Tuy rằng đã tổ chức họp báo, nhưng phim còn chưa có quay xong, các diễn viên sau khi đi dạo một vòng nơi phồn hoa xong, lại lần nữa bị nhốt vào Hoành Điếm kham khổ, tiếp tục công tác.

Đêm nay quay cảnh Liễu Cơ vì Thái tử mà hiến vũ, rốt cuộc sau nhiều tháng Nghi Hi khổ luyện vũ đạo cũng đến lúc có thể dùng đến. Địa điểm như cũ là trong đại điện tường vàng thềm ngọc, nhân viên hậu trường đang làm các công tác chuẩn bị cuối cùng, còn cô chân trần đứng trên nền gạch bóng loáng, đang nhớ lại các động tác lát nữa phải làm. Hoành Điếm tháng 5 ban đêm còn mát một chút, ban ngày lại có mưa, nền gạch lạnh giống như khối băng, cô đứng một lát liền không chịu nổi nữa, vừa mới suy xét có nên chuyển sang chỗ khác không, liền nghe thấy có người hỏi: “Cô như vậy không lạnh sao?”

Nghi Hi mở to mắt, Lê Thành Lãng mỉm cười nhìn cô, tay phải xách theo một đôi guốc mộc. Ánh mắt rủ xuống, hai người cùng nhau nhìn xuống chân cô, tà váy đỏ tươi bị kéo lên, lộ ra đôi chân trắng trong như ngọc, mắt cá chân của cô rất đẹp, đeo một chiếc vòng có gắn quả chuông, lúc đi lại sẽ phát ra âm thanh trong trẻo. Tạo hình yêu cơ tiêu chuẩn như vậy, khi Nghi Hi thay đổi còn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này dưới tầm mắt của anh lại không được tự nhiên, lúng túng lui về sau một bước.

Anh không để ý, xoay người bỏ guốc mộc xuống, “Trước mắt cứ đi giày vào. Còn một lát nữa mới bắt đầu quay, con gái thân thể yếu đuối, cô luôn đi chân trần sẽ dễ bị cảm cúm.”

Nghi Hi nói cảm ơn, chậm rãi xỏ chân vào. Đôi guốc mộc này được làm vô cùng tinh xảo, mười đầu ngón chân của cô khéo léo mượt mà, móng sơn màu đỏ, Lê Thành Lãng nhìn trong mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy. Cô gái bàn chân trắng như tuyết, mũi chân đỏ thắm, dẫm lên nền gạch đen như mực, giống như hoa sen sinh trưởng trong bùn đen, đủ để mê hoặc quyến rũ lòng người.

Nghi Hi không biết suy nghĩ trong đầu Lê Thành Lãng, chỉ đang lo lắng lát nữa quay phim. Cô không xuất thân từ học múa cổ điển, lúc bị bà ngoại ép học múa ballet mấy năm, sau đó bà ngoại qua đời không có ai quản nữa, cô cũng đem chuyện này ném sang một bên.

May là tư chất của cô trời sinh tốt, tiếp thu rất nhanh, trước đây cũng thuận lợi quay xong vài cảnh múa. Nhưng lúc đó Lê Thành Lãng đều không có mặt ở đây, nghĩ đến lát nữa sẽ ở trước mặt anh múa để “lấy lòng” hắn, Nghi Hi cảm thấy bản thân sẽ không làm tốt được.

Dù sao thì cũng không thể cười…

Đây là phân cảnh long trọng, ban đêm Thái tử mời Tề vương và Ngô vương tham gia yến tiệc, trong bữa tiệc có sủng thiếp Liễu Cơ dẫn theo các vũ cơ tới hiến vũ để trợ hứng. Huynh đệ ba người nhìn qua nâng cốc nói cười, vui vẻ hòa thuận, nhưng mà sát ý và tính toán lại giấu trong mỗi câu nói.

Cung Văn Phi đóng Tề vương, trước Nghi Hi cũng ở trường quay xem anh ta đóng phim, đối với vị soái ca da ngăm này không tính là xa lạ. Nhưng một người khác, tuy rằng Nghi Hi rất quen thuộc với hắn, lại là lần đầu tiên chân chính đối mặt với hắn trong phim.

