Mấy đứa bạn cùng phòng nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng tập trung hết lên người tôi.

Tôi cứng ngắc đi tới, cách anh hai bước chân thì dừng lại, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Anh nhìn tôi rồi mỉm cười, vươn tay ra: “Lại đây, gần thêm chút.”

Tôi do dự bước thêm một bước.

Anh đột nhiên tiến lại gần tôi, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bàn tay đầy chai sạn nâng sau gáy, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung.

Hương thuốc lá nhàn nhạt hòa với mùi kẹo cao su bạc hà thơm mát, giống với nụ hôn bá đạo lần trước, vừa cuồng vọng lại vừa nhiệt tình, khiến mắt tôi đột nhiên quay cuồng.

Hôn xong, anh dùng ngón tay vuốt v3 lỗ tai đang đỏ tựa máu của tôi, đôi mắt đen sâu như vũ trụ đầy sao lấp lánh.

“Ca phẫu thuật kết thúc, anh đã chạy suốt năm tiếng đồng hồ để đến đây, bây giờ cực kỳ mệt, thuốc lá cũng không thể giúp anh tỉnh táo được nữa, phải là em mới được.”

Da đầu của tôi tê dại, giọng anh khản đặc, có vài chuyện vốn còn chưa chắc chắn lúc này đột nhiên nổ tung như bong bóng kẹo cao su, khiến người ta khó lòng phòng bị.

“Anh, sao anh lại tới đây?”

Anh áp trán mình lên trán tôi, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Anh không tới thì em lại muốn chạy trốn với người khác.”

Đây đúng là một ngày đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Tôi nghĩ, Thi Phượng Dương hôm nay còn nổi bật hơn cả hôn lễ của Trần Giai Tử.

Anh hôn tôi trước ánh mắt của mọi người, bá đạo mà lại vô lý.

Anh đậu xe trước cửa khách sạn, hỏi tội tôi.

Thậm chí bố của cô dâu Trần Giai Tử, vị viện trưởng nổi tiếng ở bệnh viện còn kinh ngạc bước tới, nắm tay Thi Phượng Dương với vẻ không thể tin được: “Thi Phượng Dương? Cậu là học sinh cũ của lão Vu đúng không? Tôi đã từng đi nghe buổi tọa đàm của cậu đấy, là buổi tọa đàm về chủ đề giải phẫu và cấy ghép ruột non.”

Nói chung… tất cả đều quá thần kỳ, quá bất ngờ.

Một buổi hôn lễ tốt đẹp lại đột nhiên biến thành cuộc gặp mặt của bố cô dâu.

Thi Phượng Dương cũng bất đắc dĩ, bắt tay ông rồi đáp: “Trần viện trưởng, hôm nay cháu chỉ theo bạn gái đến dự hôn lễ mã thôi, chuyện công việc để khi khác rồi nói.”

Sau đó mọi thứ trở lại bình thường, xe được nhân viên khách sạn lái vào bãi đỗ, rất gọn gàng.

Chỉ là khi tôi đứng tại chỗ, không ai dám nói rằng tôi khoác lác nữa, các bạn cùng phòng thì lại vô cùng kích động, giơ ngón tay cái về phía tôi: “Lôi Lôi trâu bò quá, cậu giỏi quá đi, cỡ này mà cũng thông đồng được!”

Đây là lời mà một con người sẽ nói ra sao… Tôi đang định giải thích, lại bị Thi Phượng Dương nắm tay kéo sang một bên.

Anh đặt cằm lên đầu tôi, rõ ràng đưa lưng về phía tôi nhưng lại có thể dùng tay đặt chính xác lên trán tôi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đầu em sao thế?”

Trong giây lát, hốc mắt tôi nóng lên, như một đứa trẻ nhìn thấy người lớn, tủi thân nức nở nói: “Đụng vào tường.”

“Hầy…”

Anh thở dài một hơi, ngón tay dời xuống lau sạch nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, về nhà anh trai xoa cho em.”

