Lai Ảnh đặc biệt chọn ngày qua đây, có hỏi qua Tần Hàn Lâm khi nào hai người bọn họ rảnh rỗi, sau đó mới khởi hành.
Tần Hàn Lâm là một người rộng lượng, cũng là người si tình, tuy lúc trước đối với việc Lai Ảnh bỏ diễn thì rất tức giận, nhưng sau đó thấy cô ấy công bố là vì người mình yêu, hơn nữa cũng tìm được người thay thế thích hợp nên tiêu tan một nửa cơn giận, hoàn toàn không so đo nữa, còn cùng Lai Ảnh nói chuyện phiếm về sự tình của vợ chồng cô, Lai Ảnh nói: "Vẫn tốt a, một ngày nào đó tôi sẽ trực tiếp đến đoàn phim để nói cho ông biết, thuận tiện cũng đi gặp hai người bạn của tôi một chút."
Tần Hàn Lâm không nói hai lời, để điều phối viên nhanh chóng tra thời gian, vỗ đùi: Được rồi, hôm nay được đó.
Tin đồn sóng gió trôi qua hơn một tháng, đầu tháng 9, sau khi Lai Ảnh đến đoàn phim "Phá Tuyết", được bạn tốt nghênh đón, tặng một đợt trào phúng, ngay giữa tâm.
Lục Ẩm Băng túm lấy cô rồi nhìn trái nhìn phải: "Thoạt nhìn không giống như bị đánh, chẳng lẽ là có rồi?"
Nếu không phải bận tâm là đang ở phim trường, Lai Ảnh đã sớm nhấc chân muốn đạp người này: Này, này, miệng chó nhà cậu không phun ra ngà voi, lỡ như để cho người ta nghe được, lại muốn tớ một lần nữa lên hot search à, thực hư chuyện Lai Ảnh có thai."
Hạ Dĩ Đồng ở một bên lộ ra hâm mộ, thay Lục Ẩm Băng nói: "Bên này không có ai, sẽ không bị nghe thấy đâu, em luôn quan sát mà."
Đối mặt với Hạ Dĩ Đồng hóa thân thành tiểu hộ vệ, Lai Ảnh không hề cảm kích xíu nào, công kích cũng không khác biệt gì: "Không phải người đó là em à?"
Hạ Dĩ Đồng mỉm cười muốn đáp lại, Lục Ẩm Băng bác bỏ nói: "Nói chuyện đàng hoàng coi, như nào lại công kích cá nhân vậy?"
Lai Ảnh không nói gì nữa, ánh mắt kỳ quái mà dao động giữa hai người họ, có biến nha.
Cô hơi hơi nheo mắt lại, nói: "Mới có hai tháng, hai người liền hợp tác với nhau đến oán trách tớ?"
Hạ Dĩ Đồng có chút chột dạ, Lục Ẩm Băng lại thoải mái hào phóng nói: "Oánh trách thì cậu làm gì, cậu là đáng bị chê trách.
Một người lặng lẽ meo meo chạy đi kết hôn, còn hưởng tuần trăng mật, tiêu sái nha, còn đem bộ phim này quăng qua một bên, bỏ tớ bơ vơ, nếu không phải có...!Hạ Dĩ Đồng tới cứu, tội lỗi của cậu là rất lớn, tớ không thể nào mà không tuyệt giao với cậu.
Theo lý mà nói, cậu là nên nói lời cảm tạ với Hạ Dĩ Đồng, đằng này còn ngoan cố không biết xấu hổ, quỳ xuống dập đầu thì không cần, mời khách ăn cơm là điều tất yếu!"
Lai Ảnh bỏ diễn, vai chính để trống, Hạ Dĩ Đồng cứu trận, Lai Ảnh cảm tạ cô, sự thật, logic rất chắc chắn!
Rõ ràng là bản thân vào vai diễn bằng cách lợi dụng vai chính để trống đó, cùng những đám người muốn diễn vai chính đánh nhau muốn mẻ đầu, nhưng giờ lại cho cô có hình tượng cao lớn, như là vị cứu tinh vậy.