Tầm mắt nhìn về phía bên phải đại điện, Hứa Mộ Châu cẩm y mũ ngọc, khóe môi mỉm cười, đang nghiêng đầu đối đáp với Cung Văn Phi. Nghi Hi nghĩ đến liền cảm thấy rất có ý tứ, tính cách Lê Thành Lãng tao nhã hữu lễ, lại diễn Thái tử âm trầm bất thường, Hứa Mộ Châu như núi băng di động, lại đóng Ngô vương giả dối khéo đưa đẩy, vĩnh viễn làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân. Mà hai người này không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, lúc nhập vai đều giống như một khối, không có chút cảm giác không hòa hợp.

Cung Văn Phi phát hiện được tầm mắt Nghi Hi, đánh mắt về phía Hứa Mộ Châu ra hiệu, hắn thuận thế quay đầu, lại thấy cô gái tóc đen váy đỏ, chân đi guốc mộc, thanh tú xinh xắn đứng cạnh đại trụ màu son. Trang điểm của cô hôm nay thật sự quyến rũ, Hứa Mộ Châu nhịn xuống xúc động đi qua khoác áo lên giúp cô, giơ ly rượu lên khẽ mỉm cười, khi phát âm dùng khẩu hình miệng nói: cố lên.

Rất nhanh, tất cả các bộ phận đều chuẩn bị xong, Đàm Vệ Đông hô một tiếng “Action”, chính thức bắt đầu.

Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, hoạn quan cùng cung nữ đứng hầu hai bên, các hoàng tử tôn quý nhất của đế quốc cầm chén rượu trong tay, mỉm cười nhìn trung tâm chăm chú.

Liễu Cơ dáng người yểu điệu, tay áo phất phới, chân trần dẫm trên nền gạch, giống như chú bướm nhảy múa nhanh nhẹn. Mười hai vũ cơ vây quanh bên người nàng, cái áo trắng như tuyết, nàng một thân hồng y càng thêm chói mắt. Tiếng tỳ bà càng lúc càng gấp, vũ bộ của nàng cũng càng lúc càng nhanh, chiếc vòng trên cổ chân vang lên tiếng leng keng, nghe âm thanh này lại càng êm tai hơn so với bản nhạc kia.

Ngô vương và Tề vương đều thấy hưng trí dạt dào, Ngô vương yêu thích âm luật thậm chí cầm lấy đũa ngọc, nhẹ nhàng gõ lên chén vàng, mỗi một cái lại ăn khớp với nhịp của nàng. Tâm tình hắn ta càng thêm vui sướng, vốn nên như thế, thế gian này mỹ nhân và quyền thế đều như nhau, sinh ra là để thuộc về hắn.

Thái tử vừa rồi uống không ít, giờ phút này dáng dấp đã hiện ra vài phần men say, mắt thì ngắm dáng múa uyển chuyển của giai nhân, suy nghĩ lại bay đi nơi khác.

Đêm qua thái tử phi tự tay ủ rượu Hoa Lê, kỳ thật hắn rất muốn thử một ngụm, lại ngồi xuống nghe nàng ấy kể chuyện lý thú ban ngày, giống như mới trước đây vậy. Chỉ đáng tiếc, bọn họ sớm đã không còn là thanh mai trúc mã chẳng giấu nhau chuyện gì, vợ chồng kết tóc, cùng giường chung gối, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, thậm chí còn không bằng người lạ.

Nếu như có thể, hắn thật sự hi vọng mình và nàng ấy chỉ là người lạ…

Liễu Cơ còn đang khiêu vũ, không biết cố ý hay vô ý, mỗi một bước dẫm lên đều giống như chạm khắc đóa hoa sen trên nền gạch. Anh nhìn cảnh tượng kia, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một cụm từ: bộ bộ sinh liên. (Lưu ý: Câu này là suy nghĩ của Lê Thành Lãng, chứ không phải của Thái tử nên mình để nhân xưng là anh)

Bốn chữ xinh đẹp như vậy, ghép với nàng thật là chuẩn xác…

“Cắt —— “

Nghi Hi thở hồng hộc dừng lại, kinh ngạc nhìn đạo diễn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đàm Vệ Đông từ sau máy giám sát ló đầu ra, nhìn Lê Thành Lãng chằm chằm, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Cậu đang làm gì thế?”

