Cảnh quay thân mật là vào ban đêm, mặc dù Hạ Dĩ Đồng hôm nay cũng chỉ có diễn mỗi cảnh này, nhưng toàn bộ nhân viên đoàn phim không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cô xuất hiện trên phim trường vào ban ngày.
Cả ngày nay Hạ Dĩ Đồng rất yên lặng, lặng lẽ xem người khác quay phim, sau đó trở về phòng nhìn vào gương, suy ngẫm về vai diễn của mình, Lục Ẩm Băng cũng không để ý đến cô ấy.
Buổi chiều 6g, Hạ Dĩ Đồng ăn cơm tối trước, bắt đầu hóa trang.
Tần Hàn Lâm kết thúc cảnh quay buổi chiều, phó đạo diễn cùng tổ trưởng phụ trách chỉ huy người đi vào cung bố trí nội cảnh, tổ đạo cụ đi lấy đạo cụ, từ trên xuống dưới ai nấy đều bận bịu, nhìn khung cảnh rất loạn.
Lục Ẩm Băng và Tiểu Tây đi gõ cửa phòng hóa trang của Hạ Dĩ Đồng, nhưng bị Phương Hồi lịch sự mời về: "Hạ lão sư nói cô ấy đang ấp ủ cảm xúc, không tiện gặp Lục lão sư."
Lục lão sư cười cười, dẫn Tiểu Tây trở về.
Chờ trời tối, hoa lộ thủy cùng muỗi lại bắt đầu chiến đấu với nhau, rất nhiều nhân viên công tác đứng ở ngoài cửa, còn Tần Hàn Lâm đang ngồi ở trong điện cùng với máy quay phim, và một số nhân viên cầm tấm phản quang, Lục Ẩm Băng thì đang nằm trên giường, quần áo nửa kín nửa hở, cung nữ cầm quạt đứng hai bên, đang chờ quay.
"Sẵn sàng hết chưa?"
Cung nữ gật đầu, Lục Ẩm Băng dùng tay ra hiệu OK.
"Phá Tuyết" lần thứ nhất......! Nhân viên thư ký nhanh nhẹn rời khỏi máy quay.
Ly Kinh Tú đã xuất cung hơn ba tháng, tuổi trẻ nhưng đã từng trải, rất lý trí, duy chỉ có cảm xúc vội vàng, háo hức, không giấu được tâm tư.

Thích một người là trong mắt, trong lòng, tất cả đều là người đó, Kinh Tú thừa nhận, ba năm qua nàng đã vô tình bị Trần Khinh thuyết phục bởi lòng gan dạ, sáng suốt, sắc đẹp, tài hoa hơn người của nàng ấy.
Lò đồng lộ ra từng đợt từng đợt mùi thơm của miên hương, ánh trăng trắng sáng, treo trên cành cây cổ thụ ngoài cửa sổ, cú mèo thì phát ra tiếng kêu ục ục, tỳ nữ đang mơ màng sắp ngủ thì bừng tỉnh, nhìn chủ tử trên giường, tiếp tục cầm quạt trên tay mà quạt.
Một mảnh yên tĩnh, không biết loài bò sát nào ở trong viện kêu to lên.

Ống kính cắt cảnh, sau đó lại tiến vào.

Kinh Tú xoay người lại, vạt áo của nàng vốn là lộ một nửa, thấy rõ xương quai xanh tuyệt đẹp, lại động lần nữa, trung y từ vai trực tiếp trượt xuống....
Tất cả nam nữ ở đây đều nuốt một ngụm nước bọt..
Kinh Tú chỉ mặc một thân trung y bên người, ánh đèn chiếu xuống đường cong tinh xảo của nàng, giống như đóa sen xanh cao nhất trong hồ Thái Dịch của cung điện, người khác chỉ nói nàng là gọn gàng, nhưng làm sao biết được nàng lại phong tình như vậy.