Hạ Dĩ Đồng quả thực bị Lục Ẩm Băng một phen nhanh mồm dẻo miệng làm cho sợ ngây người, trước kia như thế nào không phát hiện Lục lão sư miệng lưỡi sắc bén như vậy? Đặc biệt cặp răng sắc nhọn này lại dùng để bảo vệ mình, trong lòng thật là không nói nên lời....!Mừng thầm, ngay cả đồng tình với Lai Ảnh cũng biến mất không còn chút gì, thậm chí còn ước gì Lục Ẩm Băng lại trách cô ấy một hồi nữa.
Lai Ảnh: "......."
Cô đi đến bên người Hạ Dĩ Đồng, nghiêm túc mà nhìn cô ấy, nhìn thì phải khom lưng xuống, Hạ Dĩ Đồng vội vàng để hai tay lên vai cô, đẩy lên: "Không, không cần, Lục lão sư." Sau đó hướng ánh mắt về phía Lục Ẩm Băng cầu xin sự giúp đỡ.
Lai Ảnh giả bộ cúi xuống, hướng ghế bên cạnh mà ngồi xuống, nhún vai cười: "Hạ tiểu hoa nhà cậu không cho tớ nói lời cảm tạ."
Lục Ẩm Băng hoàn toàn không cảm thấy "nhà cậu" hai chữ này có gì không ổn cả, bình thản nói: "Do người ta rộng lượng, không muốn béo như cậu phải thở hổn hển sau khi cảm tạ."
Lai Ảnh thương tâm nói: ".....Quên nó đi, tớ đi đây, trước đây không thể đánh bại được cậu, giờ lại còn thêm người hỗ trợ, xem ra đoàn phim này là không có chỗ dung thân cho tớ."
Lục Ẩm Băng vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."
Lai Ảnh làm bộ muốn bỏ đi.
Hạ Dĩ Đồng sốt ruột mà kêu: "Lục lão sư." Chị nên nhanh chóng dỗ dành người ta trở về kìa.
Lục Ẩm Băng cúi đầu, lật kịch bản xem, làm bộ không nghe thấy.
Lai Ảnh mới đi có hai bước hơn, Hạ Dĩ Đồng vội vàng tiến đến tóm chặt cô ấy lại, không quên giải thích thay cho Lục Ẩm Băng, dùng thanh âm mà chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Lục lão sư là miệng lưỡi cứng rắn vậy thôi nhưng thân thể lại thành thật, nội tâm là muốn giữ chị lại."
Lai Ảnh: "Xì."
Miệng lưỡi cứng rắn Lục lão sư không hề nghe thấy gì cả.
Vốn dĩ loại trò chơi "ngươi vô tình, ngươi vô sỉ, ngươi vô cớ gây rối" là Lục Ẩm Băng và Lai Ảnh thường xuyên chơi, Lai Ảnh cũng không phải thật sự sinh khí, ngay cả Hạ Dĩ Đồng không ngăn cản, một hồi cô cũng tung ta tung tăng trở về, nhưng Hạ Dĩ Đồng là không biết, còn tự thông minh đưa cho Lục Ẩm Băng một bậc thang để đi xuống, lần này bậc thang chẳng những đi xuống không được, mà còn bị trẹo chân nữa.
Lai Ảnh sung sướng muốn điên rồi, vẻ mặt tươi cười, trước tiên đi tìm Lục Ẩm Băng chia sẻ: "Hạ tiểu hoa nhà cậu nói cậu miệng lưỡi cứng rắn nhưng thân thể lại thành thật hahahahaha, cán bộ già, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật là có ý tứ gì, cậu có biết không?"
Nói sau một câu, nhìn là biết có chút hả hê.
Hạ Dĩ Đồng muốn đá cô ấy, sau đó cắt áo đoạn nghĩa!
Cô không còn mặt mũi nhìn Lục Ẩm Băng nữa!
Chân bắt đầu lui về sau, 36 kế, chạy là thượng sách!
Lục lão cán bộ mang một tư thái trời quang trăng sáng, mắt lộ ra tia nghi hoặc: "....Hả? Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật là có ý tứ gì?"
Lai Ảnh kề tài nói nhỏ cho Lục Ẩm Băng: "Chính là....."