Trời ơi, anh vẫn là vị bác sĩ cao lãnh nghiêm túc đấy hả? Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.

Trong sảnh khách sạn, Trần Giai Tử mặc bộ váy cưới trắng tinh, khoác tay lên tay bố mình, sau đó được đưa vào tay của chú rể.

Tiếng nhạc vang lên, tôi lại bắt đầu muốn khóc.

Lúc phù rể phù dâu lên sân khấu, tôi không lên theo, Triệu Thạc cũng không lên.

Cách một đám người, tôi thấy hắn đang nhìn tôi, cảm xúc trong mắt rất khó tả, đôi môi mím chặt, đó là vẻ mặt mà tôi từng biết.

Hắn đang tức giận.

Giống như lúc dừng xe hắn đã táo bạo đập mạnh vào tay lái vậy.

Nhưng tôi liếc mắt nhìn đi chỗ khác, bởi vì Thi Phượng Dương đang tựa đầu lên vai tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc ăn cơm, mấy người bạn học chúng tôi được chỉ tới chung một bàn, Triệu Thạc và bạn gái hắn cũng trong số đó.

Thi Phượng Dương châm một điếu thuốc, nghiêng đầu rít mạnh một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tôi biết anh đang rất buồn ngủ, nhưng hút thuốc trên bàn ăn thì không phải phép cho lắm, vậy là vẫn mở miệng khuyên anh: “Anh đừng hút, chút nữa ăn cơm xong tìm chỗ ngủ một giấc vậy.”

Anh nghe thế thì nhìn về phía tôi, dập thuốc, giọng nói mềm mỏng: “Được.”

Lúc mời rượu, không ngờ bố của Trần Giai Tử lại dẫn theo một đám người tới bàn chúng tôi, điệu bộ như người có thân phận lớn ở địa phương, Trần viện trưởng giới thiệu từng người với thái độ rất đắc ý.

“Thấy chưa, đây là Thi Phượng Dương, là học trò cuối cùng của lão Vu, buổi tọa đàm của cậu ấy không phải ai cũng được tham gia đâu nhé, mấy năm trước mọi người chỉ có thể thấy cậu ấy trên báo chí thôi đấy.”

“Đúng là thanh niên tài giỏi, sóng sau đè sóng trước, với tài năng của cậu ấy thì đã thừa đủ tư cách thăng chức thành chủ nhiệm, có điều lúc đó tuổi tác còn nhỏ, chỉ đành nhận chức phó chủ nhiệm.

“Không thể để cậu ấy đi được, khó khăn lắm mới được gặp ở Hàng Châu, chắc chắn phải mời cậu ấy tới bệnh viện chúng ta tổ chức một buổi tọa đàm…”

Tóm lại là hết khen lại ca ngợi, còn vừa tâng bốc vừa mời rượu.

Thi Phượng Dương hết sức bất đắc dĩ, đưa tay lên xoa đầu.

Tôi thấy anh uống mấy ly rồi mà bọn họ vẫn không có ý định rời đi thì đứng dậy tiếp rượu giúp anh: “Mấy chú mấy bác, anh cháu lái xe suốt năm tiếng, bây giờ không thể uống tiếp được nữa đâu, mong các chú các bác tha cho anh ấy, cháu sẽ uống thay ảnh, kính các chú các bác một ly.”

Tôi nói xong, lập tức uống cạn một ly rượu trước.

Đám người Trần viện trưởng sửng sốt, sau đó cười to, khen tôi là cô bạn gái hiểu chuyện, biết đau lòng, trêu ghẹo mấy câu mới chịu rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, Trần viện trưởng đột nhiên nở nụ cười với tôi: “Bác từng hỏi là tại sao cậu ấy lại từ chối công việc ở Bắc Kinh, quay về quê nhà, hóa ra là bị cô nhóc nhà cháu dụ dỗ.”

Tôi sửng sốt, đầu óc dần  trống rỗng, không sau, sáu tháng cuối năm ngoái tôi đã về quê, Thi Nhược Nhược nói rằng anh của cô ấy cũng về cuối năm.