Lục Ẩm Băng đưa lưng về phía màn ảnh, lộ ra một mảnh vai trắng nõn, không đợi người khác thấy rõ, nàng liền cáu kỉnh ngồi dậy, tùy tiện kéo quần áo lên, ngủ không được!
Tỳ nữ lập tức quỳ sát xuống đất: "Nô tỳ đáng chết!"
Đôi mắt sâu kín nhìn về phía lư hương đang cháy trong phòng, Kinh Tú nói: "Đứng dậy, thêm một nén hương an thần nữa."
"Dạ." Tỳ nữ nơm nớp lo sợ đứng dậy, Kinh Tú bỗng nhiên lại nói: "Thôi, đi lấy áo choàng, bổn điện hạ muốn đi ra ngoài ngắm trăng."
Áo choàng màu bạc, thêu một con kỳ lân bằng ngọc bích, cổ áo có một chữ nho nhỏ Tú, tóc dài của Lục điện hạ chưa cột lên, quả thực là rất tuấn tú, ngọc thụ lâm phong.

Tỳ nữ giúp nàng mặc áo choàng, mắt như cũ vẫn không rời.
"Trúc Vũ."
"Điện, điện hạ." Tỳ nữ thất thố mà cúi đầu, "Nô tỳ biết sai."
"Ta muốn đi dạo một mình."
"Dạ, nô tỳ cáo lui."
Tân phủ vừa mới xây, xung quanh đều là đồ mới, nhưng trong phủ lại ít người, có chút quạnh quẽ, do đó không ai cùng nàng trò chuyện.

Kinh Tú quấn chặt áo choàng của mình, đầu ngẩng về phía hoàng cung ở phía xa.
Lúc ở hoàng cung thì muốn ra ngoài, ra ngoài rồi lại muốn vào, là vì điều gì?
Lạch cạch một tiếng --- một viên đá rơi xuống bên chân nàng.
Một viên nữa rơi xuống bên chân phải nàng, Lục Ẩm Băng nhìn theo tiếng động, nhất thời nở nụ cười tươi như hoa.
Tần Hàn Lâm: "Dừng---- Ánh sáng."
Hạ Dĩ Đồng đứng ở giữa ánh đèn, Tần Hàn Lâm nói đùa với cô: "Xíu nữa, em qua ôm cô ấy, tôi cùng biên kịch thương lượng một chút, vẫn là không nên ôm từ sau lưng, liền đối mặt mà ôm, em phải ôm cô ấy như một đứa trẻ hiểu chuyện vậy, tràn ngập yêu thích và an ủi."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Tần Hàn Lâm: "OK hông?"
"OK." Hạ Dĩ Đồng hít sâu, thả lòng chính mình.
"Phá Tuyết" lần thứ hai.......!
Nháy mắt đã bắt đầu, Lục Ẩm Băng thoáng chốc lại khôi phục nụ cười hồi nãy, là hoàng tử điện hạ tính kế mọi chuyện, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người trong lòng, thì cái gì cũng không ngụy trang nữa, trong lòng nổi lên một chút ngọt ngào, nàng cơ hồ chạy vội qua, giống như một thiếu niên lỗ mãng, đôi mắt còn sáng hơn ngôi sao trên trời nữa, kích động, trìu mến gọi: "Trần Khinh!"
Trần Khinh cũng nở một nụ cười với nàng.

