Đợi khi sự chú ý của mọi người dồn hết vào mình, cô ta mới giở giọng mỉa mai: “Chúng †a có xe nên phải thông cảm cho Thi Thi phải ngồi xe điện, xe chúng ta đậu trong bãi nhưng xe của nhà Thi Thi không thể đậu gần đây, đúng không nào? Trời lạnh như vậy, mọi người phải thông cảm, nhường cô ấy đi trước nhal”

Người nói chuyện tên Trình Hiểu Hiểu, là nhân viên lão làng trong công ty, vì vẻ ngoài xinh đẹp, trước khi Kiều Thi Thi vào làm, cô ta luôn được bầu làm hoa khôi của công ty.

Nhưng từ sau khi Kiều Thi Thi tới, cô ta lập tức bị đẩy xuống, chẳng là gì cả.

Không chỉ vậy, năng lực của Kiều Thi Thi còn tốt hơn cô ta rất nhiều, điều này làm cô ta cảm thấy bản thân không có cảm giác tồn tại trong công ty, vì vậy luôn đối đầu với Kiều Thi Thì.

Kiều Thi Thi làm lơ cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi bước xuống bậc thang.

Thấy Kiều Thi Thi không lên tiếng, Trình Hiểu Hiểu như con gà trống mới đá thăng trận, hất căm, dùng tư thế khinh thường nhìn Sở Thiên Hoài: “Còn không mau lái xe điện tới? Đúng là không biết quan sát, hèn gì chỉ có thể làm điều dưỡng nghèo!”

Sở Thiên Hoài cười dịu dàng với Kiều Thi Thi: “Em ở đây chờ anh, anh đi lái xe lại đây!”

“Xe? Anh đúng là biết khoe khoang khoác lác”, Trình Hiểu Hiểu khinh miệt: “Từ khi nào xe điện cũng tính là xe chân chính vậy?”

Cô ta chỉ vào chiếc Mazda: “Đây mới là xe nè, biết chưa?”

Nghe nói thế, những cô gái ghen ghét Kiều Thi Thi đều cất tiếng cười to.

Sở Thiên Hoài cười mỉa một tiếng bãi đỗ xe.

Trình Hiểu Hiểu vẫn mỉa mai: “Mọi người đừng đi vội, chờ chồng Kiều Thi Thi lái xe tới xem thử!"

Chẳng bao lâu sau, một chiếc BMW 5-Series từ từ chạy tới, dừng trước mặt mọi người.

Hai mắt Kiều Thi Thi sáng ngời, đây là kiểu xe cô thích, muốn có được trong tương lai.

“Kiều Thi Thị, đừng nhìn, tròng mắt sắp rơi ra rồi”, Trình Hiểu Hiểu cười nhạo: “Chẳng lẽ cô nghĩ người ngồi trong xe kia là chồng mình?”

Giọng Trình Hiểu Hiểu vừa dứt, mắt cô ta đã trợn to.

Vì cô ta thấy Sở Thiên Hoài bước xuống từ trên xe.

Mọi người có mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đôi mày thanh tú của Kiều Thi Thi nhíu lại, trong lòng có chút không vui.

Cô cũng không nghĩ chiếc xe này là của Sở Thiên Hoài, theo cô, đây là xe mà Sở Thiên Hoài mượn tới để khoe khoang.

Kiều Thi Thi lại không phải loại thích khoe. khoang hay hám danh, cô không thích hành động thế này.

Không chỉ Kiều Thi Thi cảm thấy xe này không phải của Sở Thiên Hoài.

Sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Trình Hiểu Hiểu mới khinh miệt: “Nói anh mượn thì đề cao anh quá, điều dưỡng nghèo như anh sao. quen biết người đi BMW, chắc xe này thuê chứ gì?

Gô ta nói như thật: “Lái xe thuê tới lừa ai vậy? Cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?”

Sở Thiên Hoài hừ lạnh, từ trong xe lấy ra một hợp đồng mua xe, lắc qua lắc lại trước Trình Hiểu Hiểu: “Mở to mắt cô xem đi, coi có phải là thuê không?”

Thấy mấy chữ rồng bay phượng múa “Sở Thiên Hoài” trên hợp đồng mua xe, Trình Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, thì thầm trong miệng: “Sao. có thể... thứ điều dưỡng nghèo như anh sao có. thể mua được BMW 5-Series..."”

Trong đôi mắt đẹp của Kiều Thi Thi hiện ra tia kinh ngạc.

Nên biết, dựa theo thu nhập hiện tại của Sở Thiên Hoài, không ăn không uống 30 năm thì mới mua được chiếc xe trước mắt.

Sở Thiên Hoài liếc chiếc Mazda bên cạnh, xì một tiếng: “Thứ xe rởm này đừng có lái ra ngoài làm bản thân xấu hổ!”

Nói xong anh mở cửa ghế phụ, bày ra tư thế mời, cười nói: “Vợ à, mời em lên xe!”

Tuy trong lòng thäc mắc nhưng Kiều Thi Thi không hỏi nhiều trước mặt đám đông, nhẹ nhàng ngồi vào xe.

Bên ngoài, Trình Hiểu Hiểu còn đang la hét: “Sao anh có thể mua được chiếc BMW tốt thế này?”