Cuối cùng, Phương Nam Chi chỉ mượn được một quyển sách không liên quan gì đến kiến trúc, sau đó, trở về chỗ ngồi cùng Lý Ngật Chu.

La Giai Giai và những người khác nhìn cô với ánh mắt như ngầm hiểu điều gì đó, sau đó lại cúi đầu đọc sách, với vẻ ngoài thân thiện “Cậu có thể để chúng tôi yên không hả?”

Phương Nam Chi giả vờ không nhìn thấy bọn họ, rồi tiếp tục đọc sách. 

Khi màn đêm buông xuống, mọi người trong thư viện lần lượt đi ăn.

Năm người đã thu xếp đồ rồi đi ra ngoài, khi đứng trước cửa thư viện, Phương Nam Chi vẫn cảm thấy hơi khó xử.

Trước đây, khi cùng bạn cùng phòng đến thư viện, họ thường đi ăn tối cùng nhau. Nhưng theo lời của Lý Ngật Chu đã nói vào hôm qua, anh muốn đợi cô ăn tối cùng. Nhưng cô không nói với bạn cùng phòng trước về điều này…

“Nam Chi, cậu có muốn đi ăn cùng chúng tôi, hay là…” La Giai Giai liếc mắt nhìn Lý Ngật Chu, “Nếu không, chúng tôi sẽ đi trước nhé?”

Phương Nam Chi cảm thấy hơi khó xử, đang lưỡng lự không biết nói sao, thì cô lại nghe Lý Ngật Chu nói: “Tôi và em ấy sẽ đi ăn tối, nếu các em không ngại, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, vội vàng nói: “Thật ngại quá, không cần, không cần đâu!”

Lý Ngật Chu cười nhạt: “Không sao, các em cũng là bạn của Nam Chi mà.”

Phương Nam Chi không biết phải làm gì, khi nghe anh nói thế cô cảm thấy rất phù hợp, đỡ phải khó xử với những người bạn cùng phòng. Hơn nữa, khi mọi người cùng nhau đi ăn, cô không cần phải một mình đối mặt với Lý Ngật Chu, nên sẽ không còn căng thẳng như vậy.

“Đúng, đúng, đi ăn cùng nhau thôi, càng đông càng vui…”

Bọn họ yêu đương thì đâu cần gì đến cái gọi là càng đông người càng vui.

La Giai Giai đảo mắt, cô ấy nhìn thấy Phương Nam Chi đang hoảng loạn. Với tư cách là bạn cùng phòng, không có vấn đề gì khi kiểm tra sự ưu tú của anh chàng đẹp trai đang theo đuổi bạn cùng phòng của bọn họ.

“Anh chắc chứ? Vậy cũng được, các cậu thấy sao?” La Giai Giai nhìn về phía Lương Điềm và Mạnh Thanh.

Trong lòng hai người bọn cũng có cùng ý nghĩ với La Giai Giai: “Được, nếu mọi người không phiền, chúng ta có thể đi ăn cùng nhau.”

Lý Ngật Chu: “Không phiền, đi thôi.”

“Được, được.”

“Em muốn ăn món gì đây?”

……

Một nhóm gồm năm người, cùng nhau ra khỏi trường.

La Giai Giai và hai người bạn còn lại cố tình đi ở một bên của Phương Nam Chi, để Nam Chi và Lý Ngật Chu có thể đi cạnh nhau.

“Đưa nó cho anh đi.”

Trên đường, Lý Ngật Chu đưa tay về phía cô.

Phương Nam Chi nhìn sang, chỉ thấy anh chỉ vào túi máy tính cô đang ôm trong tay.

Trong túi máy tính của cô có một chiếc máy tính bảng, cùng với một số sách và quyển sổ ghi chú nên rất nặng.

Phương Nam Chi thì thầm: “Em tự mang nó được.”

Nhưng Lý Ngật Chu vẫn cầm lấy túi máy tính của cô, Phương Nam Chi trong tay không có gì, theo bản năng kéo ống tay áo của anh: “Nó nặng lắm…”

Lý Ngật Chu ôm lấy túi máy tính, khoé miệng nhếch lên, nói: “Không nặng, em yên tâm.”