Xem ra vừa rồi là vấn đề về Lê ảnh đế, mọi người đã hiểu nhưng rất nhiều người lại không nhịn được mà kinh ngạc, bởi vì thân phận Lê Thành Lãng cũng như giao tình với đạo diễn, Đàm Vệ Đông vẫn luôn đối xử khách khí với anh, chưa từng răn dạy anh giống như các diễn viên khác. Đương nhiên, việc này cũng vì Lê ảnh đế là người có tố chất quá chuyên nghiệp, vốn rất ít khi phạm sai lầm.

Hôm nay sao thế này? Khẩu khí vừa rồi của Đàm đạo diễn, thật sự là có điểm nghiêm khắc nha…

Phó đạo diễn ở bên cạnh kinh hồn bạt vía. Các diễn viên đương nhiên không biết, nhưng vừa rồi ông ta với Đàm đạo diễn cùng nhau nhìn máy giám sát, hai lần cảnh quay đặc tả Lê Thành Lãng, anh lại xem Nghi Hi múa đến nhập thần!

Dựa theo kịch bản, trong phim là tranh chấp giữa Thái tử với Thái tử phi, cho nên nơi này tuy rằng hắn như thường cùng huynh đệ xã giao, trong lòng lại nhớ thương thê tử, phải biểu hiện là hắn đối với nàng ấy sớm đã khắc sâu, lại bởi vì lập trường hai bên mà không thể không khắc chế tình cảm.

Trước đó Lê Thành Lãng đều diễn rất tốt, lúc màn ảnh không zoom cận mặt anh ánh mắt quả thực có thể nói là hoàn mỹ, nhưng đến lúc quay đặc tả lại xảy ra sự cố, anh không có nghe thấy vị trí máy quay tiến lên phía trước sao!

Nếu thật đem biểu tình này của anh vào trong phim, quần chúng nhất định cho rằng Thái tử yêu Liễu Cơ!

Lê Thành Lãng đưa tay ấn lên trán, thở phào một hơi, “Đạo diễn thực xin lỗi, vừa rồi là tôi sai. Làm lại một lần nữa đi, chuyện này sẽ không phát sinh lần nữa.”

Đàm Vệ Đông cố kỵ thể diện của người bạn già, rốt cuộc cũng không làm rõ, mở cổ họng ra rống: “Nghỉ ngơi 10 phút, chuyên gia trang điểm, đi hóa trang lại cho nữ diễn viên, đợi lát nữa bắt đầu lại.”

Một hồi này không dễ dàng gì mới quay xong, đã quá nửa đêm, nhiệm vụ đêm nay lại còn chưa hoàn thành. Sớm đoán được sẽ phải quay suốt đêm, mọi người đều rất bình tĩnh, tán gẫu thì tán gẫu, uống cà phê thì uống cà phê, chỉ chờ hết thời gian nghỉ ngơi liền trở lại giang hồ. Nghi Hi đang ngồi trong góc khuất ngáp, chóp mũi lại ngửi được hương vị mê người, tập trung nhìn kỹ lại là hoành thánh hải sản trên trấn được mọi người khen ngợi, nhân viên cửa hàng lái xe đưa tới hai chiếc nồi lớn đồ ăn mua ở ngoài!

“Thầy Lê mời khách, mọi người ăn khuya xong lại bắt tay vào làm, càng có tinh thần!” Allen cười tiếp đón.

Quần chúng yên lặng một giây, sau đó hoan hô bùng nổ.

“Lê ảnh đế vạn tuế!”

“Thầy Lê ngài quá chu đáo nha, em còn đang chê bánh mỳ này quá khó ăn nè!”

