”

Thì Phỉ bị Chung Sở An thúc giục vào bài viết, hoàn toàn không xem kỹ, liền bỏ phiếu cho Mộc Hề, còn nói hoa mỹ: “Tôi bỏ phiếu cho Mộc Hề, cậu đã có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với Yến Yến.”

“Lòng tốt không lời nào cám ơn hết!”

Chung Sở An lại ra ngoài, gõ cửa từng phòng ký túc kéo phiếu cho Mộc Hề, làm mọi người đều cho rằng Mộc Hề là bạn gái của anh ta.

Chung Sở An nói: “Hiểu cho rõ, ý kêu gọi cho Mộc Hề không phải là của tôi.”

Vì vậy, mọi người đều hiểu, là Thì Phỉ gợi ý Chung Sở An đi kéo phiếu cho Tô Mộc Hề.

Ngày hôm sau, chuyện Thì Phỉ công khai kéo phiếu cho Tô Mộc Hề lại bùng nổ.

Tô Mộc Hề cảm thấy oan ức, Thì Phỉ kéo phiếu cho cô lúc nào? Đúng là người ngồi trong nhà, mà nồi rơi từ trên trời xuống! Cuộc sống này không thể nào tĩnh lặng được.

====

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Tô Mộc Hề bất ngờ bỏ rơi các ứng cử viên khác ở sau lưng, số phiếu bầu không phân cao thấp với của Tần Uyển. Còn từng một lần vượt qua, nhưng rất nhanh lại bị số phiếu của Tần Uyển đuổi kịp.

Số phiếu bầu cao như vậy, ngay cả Tô Mộc Hề cũng cảm thấy bất ngờ.

Cốc Yến Yến nói: “So với những đại mỹ nữ được công nhận kia, thì cậu không có ưu thế gì để nói, không xuất chúng, cũng không phải đẹp nhất, nếu không phải có scandal với Thì Phỉ, thì mọi người có lẽ không hề biết cậu là ai. Trong số những ứng cử viên hoa khôi của trường, thì cậu giống như một dòng suối trong veo, không chú trọng ăn mặc, những người khác đều là ảnh chân dung, có cậu là lấy ảnh thẻ, như thể cậu không đến để chọn hoa khôi của trường. Nhưng mà đây lại là trạng thái của đại đa số mọi người, phần lớn mọi người cũng không đẹp, không xuất chúng, có lẽ cũng không trang điểm, ảnh chân dung xinh đẹp toàn dựa vào PS, các cậu ấy dường như thấy được bản thân trên người cậu, đặt hết phần ước ao của bản thân lên người cậu, vì vậy họ ra sức bỏ phiếu cho cậu,  giúp cậu phản công, tựa như cậu chính là bản thân họ, sự khẳng định với cậu, chính là sự khẳng định với chính bản thân họ.”

Tô Mộc Hề không nhịn được mà vỗ tay, mặt đầy vẻ khâm phục: “Cậu phân tích bản chất con người thật thấu đáo.”

Cốc Yến Yến kiêu ngạo hất cằm: “Làm luật sư thì nhất định phải đối phó với bản chất con người.”

Bài bỏ phiếu bình chọn hoa khôi của trường trên diễn đàn đang diễn ra vô cùng sôi nổi, nhưng thực tế con người cũng vẫn phải ngủ, ăn cơm, lên lớp, dù bạn là hoa khôi của trường.

Một ngày nọ, khi Tô Mộc Hề lên lớp, vừa mới tìm được chỗ ngồi, thì có một cô gái đến hỏi có thể ngồi cạnh cô hay không.

Tô Mộc Hề ngẩng đầu nhìn, cảm thấy rất quen, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nên gật đầu.

Sau khi cô gái kia ngồi xuống, thì nhanh chóng nói chuyện với Tô Mộc Hề.

Cô ấy tự giới thiệu mình tên là Tần Uyển, sinh viên năm thứ hai Học viện Ngoại ngữ, chuyên ngành tiếng Pháp.

Lúc này Tô Mộc Hề mới nghiêm túc nhìn cô ấy, hóa ra cô ấy chính là Tần Uyển, còn gầy hơn ảnh, đúng là rất đẹp, son môi màu hồng san hô, rất nữ tính, khuyết điểm duy nhất là lớp trang điểm hơi dày, không được tự nhiên như trong ảnh.

