Khổng lão gia nghe Tiểu Bạch nói cũng vội vã sắp xếp qua nhà Lưu Nhiên, nói gì thì nói Lưu Nhiên đối với ông Khổng cũng đã như con cái trong nhà vả lại sự việc xảy ra là do anh bị gài bẫy ông biết Lưu Nhiên yêu con gái ông như thế nào chỉ là lần này ông muốn thử thách anh một chút.
Tới nhà Lưu Nhiên, Khổng lão gia nhập mật khẩu mà Tiểu Bạch đã cho ông.

Bên trong căn nhà tối đen vừa bước vào ông đã nghe mùi rượu nồng nặc bật đèn thì thấy Lưu Nhiên đã nằm bệt dưới sàn nhà những viên thuốc ngủ vương vãi khắp sàn nhà tay anh nắm chặt tấm hình của Tiểu Bạch
Khổng lão gia liền gọi người đưa anh đến bệnh viện chuyện này ngay cả ông cũng không ngờ tới, Tiểu Bạch bỏ đi khiến Lưu Nhiên thành ra thế này nhất thời ông lại muốn con gái mình trở về.
Ngay khi vừa đưa Lưu Nhiên tới sảnh bệnh viện điện thoại ông Khổng đã vang chuông
- Ba, anh ấy không sao chứ?
- Thằng b..bé không sao cả chỉ uống say rồi ngủ thôi, con đừng lo lắng quá.


- dù thấy Lưu Nhiên bây giờ thành ra như thế này ông Khổng cũng có chút đau lòng nhưng không vì thế mà ông sẽ bảo Tiểu Bạch ngay lập tức quay về.

Con người mà đâu thể biết rõ trong lòng như thế nào chỉ trong một sớm một chiều.
Tuy Lưu Nhiên là đứa con rể mà bản thân ông chấm ngay từ ban đầu nhưng Khổng Bạch là đứa con gái duy nhất của ông đương nhiên ông càng phải xem xét đối tượng sẽ bên cạnh con gái mình sau này kĩ lưỡng một chút.
Mọi người thấy viện trưởng đích thân đưa bác sĩ Lưu tới bệnh viện thì ai ai cũng chắc chắn quan hệ giữa hai người, có người vốn đã nể bác sĩ Lưu nay còn kính trọng hơn số còn lại dù không ưa anh cũng không ho he gì bởi Lưu Nhiên ngoài có bố vợ là viện trưởng thì tài năng của anh trong giới cũng không phải dạng tầm thường
- Viện trưởng - vị bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra cúi người chào ông Khổng
- Sao rồi? Tình hình thằng bé thế nào rồi? - Khổng lão gia bỏ qua bước chào hỏi mà nhanh chóng hỏi vị bác sĩ kia về tình hình của Lưu Nhiên
- Viện trưởng, đừng lo lắng bác sĩ Lưu được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã qua cơ nguy hiểm nhưng lượng thuốc ngủ mà anh ấy uống khá nhiều nên tình trạng bây giờ tuy giưc được mạng sống nhưng hôn mê sâu là điều khó tránh khỏi
- Cám ơn cậu, tôi biết rồi - ông Khổng không biểu hiện gì chỉ nói cảm ơn rồi rời đi làm thủ cho Lưu Nhiên, thân là viện trưởng ông biết rõ hơn ai hết vả lại nhìn lọ thuốc và số thuốc còn sót lại trên sàn ông cũng đoán chắc được số lượng mà Lưu Nhiên uống là bao nhiêu.
Ông lấy điện thoại bấm bấm rồi gọi cho một dãy số điện thoại không lưu tên
- Lão gia
- Bà Triệu, Lưu Nhiên nhập viện rồi bà tranh thủ sắp xếp thời gian đến thay tôi chăm sóc thằng bé
- Cậu chủ nhập viện sao? C..cô chủ đã biết tin này chưa?
- Chuyện này kể ra cũng không hay gì đợi bà tới bệnh viện chúng ta nói chuyện sau bây giờ tôi đi làm thủ tục cho thằng bé trước.
- Vâng lão gia.


- tắt máy bà Triệu chuẩn bị đồ tới bệnh viện từ khi bà nghỉ làm ở Khổng gia đã mở một tiệm thịt nướng nhỏ buôn bán cũng rất khá.

Nay nghe tin Lưu Nhiên nhập viện bà không thể không đến dù sao ngày đó cũng nhờ Lưu Nhiên mà bà với vô làm ở Khổng gia tiền lương cũng cao hơn những chỗ khác, anh còn giúp gia đình bà rất nhiều.
Tạm đóng cửa quán bà vội chạy đến bệnh viện hỏi lễ tân thì mới biết Lưu Nhiên vừa được cấp cứu xong hiện chưa thể vào thăm.
Bà nhanh chóng tìm Khổng lão gia, lúc tìm được ông đã ngồi ở trước phòng cấp cứu chờ bà
- Lão gia
- Tới rồi sao? Ngồi xuống đi đợi một chút nữa chúng ta cùng vào trong xem tình hình như thế nào?
- Chuyện cậu ấy nhập viện ông không nói cho cô Khổng nghe sao? - bà Triệu dè dặt hỏi
- Bà biết rồi sao?
- Khi nãy, lúc đi tìm ông tôi vô tình nghe được vài cô y tá nói chuyện với nhau nên biết được chút chút
- Tiểu Bạch bây giờ đang mang thai ngồi máy bay lâu tôi sợ con bé không chịu nổi với lại bây giờ nó đang trong giai đoạn ốm nghén
- Chuyện xảy ra cậu chủ cũng không phải cố tình là cậu ấy bị người ta gài bẫy, cậu ấy yêu cô chủ như thế nào ông còn không rõ?

- Chuyện này đợi thằng bé tỉnh lại rồi tính tiếp.
Trái ngược với Lưu Nhiên đang nằm bất động trên giường bệnh, bị vợ bỏ rơi thì Dịch Thừa Dương lại đang tiếp tục với việc là thê nô của vợ
- Em muốn ăn nho cũng muốn ăn táo nữa còn muốn ăn cả bánh bao nữa anh đi mua cho em đi - An Lạc đu lấy trên người Dịch Thừa Dương mà nhõng nhẽo mặc cho anh đang pha sữa cho cô.
- Ngoan yên một chút, em còn cựa quậy sẽ bị bỏng - nghe anh nói cô ngoan ngoãn ở yên trên người anh.
Anh pha xong liền bế An Lạc đặt lên giường bản thân từ từ ngồi xuống đối diện cô
- Ngoan ở đây uống hết ly sữa này anh ra ngoài mua nho và táo cho em, sáng mai mẹ sẽ đem bánh bao tới cho em có được không?
- Mẹ? Là mẹ của em sao?
- Không, là mẹ của anh - chuyện của Lưu Nhiên và Tiểu Bạch khiến anh xém quên mất cô còn là mất trí nhớ ngoại trừ anh, Lưu Nhiên và Khổng Bạch thì những người quen thuộc với cô chỉ vỏn vẹn là y tá trong bệnh viện..