“Sáng nay liền muốn ăn món hoành thánh này, đáng tiếc không có thời gian, không nghĩ tới lại được ngài bồi dưỡng!”

Đêm khuya lại có món nóng hầm hâp để ăn như vậy, ai cũng không có cách gì chống cự, líu ríu đi qua lấy. Cung Văn Phi bưng cho Nghi Hi một chén, sau khi nói cảm ơn cô liền trở lại ghế dựa của mình, chỉ cắn một miếng liền cam chịu nhắm mắt lại.

Quả nhiên…

Hoành thánh da mỏng, nước canh tươi ngon, bên trong tôm thịt vừa lớn lại ngon miệng, làm đến có tâm như vậy, cho nên mới nổi tiếng khắp cả nước. Tất cả mọi người đều ăn thật sự vui vẻ, chỉ có Nghi Hi nhìn chén giấy, vẻ mặt đau thương.

Ngàn không nên, vạn không nên, sao lại bỏ gừng vào chứ!

Không biết người ta kiêng ăn, có gừng tuyệt đối sẽ không ăn sao? Người cho như vậy tôi nuốt xuống thế nào đây!

Cường ép bản thân ăn một miếng, cô thật sự không muốn ăn miếng thứ hai, nếu không xem trọng đây là phần Lê Thành Lãng mời khách, ngay cả thử một miếng cô cũng không muốn. Thống khổ này, không thua kém gì với việc uống thuốc trước đây!

Không có biểu tình ngẩng đầu, cô nghiêm túc suy nghĩ thứ trong chén nên xử lý như thế nào. Liền để nguyên bưng trở về? Người khác sẽ lại nghĩ cô không giữ thể diện cho Lê ảnh đế? Nếu Lê Thành Lãng thấy, nghĩ là cô không cảm kích thì sao?

Chẳng lẽ phải lén lút đem ra ngoài vứt đi? Chỉ là vứt đi đâu! Phá hoại vệ sinh cảnh quan bị phát hiện sẽ phải phạt tiền đó! Σ(`д′*ノ)ノ

Tiến thoái lưỡng nan, cô cảm thấy mình sắp biến thành Shin cậu bé bút chì, tội nghiệp bưng đĩa cà rốt không thích, không biết cứu vãn thế nào…

Lê Thành Lãng ngồi ở chỗ không xa, hồi tưởng lại thất thố đêm nay của mình. Anh đã rất nhiều năm không trải qua chuyện này, lúc đang công tác bị đối phương là diễn viên mê hoặc, làm ra biểu hiện không chuyên nghiệp như vậy.

Không nhịn được nhìn về phía Nghi Hi, lại phát hiện cô đang ngồi đần ra, không ăn, cũng không nói chuyện với người bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Xem biểu tình kia, giống như là rất ưu sầu…

Do dự một chút, anh vẫn đứng lên, đi đến trước mặt cô, “Nghi Hi?”

Cô ngẩng đầu, Lê Thành Lãng nhẹ giọng hỏi thăm: “Sao vậy? Không thích ăn món này, hay có chỗ nào không khỏe?”

Nghi Hi không nghĩ rằng anh lại tới đây, lúng túng nói: “Ách, tôi không đói lắm…”

Lê Thành Lãng buồn cười nhíu mày, “Đêm nay người có lượng vận động nhiều nhất là cô, đầy đủ 40 phút đều nhảy múa, cô lại nói không đói với tôi?”

Nghi Hi không phản bác được, anh nói: “Ăn uống điều độ cũng phải chú ý chừng mực, cô gầy lắm rồi, vừa quay xong, lại để bản thân đói như vậy, thân thể không chịu được đâu.”

Hả, Ảnh đế đại nhân anh hiểu lầm rồi, tôi đây cũng không kính nghiệp đến nông nỗi phát rồ như vậy…

Trần Tranh bỗng nhiên xuất hiện, cười giải thích: “Thầy Lê, anh không biết, Tiểu Hi cô ấy không thích gừng, mà món này lại dùng đến. Cho nên thật đáng tiếc, anh tự mình mời khách, cô ấy cũng chỉ đành làm cụt hứng. Chẳng qua tôi thích nhất món hoành thánh này, xem ra khẩu vị của chúng ta tương đối giống nhau nha.”