Nhưng, việc này có liên quan gì đến tôi hả?

Tôi liếc nhìn Thi Phượng Dương với ánh mắt dò hỏi, anh lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn lại tôi, nở nụ cười rồi vươn tay ra.

Trái tim tôi đập loạn xạ.

Chuyến đến Hàng Châu này đúng là không uổng công.

Lúc ăn cơm, có bạn cùng phòng còn hỏi tôi: “Lôi Lôi, sao cậu lại gọi bạn trai mình là anh vậy? Chẳng lẽ hai người…”

Một người bạn cùng phòng khác hưng phấn, không nhịn được buột miệng hỏi: “Thanh mai trúc mã? Hai nhỏ vô tư? Anh trai nhà bên?”

Tôi xấu hổ nở nụ cười, vuốt mũi đáp: “Cũng coi như là vậy.”

Các cô gái lập tức hét lên, tỏ vẻ hâm mộ.

Còn có một người bạn cùng phòng khác nhìn Thi Phượng Dương, dường như nhớ tới chuyện gì đó, nói với tôi: “Lôi Lôi! Tớ nhớ rồi, bảo sao tớ cứ thấy bạn trai cậu quen mắt, hồi năm nhất anh ấy đã từng đến ký túc xá trường mình tìm cậu, lúc đó cậu không có ở ký túc xá, anh ấy đợi ở dưới lầu rất lâu, mãi đến khi trời tối rồi mới rời đi.”

Tôi nói theo bản năng: “Không thể nào.”

Bạn cùng phòng nói tiếp: “Cậu đi mà hỏi anh ấy, chuyện xảy ra cũng lâu rồi nhưng tớ chắc chắn không nhớ nhầm đâu, anh ấy đã ngồi dưới ký túc xá hút thuốc rất lâu, lúc đi còn đá mạnh một phát vào thùng rác.”

Ánh mắt của tôi lần nữa chuyển qua Thi Phượng Dương, anh cong môi, bình tĩnh đáp lời người bạn cùng phòng kia của tôi: “Em không nhìn nhầm đâu, đúng là anh.”

Tôi há miệng, anh lại tùy ý đặt tay lên lưng ghế của tôi, cơ thể dựa gần, im lặng nhìn tôi một hồi lâu, vì uống rượu nên vẻ mặt rất lười biếng, nói ra một câu mà qua mấy năm tôi vẫn không thể quên được: “Tôi đã nhớ thương Lôi Lôi nhà tôi từ nhỏ rồi, đợi lớn lên sẽ cưới em ấy về làm bà xã, yêu thương nhiều năm như vậy, cuối cùng lúc học đại học lại bị người khác dụ đi mất, may mắn bây giờ đã tìm về được rồi, em ấy là của tôi.”

Chỉ là những lời nói bình thường đơn giản, đám bạn cùng phòng của tôi lại hét ầm lên…

“Trời ơi, đây là phim truyền hình sao? Lãng mạn chết mất!”

“Lôi Lôi, con nhóc nhà cậu, tại sao có thể từ chối tấm lòng sâu nặng của anh ấy như thế, tớ sắp khóc luôn rồi.”

“Đúng vậy, lúc học đại học cậu còn yêu đương cái gì, đúng là lãng phí thời gian!”

Sau mấy câu nói chỉ trích tôi, mọi người đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liếc mắt về phía bạn trai cũ của tôi.

Lúc anh nói ra những lời đó, trái tim tôi đã bắt đầu nổi sóng to gió lớn, mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng chú ý tới Triệu Thạc luôn tỏ vẻ bình tĩnh đã nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt cũng đỏ bừng.

Thi Phượng Dương chỉ dùng mấy chữ đơn giản đã đánh tan tác mặt mũi của đối phương.

Anh dễ dàng chê trách ba năm tình cảm giữa tôi với Triệu Thạc.

Bọn họ chỉ là khách qua đường, là chuyện hoang đường, là mây bay… chỉ có anh mới là chân ái, là bến đỗ của tôi.