Sột sột soạt soạt một trận thì thầm, Lai Ảnh ngồi dậy, xoa eo.
Lục Ẩm Băng không chịu được nữa, trời quang trăng sáng biến thành sấm sét ầm ầm, một đám mấy đen vờn quanh đỉnh đầu của cô, mắt thấy sắp mưa to tầm tã, cô quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Dĩ Đồng...
Ơ, người đâu?
Trước mặt tiểu ca đẩy máy quay là một mảnh bóng tối che khuất, ngẩng đầu lên, nở nụ cười, nhẹ nhàng nhường vị trí cho cô, làm ra một bộ dáng tri tâm tiểu ca ca, cười nói: "Sao vậy, lại buồn bực?"
Trợ lý camera biết cô lâu như vậy, đã sớm thăm dò kịch bản, không hề khờ dại cho rằng cô đơn thuần mà đến đẩy máy.
Hạ Dĩ Đồng rụt đầu, "Suỵt" một tiếng, "Trốn người."
Tiểu ca dung túng mà cười cười, tự mình đi ra bên ngoài đứng, dùng thân hình cao lớn đem Hạ Dĩ Đồng che khuất.
Hạ Dĩ Đồng khom lưng ở bên trong, lau máy quay, giơ ngón cái lên: "Anh em tốt, rất nghĩa khí!"
Tiểu ca giương cằm lên: "Là điều nên làm."
Hạ Dĩ Đồng: "Anh sống ở phía Đông Bắc à?"
"Làm sao? Tôi có bạn gái ở Đông Bắc." Tiểu ca nói với vẻ mặt hạnh phúc, "Có thể nói, lời người Đông Bắc nói ra là rất chân thật."
Hạ Dĩ Đồng lập tức chắp tay: "Bách niên hảo hợp, bách niên hảo hợp."
"Cảm ơn cảm ơn, cũng chúc phúc cho em cùng Lục lão sư trăm---" tiểu ca mở miệng, đột nhiên dừng lại, thay đổi lại, "Pepsi, hợp tác vui vẻ! Công phá 100 triệu ngay ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé không đếm xuể!"
Hạ Dĩ Đồng trong lòng nở hoa, làm bộ không phát hiện hắn đang nói quá, cố gắng nói: "Cảm ơn cảm ơn."
Tiểu ca nghĩ lại thấy sợ, tuy hắn chỉ là trợ lý camera, nhưng tốt xấu gì cũng là thành viên trong đội ngũ của Tần Hàn Lâm, nửa người trong giới giải trí, cơm có thể ăn lung tung chỗ này chỗ nọ, nhưng có một số lời là không thể nói bậy bạ, họa từ miệng mà ra.
Mà Hạ Dĩ Đồng mừng thầm ngay lúc đầu, chỉ 3s sau, ánh mắt liền trầm xuống, tự hỏi tiểu ca vì cái gì theo bản năng lại nói ra những lời này, chúc cô cùng Lục Ẩm Băng trăm...!trăm cái gì, bách niên hảo hợp?
Vậy là không ổn.
Từ khi Hạ Dĩ Đồng cùng Lục Ẩm Băng ngày càng gần, Phương Hồi ngày càng giảm bớt thời gian dính bên người cô, cũng giống như bị "lưu đày" Tiểu Tây phụ trách việc sinh hoạt thường ngày, từ phong hoa tuyết nguyệt nói tới thơ từ ca phú, từ thơ từ ca phú nói tới nhân sinh triết học, từ nhân sinh triết học nói tới những ngày ấy khi làm trợ lý.
Tiểu Tây: "Nghệ sị nhà tôi chỗ nào cũng tốt, chính là...!tôi lén lút nói cho em biết, em đừng có nói cho người khác, cô ấy có một sở thích đặc biệt, khi không có việc gì thì sẽ sai tôi đi làm, em xem ngón tay tôi này," Tiêu Tây giơ ngón tay cho Phương Hồi xem, nhớ tới đau lòng, nói, "Em xem này, ngón giữa, ngón trỏ, ngón áp út, đều có vết chai, còn bị viêm gân, cách vài bữa liền tái phát."