Trong đám đông, có ba người bạn cùng phòng đi bên cạnh cô, Phương Nam Chi cảm thấy ngại ngùng khi đôi co với anh, nên đành phải cô buông ra và để anh ôm lấy túi máy tính của cô.

Cuối cùng, nhóm người đến một nhà hàng Tây Ban Nha mà La Giai Giai đã chọn.

Sau khi ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Lý Ngật Chu bảo bọn họ gọi món trước. 

La Giai Giai và những người khác muốn đến để kiểm tra Lý Ngật Chu, nhưng khi ngồi xuống bàn ăn thì không còn không gian yên tĩnh như thư viện nữa, họ cảm thấy hơi lo lắng và chỉ gọi được một vài món trước khi chuyển menu cho Lý Ngật Chu.

Dù sao anh là người có tiếng trong trường, còn là đại thần của khoa kiến trúc, bỗng dưng ngồi cùng bàn ăn cùng bọn họ, thật kỳ diệu!

Lý Ngật Chu cũng nhận ra rằng họ không gọi món gì nữa, cũng không ép buộc, chỉ hỏi: “Có thứ kiêng kỵ hoặc là món gì mà mọi người không thích ăn không?”

La Giai Giai: “Em không thích ăn hải sản, à, Mạnh Thanh không thích hành lá!”

Lý Ngật Chu: “Được.”

Lý Ngật Chu gọi món dựa trên số lượng người và sau đó gọi thêm bốn món tráng miệng cho bốn cô gái.

La Giai Giai nhìn những món anh gọi, anh rất tỉ mỉ và quan tâ m đến khẩu vị của bọn họ, nhưng anh chỉ hỏi ba người mà không hề hỏi về khẩu vị của Phương Nam Chi.

Vì vậy, La Giai Giai không thể nhịn được mà nói: “Nam Chi không thích cay, món cay có thể gọi một ít thôi.”

Lý Ngật Chu: “Ừ, anh biết.”

Lương Điềm tò mò: “Đàn anh, anh biết rõ khẩu vị của Nam chi nhà chúng em sao?”

Lý Ngật Chu đang cầm bút, nghe thấy vậy liền dừng lại một chút: “Trước đây chúng tôi đã ăn cùng nhau, tôi cũng biết sơ về khẩu vị của em ấy.”

Cho nên, không cần hỏi, anh vẫn biết cô thích ăn gì và không thích ăn gì.

Phương Nam Chi liếc nhìn Lý Ngật Chu, có lẽ anh có thể cảm nhận được điều đó và quay sang nhìn cô.

Đôi mắt anh nhìn cô vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng có vẻ sâu sắc hơn và không rõ ẩn ý. Phương Nam Chi không thể giải thích được điều gì, chỉ cảm thấy trái tim của cô đập mạnh khi bắt gặp ánh mắt của anh lúc này.

Lương Điềm ngồi đối diện, có cảm thấy vui vì sự xuất hiện của cặp đôi nam thanh nữ tú này. Cô ấy nói: “Đàn anh, vậy anh nên hiểu thêm về Nam Chi và phải đối xử tốt với cô ấy hơn. Dù sao Nam Chi nhà chúng em rất được mọi người yêu thích, thường xuyên có nhiều nam sinh…”

“Tiểu Điềm!” Phương Nam Chi cắt lời.

Lương Điềm cười khúc khích, không nói nữa.

Ngược lại, Lý Ngật Chu hứng thú hỏi: “Có gì với rất nhiều nam sinh?”

Lương Điềm nói tiếp: “Tất nhiên là rất nhiều nam sinh đã tìm cách theo đuổi cô ấy. Ví dụ một anh chàng ở khoa Kinh tế và quản lý, trong một thời gian dài, ngày nào anh ta cũng gửi đồ ăn sáng, nhưng anh yên tâm, Nam Chi không bao giờ ăn, tất cả đều vào bụng em. Sau đó, anh ta cũng gửi đồ ngọt, đều do  ba người bọn em ăn hết.”

Mạnh Thanh: “Đúng đúng đúng, còn có nam sinh chuyên ngành thể thao, thường xuyên gửi tin nhắn cho Nam Chi, và chuẩn bị những trò lãng mạn. Sau đó, Nam Chi chặn anh ta, vậy mà anh ta còn gửi cho tin nhắn cho bọn em…”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Phương Nam Chi cảm thấy đỏ mặt và cản lại, “Các cậu nói chuyện này làm gì, anh ta…”

“Không sao đâu, anh muốn nghe.” Lý Ngật Chu nói.