Triệu Thạc nhìn tôi, hai mắt chứa đầy sự khiếp sợ, kinh ngạc, và cả tuyệt vọng.

Tôi cũng rất buồn, không nhìn về phía hắn nữa.

Thi Phượng Dương dường như lại rất vui vẻ, cười khẽ một tiếng, đặt tay lên đùi tôi, nửa người trên dựa sát vào bên tai tôi, giọng nói khàn đặc: “Anh trai uống nhiều quá rồi, Trần viện trưởng lúc nãy có đặt phòng trong khách sạn, em đưa anh đi ngủ lát đi.”

Trước ánh mắt của mọi người, tôi chỉ đành căng da đầu đưa anh đến phòng khách sạn.

Anh cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi ngã xuống giường còn không quên kéo tôi theo, ôm sát vào lòng.

Anh nói: “Ngủ chung với anh trai đây một lát nào.”

Đầu óc tôi hỗn loạn, mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được, anh nắm lấy mặt tôi, xoay về phía mình: “Đang nghĩ gì đấy? Không được nghĩ tới người đàn ông khác.”

Trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, gò má cũng ửng đỏ tới mức muốn chảy máu: “Anh, anh hình như rất giỏi.”

Anh “hửm?” một tiếng, cười khẽ: “Ý em là về mặt đó à?”

Tôi lập tức đỏ bừng lỗ tai, vội vàng nói: “Không phải là mặt anh đang nghĩ.”

“Em biết anh đang nghĩ tới mặt nào sao?”

Anh lại nở nụ cười, tôi thì đỏ bừng mặt, không cả dám nhìn anh.

Nhưng anh lại nâng cằm tôi lên, hôn rất nhẹ nhàng.

Nụ hôn này rất dịu dàng.

Anh uống rượu, tôi cũng uống rượu, cả hai đều đ ộng tình không thể kiềm chế.

Bàn tay nh chạm vào eo tôi.

Tôi chặn lại: “Anh, đừng.”

Anh nở nụ cười, nói giọng khôi hài, cũng nhỏ hơn rất nhiều: “Đừng sợ, bây giờ anh đây chỉ có lòng mà không có sức, anh mệt quá, đợi ngủ dậy…”

Câu cuối còn chưa nói xong là anh đã ngủ mất.

Anh quá mệt, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài rũ xuống, che khuất toàn bộ vẻ mệt mỏi.

Ánh đèn trong phòng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, đẹp đẽ vô cùng.

Khuôn mặt anh rất có góc cạnh, cái mũi cao như ngọn núi, lông mày đen dày, vẻ mặt khi thả lỏng cực kỳ đẹp mắt, tựa như một bức tranh vậy.

Tôi nhìn anh một hồi lâu, lòng hiện ra vô số vấn đề ào ạt như sóng biển, rõ ràng đã dạt vào bờ nhưng lại tại thủy triều mà quay đầu.

Đèn tắt, tôi ngồi im trong phòng, gọi điện thoại cho Thi Nhược Nhược.

“Cuối cùng cậu còn gạt tớ chuyện gì nữa? Bây giờ mà còn không nói thì tớ sẽ về đánh chết cậu.”

Thi Nhược Nhược kinh ngạc, sau đó thì suýt bật khóc: “Lôi Lôi, bình tĩnh, không có gì cả mà, chỉ là lúc cậu lên đại học, kỳ nghỉ có về nhà đi dạo phố với tớ, khi đó tớ không nhịn được nên đã dùng điện thoại của cậu gửi tin nhắn cho anh hai.”

“Tin gì?”

“Tớ nói… Anh trai có muốn yêu đương không? Em làm bạn gái của anh, tương lai gả cho anh, sinh cho anh thật nhiều đứa con.”

“…”

Tôi không biết phải nói gì với Thi Nhược Nhược nữa, xoa trán, dở khóc dở cười đáp: “Cái đồ đáng chết nhà cậu, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì thế hả?!”