Nếu đổi là người khác, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng Phương Hồi là ai, là thuần khiết, thẳng băng a, đam mỹ hay gì đều không xem, phim truyền hình vĩnh viễn theo thể loại của chính phủ duyệt, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, liền nói ngay: "Thật đáng thương."
"Aiz, chị ở tuổi này rồi, dễ dàng gì sao? Bởi vì tay này thôi đó, mà mỗi ngày đều phải rụng tóc."
Phương Hồi nhìn mái tóc đen nhanh của cô, nói phụ họa "Ừ ừ."
Tiểu Tây: "Chị xem Hạ lão sư bình dị gần gũi như vậy, có phải đi theo cô ấy sẽ tốt lắm không?"
Nói đến chuyện này, chính là sân nhà của PHương Hồi, đôi mắt cũng bắt đầu có thần, nói rất mạnh mẽ: "Đúng vậy, Hạ lão sư đặc biệt tốt, hoàn toàn khác với các nghệ sĩ khác, cô ấy..."
Tiểu Tây trơ mắt nhìn cô ấy nói hẳn ba phút không ngừng, chẳng những không cảm thấy phiền, thậm chí còn muốn tiếp tục nghe, vặn nắp chai đưa nước, sắc mặt vui vẻ nói: "Uống miếng nước rồi nói tiếp." Quan hệ tốt với trợ lý của idol là cách tu dưỡng của Tiêu Tây với tư cách là fans trung thành.
Di động Phương Hồi vang lên: "Chờ một chút, em xem WeChat."
Hạ Dĩ Đồng --- [gần đây đoàn phim có phải lại truyền tin đồn của tôi và Lục lão sư hay không? Em đi xem một chút.]
Phương Hồi cất di động, tâm trạng cũng trầm xuống, ánh mắt cảnh giác của cô nhìn bốn phía, cảm thấy bi ai, nghĩ: Mưa gió này tựa hồ sẽ không có thời điểm dừng lại, mới cùng Lục lão sư vứt bỏ được một vài tin phiếm, tại sao luôn có nhiều chuyện luôn nhắm vào Hạ lão sư như vậy?
Tiểu Tây hỏi cô xảy ra chuyện gì, Phương Hồi cân nhắc chuyện này vì cũng có liên quan đến Lục Ẩm Băng, liền nói cho Tiểu Tây biết, cùng cô ấy đi hỏi thăm một chút.
Tiểu Tây vui vẻ mà đồng ý.
.....
Hạ Dĩ Đồng biến mất hơn 10p, lúc Tần Hàn Lâm kêu quay phim mới bắt đầu chui ra y như chuột chũi, thân thể căng thẳng, nhìn Lục Ẩm Băng cười cười, Lục Ẩm Băng hết thảy rất bình thường, cũng không có phát bạo gì với cô, không có trào phúng gì cả, hoàn toàn bình an vô sự.
Lai Ảnh không có gì bất ngờ khi bị nhân viên công tác nhận ra, mặc dù mang kính râm, đội mũ lưỡi trai, nhưng mái tóc dài cùng khí chất siêu sao cũng thật sự là quá bắt mắt, có fans hỏi cô muốn ký tên, cô tính tình tốt đều đáp ứng, buổi chiều khi kết thúc công việc, Lai Ảnh còn bị fans vây quanh muốn chụp ảnh chung.
Lai Ảnh lễ phép mà nói là do mình phải đi vội, cùng fans vẫy tay chào tạm biệt, đi tìm Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, à, đúng rồi, còn có mặt dày Tần Hàn Lâm muốn đuổi theo đi ăn cơm chung nữa.
Lai Ảnh: "Đi ăn cơm, tớ mời."
Lục Ẩm Băng kiên quyết lắc đầu: "Tớ không đi."
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lai Ảnh không để ý tới cô nữa, kéo Hạ Dĩ Đồng đi, Lục Ẩm Băng cũng tự nhiên mà đi theo, Lai Ảnh nói: "Hơ, Lục lão sư, không phải là nói không đi sao?"
Lục Ẩm Băng nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Hạ Dĩ Đồng, lạnh nhạt nói: "Người nào đó không phải nói tớ là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật sao? Tớ cho cô ấy xem.".