Phương Nam Chi ngơ ngác: “Hả?”

Lý Ngật Chu suy ngẫm một chút rồi nói: “Nghe xem người khác theo đuổi em như thế nào, để anh làm tốt hơn họ.”

Phương Nam Chi cảm thấy như có một dây tim trong ngực cô đột ngột đứt. Ba người đối diện cũng vậy, mắt mở tròn, sự chấn động và k!ch thích được viết rõ trên đáy mắt.

Nhưng người nói ra lời này cũng không cảm thấy có gì không ổn, bình tĩnh rót nước cho bốn người, sau đó hỏi cô có muốn uống chút gì không. Phương Nam Chi lắc đầu, cúi xuống uống một ngụm nước thì suýt bị hóc.

Lý Ngật Chu lấy một tờ giấy cho cô, ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, rồi nhìn vào đôi mi đang run rẩy ấy.

Dưới ánh đèn, tai cô ửng hồng, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên má như được ánh sáng dịu dàng bao phủ. 

Lý Ngật Chu mỉm cười, anh cảm thấy cô thực sự đáng yêu, “Em uống từ từ thôi, đừng để bị sặc nữa.”

Phương Nam Chi không dám nhìn anh, chỉ gật đầu.

Sau khi dùng bữa xong, cả năm người rời khỏi nhà hàng. La Giai Giai nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Phương Nam Chi, nói thầm: “Chúng tôi đi trước đây, để cho hai người có không gian riêng tư nữa chứ…”

Phương Nam Chi: “Không cùng nhau trở về phòng à?”

“Đã ăn hết bữa ăn của anh ấy, vậy mà bọn tôi còn cậu đi, thế thì bọn tôi không biết điều rồi…”

La Giai Giai nói: “Trước đây tôi nghĩ các chàng trai đẹp thường hơi kiêu ngạo, nhưng nhưng mà “người ấy” của cậu có vẻ không phải loại đó, vì vậy cậu có thể đi cùng anh ấy!”

Tại sao lại thành “người ấy” của cô cơ chứ… 

Phương Nam Chi sợ Lý Ngật Chu sẽ nghe thấy những lời La Giai Giai nói, cô đẩy nhẹ La Giai Giai một cái, “Đừng nói nữa, các cậu đi đi.”

“Được rồi! Chúng tôi đi ngay.” 

La Giai Giai chào Lý Ngật Chu, “Anh chịu khó đưa Nam Chi trước, chúng em còn muốn đi mua sắm, đi trước đây.”

Lý Ngật Chu gật đầu, “Được.”

Ba người nhanh chóng đi xa.

Chỉ còn Phương Nam Chi một mình đối mặt với Lý Ngật Chu, cảm giác căng thẳng đó lại trỗi dậy.

Lý Ngật Chu nói, “Chúng ta đi dạo quanh đây nhé?”

“Vâng…”

Hai người đi về phía trường học, sau khi vào khuôn viên, Lý Ngật Chu không đưa cô đến tòa nhà ký túc mà đi đến sân thể thao. Phương Nam Chi đã nhận ra, nhưng cũng không nói gì mà đi theo anh.

Sân thể thao vào buổi tối vẫn còn nhiều người tập thể dục, chạy bộ, đánh bóng rổ, rất sôi động.

“Lần trước anh nói với Hách Lai, một thời gian nữa sẽ đi đến thủ đô để đi khảo sát, em có muốn đi cùng bọn anh không?” Cả hai đi dọc theo mép sân trường, đi dạo để thức ăn dễ tiêu hóa.

Phương Nam Chi: “Tất nhiên, em cũng muốn đi.”

“Anh e rằng em là sinh viên năm nhất, sẽ rất bận rộn, nếu em không có thời gian, bọn anh có thể đi đến đó, rồi về đưa tư liệu cho em cũng được.”

“Nhưng em vẫn muốn tự mình đi, dù sao đây cũng là lần đầu em tham gia một hạng mục lớn như vậy…”

“Được.” Lý Ngật Chu nói tiếp: “Vậy thì khi nào xác định được thời gian đi thì anh sẽ nói với em.”

“Vâng.”