Giọng nói của Tần Uyển nhẹ nhàng, yểu điệu, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ dấu vết giả tạo nào.

Tần Uyển nói: “Mọi người đều đang nói chúng ta quan hệ không tốt, cho nên tớ mới đến tìm cậu, muốn kết bạn với cậu, nhân tiện đập tan tin đồn nhàm chán kia.”

Tô Mộc Hề chỉ có thể lúng túng nói: “Đó đều là tin đồn thôi, đừng quan tâm.”

Tần Uyển gật đầu, khuôn mặt chân thành: “Nhưng mà tớ thật sự muốn làm bạn với cậu”

Người ta đã nói lời thật lòng thật dạ rồi, Tô Mộc Hề cũng không thể từ chối nữa, chỉ có thể cố gắng mỉm cười thể hiện sự thân thiện. Thành thật mà nói, thì cô rất tệ trong việc kết bạn.

Có Tần Uyển ngồi bên cạnh, mặc dù không nói gì nhiều, nhưng Tô Mộc Hề vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên, lên lớp cũng không có tâm trạng nghe giảng, bởi vì luôn có người quay đầu nhìn cô, ồ không, luôn có người quay đầu nhìn Tần Uyển, tiện thể liếc mắt nhìn cô, làm cho cô càng cảm thấy không được tự nhiên.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến cuối tiết học, Tần Uyển lại nói muốn ăn cơm với cô.

Tần Uyển háo hức nắm lấy cánh tay cô: “Vừa nãy ở trong lớp cũng không có cơ hội nói chuyện, chúng ta cùng đi ăn cơm, trò chuyện một chút thì sao?”

Tô Mộc Hề cảm thấy rất khó xử, rút ​​tay xoa cổ mình, giả vờ đau cổ. Cô không thể nghĩ ra lý do từ chối Tần Uyển, chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cốc Yến Yến, nói cô ấy giải cứu mình.

Hai bọn cô vừa mới bước ra khỏi lớp, thì Tô Mộc Hề đã bị gọi từ phía sau.

Vậy mà lại là Thì Phỉ!

Tô Mộc Hề vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn.

Tần Uyển mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Thì Phỉ từng bước đến gần, nhưng anh lại không thèm nhìn Tần Uyển.

“Đi ăn cơm.” Thì Phỉ đi tới bên cạnh nói.

Tô Mộc Hề thấy nụ cười trên khuôn mặt của Tần Uyển dần dần đông cứng lại, giới thiệu: “Đây là …”

Lúc này Thì Phỉ mới nhìn về phía người bên cạnh.

“Tần Uyển, anh biết mà.” Tô Mộc Hề cố tình nhấn mạnh hai chữ Tần Uyển, muốn cho anh ta biết “Tần Uyển” này chính là Tần Uyển đã từng tỏ tình với anh.

“Anh nên biết?” Thì Phỉ hỏi ngược lại.

Tô Mộc Hề sững sờ, hai mắt của Tần Uyển ở bên cạnh lập tức đỏ bừng. Tô Mộc Hề không khỏi cảm thán, mỹ nữ đúng là mỹ nữ mà, ngay cả khóc cũng động lòng người như vậy.

“Em quen cô ấy?” Thì Phỉ lại hỏi.

Tô Mộc Hề không biết trả lời như thế nào, vô thức lắc đầu.

Thì Phỉ kéo cổ tay cô: “Đi nhanh lên, muộn nữa là không ăn được cơm, ông đây sắp chết rồi.”

Thì Phỉ đúng là không theo lẽ thường mà, tình huống bình thường hẳn là ba người cùng nhau ăn cơm, sau đó Tần Uyển thuận lợi đi chung một đường với Thì Phỉ, mở ra một đoạn tình yêu có một không hai.

Tô Mộc Hề bị kéo đi, quay đầu nhìn Tần Uyển đang đứng tại chỗ, cô có thể thấy rõ sự tủi thân và phẫn nộ trong mắt của Tần Uyển. Lần này xong đời rồi, hình như cô đã gây thù chuốc oán rồi…

====

Bước ra khỏi tòa giảng đường, Thì Phỉ liền quay đầu lại nhìn, sau khi chắc chắn Tần Uyển không đi theo, thì mới buông tay Tô Mộc Hề ra, nhân tiện dặn dò: “Đừng chơi với cô ấy, em lại không biết cô ấy, ai biết lòng cô ấy thế nào.”