Nói rồi chớp mắt xinh đẹp với Lê Thành Lãng. Nghi Hi thấy cô ta như vậy, cảm khái quả nhiên là to gan, trước kia nhìn thấy nam thần toàn thân liền cứng ngắc, hiện tại lại dám làm nũng! Chẳng qua cô nhõng nhẽo của cô, làm gì bán đứng tôi chứ, không cần cho Lê Thành Lãng biết chuyện này…

Lê Thành Lãng nghe xong lời nói của Trần Tranh, trầm mặc vài giây, lại thấy Nghi Hi trên mặt không được tự nhiên, trong mắt có chút vui sướng không rõ lướt qua. Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “A? Trùng hợp thế?”

Nghi Hi cùng Trần Tranh đồng thời nhìn qua, Lê Thành Lãng nói: “Tôi cũng không thích ăn gừng, cho nên Allen dặn dò đầu bếp, làm một phần hoành thánh không có gừng. Cô đã ăn không quen, liền ăn của tôi đi.”

Nghi Hi trước là kinh ngạc, nghe đến phía sau vội vàng nói: “Không cần đâu thầy Lê, đấy là đồ ăn khuya của anh…”

“Họ làm rất nhiều, bày hơn phân nửa hộp giữ nhiệt, tôi còn đang lo ăn không hết, cô liền ăn giúp tôi đi.”

Allen giúp cô múc thêm một chén, Nghi Hi cự tuyệt không được, dứt khoát vui vẻ tiếp nhân, hoan hoan hỉ hỉ múc một miếng cho vào trong miệng.

Oa ô, không có gia vị dư thùa hoành thánh quả thực ăn ngon đến mức làm người ta phải cảm động, lần nữa tìm được ý nghĩa nhân sinh!

Phải đề ra một bộ luật, cấm chỉ bỏ gừng vào hoành thánh! ヽ(o `皿′ o)

Trần Tranh lôi kéo làm quen không thành, còn bị nam thần làm mất hết mặt mũi, trong lòng không biết mùi vị gì. Cô ta còn muốn nói gì, nhưng bên này cảnh có qua có lại đã bị nhân viên công tác nghe được, có bà tám không nhịn được ồn ào, “Thầy Lê, em cũng kiêng ăn, em cũng không ăn gừng tỏi!”

“Đúng đó thầy Lê, anh không thể thiên vị nha! Cũng chia cho bọn em một chén đi!”

Ngay cả phó đạo diễn cũng không nhịn được trêu ghẹo, “Nghe nói người có cùng khẩu vị rất thích hợp sống cùng nhau, không dễ dàng cãi nhau. Thầy Lê, anh nên suy xét một chút a, ha ha ha…”

Cung Văn Phi ý vị thâm trường nhìn về phía Hứa Mộ Châu, lại phát hiện đối phương rất bình tĩnh, chuyên tâm nhìn xuống kịch bản. Khác thường duy nhất chính là hoành thánh trước mặt, a, một miếng cũng không động đũa.

Đàm Vệ Đông nhìn hiện trường ồn ào, lại nhìn Lê Thành Lãng mỉm cuời bất đắc dĩ, có điểm không rõ về anh. Xem điệu bộ này, cậu ấy thật sự động tâm với cô bé kia sao? Nam diễn viên tại đoàn phim coi trọng nữ diễn viên, hai người nửa thật nửa giả qua lại chỉ là chuyện bình thường, sống ở Hoành Điếm, tịch mịch như vậy, luôn cần tìm điều gì đó để tiêu khiển, nếu không người sẽ nhịn đến hỏng mất. Nhưng Lê Thành Lãng luôn không phải bộ dạng này, tác phong ngay thẳng thật thà có thể nói là mẫu mực, chính bởi vì như thế, thái độ lần này lại khác thường, thậm chí bởi vì cô bé này mà ảnh hưởng công tác, mới càng khiến người ta kinh ngạc!

HẾT CHƯƠNG 18