“À, về phần Đình Ưu…” Cô ngừng một hồi rồi lại nói tiếp:

“Cậu ấy đã liên lạc với em những ngày này, nói là sẽ đến vào cuối tuần và xin lỗi em.” 

Phương Nam Chi nhắc lại sự việc ngày hôm đó cũng hơi ngượng ngùng, “Thực ra cũng không trách cô ấy, cô ấy chỉ nghĩ rằng em và Hứa Nguyên Hách có cảm tình với nhau, nên mới sắp xếp cho em và anh ấy đi vòng đu quay…”

Lý Ngật Chu nhớ lại ngày hôm đó trên vòng đu quay và nói: “Phong cảnh đẹp không?”

“Em không để ý.” 

Lý Ngật Chu quay đầu nhìn cô.

Phương Nam Chi cảm thấy hối hận sau câu trả lời nhanh chóng của mình, nói mình không để ý chẳng phải là đã chứng tỏ lúc đó cô không để ý đến xung quanh sao.

“Em… Ý em là… Lúc đó em thấy hơi ngượng ngùng nên không ngắm nhìn cảnh đẹp.” 

Lý Ngật Chu nói: “Hứa Nguyên Hách không nói gì với em à?”

“Anh ấy? Không, anh ấy không thích em, chỉ là bị Đình Ưu gán ghép lung tung mà thôi.” 

Lý Ngật Chu nhận được lời xác nhận này từ cô, anh thở phào nhẹ nhõm và nói: “Lần sau có thể nhìn kỹ hơn.”

“Sao hả?”

“Ý anh là vòng đu quay, nếu em muốn lần sau chúng ta sẽ đi.”

Mắt Phương Nam Chi sáng lên, “Vâng… Nếu có thời gian, chúng ta có thể đi lại lần nữa.”

Hai người đi dạo quanh sân thể thao, sau đó lại nói chuyện về một số vấn đề trong dự án. Thời gian trôi qua nhanh, nhưng cả hai không cảm nhận được, sau khi ra khỏi sân chơi đã trôi qua hơn nửa giờ.

Bên cạnh sân chơi là một sân bóng rổ, Lý Ngật Chu dừng lại và hỏi cô: “Em khát không?”

Phương Nam Chi bất ngờ hỏi, “Sao anh biết?”

Lý Ngật Châu nói: “Thức ăn hôm nay hơi mặn, anh cũng khát.”

Phương Nam Chi cười nhè nhẹ, “Vâng, lần sau không đi ăn nữa, món ăn hơi mặn.”

“Vậy em ngồi đây nghỉ một lát, anh đi mua nước cho em.”

Cách sân bóng rổ không xa, có một căn tin được mở ra đặc biệt dành cho những người chơi thể thao. Phương Nam Chi gật đầu và ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Lúc Lý Ngật Chu đi mua nước, cô nhìn người trong sân chơi bóng rổ…

Hiện tại, có khoảng năm, sáu người đang chơi bóng rổ trên sân. Các thanh niên mặc áo mặc mỗi chiếc áo thi đấu mỏng manh dù trong mùa đông lạnh lẽo, khi chạy có hiện lên rõ sự trẻ trung, sôi nổi của tuổi trẻ.

Phương Nam Chi cảm thấy thú vị. Khi cô đang tự hỏi liệu họ có lạnh hay không, đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên: “Này! Cẩn thận!”

Một quả bóng rổ bay về phía cô, nhưng lực không mạnh, sau khi chạm đất, nó nảy lên, Phương Nam Chi dễ dàng bắt được.

Cô ấy cầm bóng rổ và nhìn vào những người trong sân.

“Xin lỗi nhé! Em có bị sao không?”

Một chàng trai mặc áo bóng rổ màu đen chạy đến, đứng trước mặt cô và hỏi thêm một lần nữa: “Em có sao không?”

Phương Nam Chi lắc đầu: “Không sao, không va trúng vào em.”

“Ồ, thế thì tốt.” Anh chàng mặc áo bóng rổ màu đen lau mồ hôi và sau khi nhìn cô rồi hỏi: “Ừm… Em đến đây để xem chúng tôi chơi bóng rổ à?”

Phương Nam Chi dừng lại một chút và nói: “À không, em đang đợi bạn.”