Hóa ra anh biết Tần Uyển!

Tô Mộc Hề: “Cô ấy nói muốn làm bạn với em.”

“Cô ấy nói gì em đều tin? Cô ấy nói em là tiên nữ em có tin không?”

Tô Mộc Hề lắc đầu.

Thì Phỉ nhìn cô, thấp giọng nói móc: “Ngu ngốc.”

Tô Mộc Hề sững sờ một chút: “Anh nói em sao?”

“Phác họa thiết kế chưa? Anh tìm em cũng không phải là để tám chuyện.”

Tô Mộc Hề lườm anh, mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn lấy USB từ trong balô ra, đập mạnh lên tay Thì Phỉ. Thì Phỉ cũng không tức giận, mà lại mỉm cười vỗ nhẹ đầu cô, giống như … vỗ thú cưng vậy! Vì vậy Tô Mộc Hề đẩy tay anh ra.

Cốc Yến Yến nhận được tin nhắn thì vội vàng chạy tới tìm Tô Mộc Hề, kết quả lại phát hiện cô đang đi với Thì Phỉ. Cốc Yến Yến không khỏi thắc mắc, nhìn xung quanh: “Người đâu? Tần Uyển đâu?”

Tô Mộc Hề chỉ vào Thì Phỉ ở bên cạnh: “Bị anh ấy đuổi đi.”

“Thảm như vậy?” Cốc Yến Yến xoa xoa hai tay, cố gắng kiềm nén sự kích động của mình: “Thật muốn đăng tin lên diễn đàn.”

Tô Mộc Hề: “Không được!”

Cốc Yến Yến nhìn Tô Mộc Hề với ánh mắt trấn an, không đăng tin thì có thể, nhưng cô ấy không muốn dễ dàng bỏ qua cho Thì Phỉ như vậy.

“Đại thần anh không gần nữ sắc như vậy, nhưng lại có quan tốt với riêng Mộc Hề, chuyện này khó mà không làm cho người ta nghĩ lệch đó!”

Tô Mộc Hề: “Yến Yến cậu đói bụng không, muốn ăn gì? Tớ mua cho cậu.”

“Đợi một lát nữa nói sau.” Cốc Yến Yến lạnh lùng hất tay của Tô Mộc Hề, ánh mắt rất sâu, tràn ngập mong đợi nhìn về phía Thì Phỉ.

Thì Phỉ giả vờ bất đắc dĩ nói: “Tiền của anh em ấy cũng quản, nếu không có quan hệ tốt, em ấy ôm tiền bỏ trốn thì phải làm sao?”

Mặt Tô Mộc Hề đầy những đường màu đen: “Em không có vô đạo đức như vậy được không?”

Cốc Yến Yến không có ý tốt nhìn Tô Mộc Hề rồi nhướng mày: “Cũng may tớ biết quan hệ của hai người là như thế nào, nếu không tớ thật sự sẽ nghĩ sai lệch.”

Tô Mộc Hề nói thẳng: “Dáng vẻ nhướng mày của cậu thật háo sắc.”

Cốc Yến Yến: “…”

Sau ngày hôm đó, số phiếu bầu của Tần Uyển đã tăng vọt sau một đêm, gần như dẫn đầu một phần ba số phiếu của Tô Mộc Hề.

Cốc Yến Yến uống một ngụm trà sữa, nhai trân châu nói: “Đây là Tần Uyển đang trả thù cậu.”

“Nhàm chán.”

Rất lâu sau này, trong một cuộc phỏng vấn Thì Phỉ, người đăng bài đã hỏi Thì Phỉ thích kiểu con gái gì, là kiểu mặt mộc, hay là có trang điểm. Thì Phỉ trả lời: Dĩ nhiên mặt mộc, ai muốn hôn một đống hóa chất.

Câu trả lời này rất Thì Phỉ, là chính anh ấy không sai.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Kịch nhỏ:

Ba ba Mã Nghị: Ý cậu là sau này Mộc Hề mà trang điểm thì đều không sắp xếp cảnh hôn?

Thì Phỉ: Không được, thời điểm nên hôn thì phải hôn.

Tô Mộc Hề: …