- Aa no căng bụng rồi, em không ăn nữa.

- Tiểu Bạch dựa lưng vào ghế rồi nói.
- Ngồi yên để anh dọn chúng.
- Nhiên, em muốn về thăm ba mẹ anh nhưng anh bận công việc ở bệnh viện như vậy sao có thể đi cùng em được chứ?
- Để Tết chúng ta cùng nhau về.
- Vậy cũng được.

Dù sao An Lạc chưa tỉnh lại em cũng không yên tâm.
Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, bế cô ngồi nên đùi mình.
- Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại em yên tâm đi.

- cô không trả anh chỉ gật gật đầu rồi chăm chú bấm điện thoại.
- Được rồi, không nghịch nữa đi ngủ thôi.


- anh rút điện ra khỏi tay cô
- Em không buồn ngủ hay anh ngủ trước đi.
- Anh ngồi đây với em.
- Không được, anh ngủ một lát đi phẫu thuật mệt như vậy đừng thức cùng em.
Ở căn phòng bệnh vip kia, người đàn ông vẫn ngồi nắm chặt lấy tay người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
- An Lạc, em mau chóng tỉnh lại đi bác sĩ nói em đã qua cơn nguy kịch vậy tại sao lâu như vậy em vẫn chưa tỉnh lại.
Anh cúi xuống hôn lấy tay cô, vươn người hôn nên trán cô một cái rồi xoay người đi vào trong nhà vệ sinh, ngay lúc đó ngón tay cô đột nhiên cử động biểu hiện cô sắp tỉnh lại.
Lúc anh quay lại vẫn thấy cô nằm bất động nhưng mi mắt cô lại ướt
- An Lạc, có phải em nghe anh nói không? Em tỉnh dậy mở mắt ra nhìn anh đi, em nghe anh nói mà phải không?
Dứt lời anh liền nắm lấy tay cô anh cảm nhận được những ngón tay đang cử động của cô, sau vài phút cô dần dần mở mắt nhưng cì cổ họng quá khô cô không nói nên tiếng chỉ mấp máy môi
- Để anh gọi bác sĩ, em chờ một lát nhé - nói rồi anh lập tức đi tìm Lưu Nhiên
Vài phút sau anh cùng Lưu Nhiên quay trở lại phòng bệnh của cô, Lưu Nhiên kiểm tra một hồi cũng thở phào quay sang anh
- Cô ấy tỉnh lại coi như hồi phục 80% nhớ chăm sóc cô ấy kĩ một chút.

Nhanh chóng hồi phục rồi quay lại điều trị bệnh cũ, để lâu e là không tốt
- Tôi biết rồi, cám ơn cậu.

- anh nói với Lưu Nhiên rồi nhanh chóng nắm lấy tay cô nói
- An Lạc, em tỉnh lại thật may quá anh sẽ gọi điện báo cho mẹ biết
Cô nhìn thẳng mắt anh  từ từ cất tiếng nói
- Anh là ai? Chúnv ta quen nhau sao? Tại sao tôi lại ở đây hôm nay là thứ mấy tôi phải đến trường học.

Các người bắt tôi vào đây làm gì?
Câu nói này của cô lập tực làm cho anh ngẩn người, đây là câu nói sau khi tỉnh lại cô nói với anh
- Lưu Nhiên cô ấy… cô ấy không nhớ ra tôi là ai?
- Bình tĩnh tôi sẽ làm kiểm tra cho cô ấy lại một lần nữa, có thể do khi cô ấy bị tai nạn phần đầu bị va đập dẫn đến tình trạng tạm thời bị mất trí nhớ hoặc có thể kí ức của cô ấy về những chuyện gần đây đã bị não bộ lãng quên.

Nghe Lưu Nhiên nói vậy anh thất thần lại gần cô rồi hỏi như muốn xác minh lại một lần nữa
- Em … em thật sự không nhớ tôi là ai?
Cô không trả lời chỉ nhìn anh mà lắc lắc đầu, lúc này Tiểu Bạch từ ngoài đi vào đã chứng kiến một màng cô cũng phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Từ từ bước về phía giường bệnh của An Lạc
- Lạc Lạc, cậu tỉnh rồi sao?
- Tiểu Bạch cuối cùng cậu cũng tới rồi, cậu xem người đàn ông này cùng vị bác sĩ đó từ nãy tới giờ cứ đứng đây nói nhảm.

- cô nói rồi hướng mắt nhìn về phía anh và Lưu Nhiên
- Lạc Lạc mình giới thiệu với cậu vị này là chồng sắp cưới của mình, anh ấy là Lưu Nhiên.
- Hả?? Tiểu Bạch chúng ta còn chưa thi đại học cơ mà sao cậu lại lấy chồng chứ?
Tiểu Bạch nhìn Lưu Nhiên và anh thì lắc đầu.
- Lạc Lạc cậu quên rồi sao, hai chúng ta đã thi đại học và đã tốt nghiệp đại học rồi.

Bây giờ chúng ta đã 25 tuổi rồi, không còn là học sinh cấp ba.

- Tiểu Bạch nắm tay An Lạc nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Bạch cậu nói là thật?

- Ừm mình nói đều là thật, không chỉ mình có vị hôn thê ngay cả cậu cũng đã kết hôn
- Mình đã kết hôn ư? Vậy..

ai là chồng của mình?
- Là..
- Là tôi, tôi là chồng của em Dịch Thừa Dương - không để Tiểu Bạch nói dứt lời anh đã cất tiếng trả lời cô.
Cô quay sang nhìn anh rồi lại nhìn Tiểu Bạch như xác nhận lại, Tiểu Bạch không nói chỉ gật đầu.
- Được rồi Lạc Lạc cậu mới tỉnh dậy đừng nghĩ nhiều nghỉ ngơi một chút mình về nhà nấu gì đó cho cậu ăn.
- Được.
- Lúc mình không có ở đây, cậu nghe lời anh ấy một chút anh ấy hai ngày nay luôn ở đây chăm sóc cho cậu.

- Tiểu Bạch nói rồi cùng Lưu Nhiên rời đi.
Lúc ra khỏi cửa cô hơi chóng mặt nhưng không muốn Lưu Nhiên lo lắng nên nhanh định thần lại
- Em về nhà một chút, anh đi làm việc đi lát nữa em sẽ mang cơm trưa đến cho anh..