“À, Oke.” Anh chàng mặc áo bóng rổ màu đen có vẻ hơi ngượng ngùng, thực ra, vài phút trước anh đã chú ý đến cô gái đứng bên cạnh sân, cô gái mặc một chiếc áo len ngắnvà chiếc quần jeans ôm sát đôi chân thon dài, búi tóc cao tôn lên gương mặt nhỏ xinh, trắng trẻo. Dáng vẻ xinh đẹp ấy đã thu hút anh ta, khiến anh ta không thể dời mắt.

Ban đầu anh ta nghĩ có lẽ đó là bạn gái của ai đó trong sân bóng, nhưng sau khi hỏi quanh mà mọi người đều bảo không phải, anh ta đã được mọi người cho biết rằng đó là cô nữ sinh năm nhất của ngành kiến trúc, tên Phương Nam Chi.

Anh ta đã từng nghe tên này, nhưng lúc đó mọi người nói quá đặc biệt, anh ta chẳng hề để ý, giờ nhìn… Thật là xinh đẹp!

“Em là Phương Nam Chi?”

“… Vâng.”

“Chào Em, tôi là Tần Tiêu, tôi cũng học ngành kiến trúc! Tôi là sinh viên năm hai khoa thiết kế đô thị, tôi đã nghe nói về em.”

Có vẻ như Tần Tiêu đã ở đây quá lâu, trong sân có người hét lớn để gọi anh ta.

Phương Nam Chi vội vàng đưa bóng cho anh ấy, “Ừm… Vậy, em trả bóng cho anh.”

“Được, cảm ơn nhé.”

“Không có gì đâu ạ.”

Mặc dù Tần Tiêu nói vậy, nhưng tay anh ta không bắt lấy quả bóng.

Phương Nam Chi cảm thấy ngượng ngùng, liên tục ra hiệu muốn anh ta lấy bóng.

“Tần Tiêu! Cậu đang làm gì vậy, gặp gái xinh mà không nói gì à?” Trong sân, có người cổ vũ.

“Xin Wechat, xin wechat, wechat!”

“Tần Tiêu, cậu còn ngây ra đó làm gì?”

Sau lưng anh ta, mọi người cười lớn, Tần Tiêu có vẻ hơi đỏ mặt, anh ta hắng giọng: “Ờ… ờ… có thể cho tôi xin wechat của em được không?”

Chưa kịp nói xong, một quả bóng đột ngột bay vào lòng anh ta.

Tần Tiêu vội vàng bắt lấy, nhìn người đứng bên cạnh Phương Nam Chi, đúng là người này vừa mới cướp bóng từ tay Phương Nam Chi và ném nó vào người anh ta.

Hai tay Phương Nam Chi trống rỗng, cũng quay đầu nhìn về phía Lý Ngật Chu, anh cuối cùng đã trở về.

Phương Nam Chi: “Anh mua xong rồi à?”

“Ừ, em sao vậy?”

Phương Nam Chi: “Không sao, chỉ là vừa rồi em nhặt được một quả bóng, rồi…”

Đương nhiên chuyện sau đó cô tất nhiên không muốn nói, nhưng Lý Ngực Chu vừa nhìn từ xa cũng có thể đoán được tình huống là gì, khi anh tiến lại gần còn nghe được câu Tần Tiêu xin WeChat của cô.

Anh liếc mắt qua phía Tần Tiêu, “Không chơi tiếp à?”

Tần Tiêu hơi bất ngờ, nhưng cũng rất nhân đã lấy lại được tinh thần: “A, anh Chu.”

Phương Nam Chi bất ngờ: “Hai người quen nhau à?”

Lý Ngật Chu thản nhiên nói, “Trước đây từng chơi bóng rổ cùng nhau.”

“Đúng đúng đúng, hồi tôi còn học năm nhất, thường hay chơi cùng anh Chu.” Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy đầu óc mình hơi lơ đãng, anh ta sửng sốt hỏi, “Nhưng anh Chu, sao anh lại ở chỗ này? Anh làm gì ở đây?”

Lý Ngật Chu đưa chai nước vào tay Phương Nam Chi, nhìn về phía Tần Tiêu, “Đưa em ấy đi dạo một lát.”

Sau đó, anh thêm một câu lạnh nhạt: “Còn cậu, đang làm gì vậy?”