Tần Hàn Lâm: "Cắt."
Hạ Dĩ Đồng lập tức xin lỗi: "Em đi điều chỉnh một chút, xin lỗi các vị lão sư." Nhìn thẳng vào ánh mắt ái mộ của Lục Ẩm Băng, cô lập tức đem những cảm xúc ấp ủ hồi nãy quên mất.
3 phút sau.
"A!"
"Trần Khinh!"
Trần Khinh đầu tiên là mở rộng hai tay về phía nàng, sau đó mới chậm rãi lộ ra một nụ cười, nụ cười kia là trưởng bối đối với vãn bối, bằng hữu đối với bằng hữu, bên trong vừa có tán thưởng, có nhớ, có oán trách, duy chỉ không có tình yêu say đắm như của thiếu niên, có lẽ cũng có, nhưng bị tình cảm khác đè xuống, không đáng nhắc tới.
Nàng luôn lạnh lùng cười như vậy, trong lòng vĩnh viễn đầy tâm sự.
Nàng cùng Kinh Tú ở bên nhau càng lâu, càng khó thật lòng mà cười.
Lục điện hạ ở phương diện này là trì độn, không thể hiểu, thấy Trần Khinh cười, liền đơn thuần mà vui vẻ, đè nén ý nghĩa ngọt ngào đang dâng lên từ đáy lòng, nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi: "Ngươi tự xuất cung, có nguy hiểm gì không?"
"Bệ hạ tối nay nghỉ ngơi ở chỗ Triệu Tài Nhân."
Kinh Tú vừa nghe liền không vui: "Ta không hỏi ngươi cái này, ai lại muốn nghe hắn lại lật thẻ bài của ai chứ."
"Vậy ngươi muốn nghe cái gì?"
"Muốn biết ngươi có an toàn hay không?"
"Cái này ta không có trả lời sao?"
"Ngươi vì sao lại muốn chọc cho ta không vui? Ta không vui ngươi liền vui vẻ sao?"
Thấy Kinh Tú thật sự tức giận, đáy mắt Trần Khinh xẹt qua một tia thở dài, nắm lấy tay nàng ấy, nói: "Không có nguy hiểm, thực an toàn, ngươi yên tâm."
Kinh Tú vẫn nhíu mày, nghiêng đầu, hít sâu vài cái, một lần nữa thay đổi vẻ mặt thoải mái tươi cười, nắm lấy tay Trần Khinh đi vào trong phòng, vui vẻ nói: "Vậy tối nay ngươi ở lại bồi ta, nói chuyện với ta."
......
Trần Khinh đứng ở bên cạnh, vẫn còn mặc áo choàng, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhung lụa kia đang kiên nhẫn rửa sạch trà cụ, lại nhìn lên trên, chỉ mặc mỗi trung y, dáng người mảnh mai, dường như gió thổi liền có thể ngã xuống, sau lưng là hai xương bướm đang ẩn hiện sau lớp áo, nhìn lên trên nữa, là cái cằm cong rất đẹp đẽ, nơi đó vẫn còn một chút thịt, sờ vào rất mềm; bởi vì đang là đối mặt, nên không thấy rõ mặt của Kinh Tú, nhưng sườn mặt toát lên vẻ đẹp ôn nhu, uy nghiêm của nàng.
Trong không khí dần dần tràn ngập hương trà, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người, đôi tay mảnh khảnh của Kinh Tú lặng lẽ nghịch bộ trà cụ, Trần Khinh nhìn tới ngẩn ngơ.
"Tương lai nếu ta có thể lên làm hoàng đế, ta liền cưới ngươi làm hoàng hậu a?" Cái ly trong tay của Lục điện hạ có chút hơi run, liền thấy thanh âm khẩn trương đến run rẩy của mình.
"Ừm?"
"Nếu ta không làm hoàng đế, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?" Câu đầu tiên nói ra, câu thứ hai liền không khó khăn như vậy, nhưng Kinh Tú vẫn không dám nhìn vào đôi mắt của nàng, "Chúng ta bỏ trốn."
Trần Khinh nhịn không được cong cong khóe môi, một nụ cười còn chưa hình thành liền chuyển thành thích thú, cuối cùng không lưu lại gì cả.
"...."
"Ngươi như nào lại không nói gì cả?" Kinh Tú khẩn trương nhìn nàng, "Ta là thật lòng."
Tuổi trẻ a, một trái tim nóng bỏng như mặt trời, nhưng lại không biết có người cả đời sinh ra là trong bóng tối, không thể gặp ánh mặt trời chói sáng như vậy.

Trần Khinh yên lặng một hồi, tránh không trả lời: "Ngươi nhất định sẽ là hoàng đế."
"Vậy ngươi nguyện ý gả cho ta sao?" Kinh Tú nói.
"....."

"Nguyện ý sao?" Kinh Tú đặt tay lên vai nàng, ánh mắt nóng bỏng, không nhận được một đáp án từ nàng thì không chịu bỏ qua.
Trần Khinh trong mắt hiện lên một tia xúc động.
"Trần---" Kinh Tú trừng to hai mắt, đột nhiên ngẩn ra.
Trần Khinh nhón chân lên hôn nàng.
Tần Hàn Lâm: "Dừng ---Qua!"
Tần Hàn Lâm: "Đại gia, vui lên, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo."
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy qua thì liền tách Lục Ẩm Băng ra, một câu cũng không nói, Lục Ẩm Băng: "....." Cô bước đến chỗ Tần Hàn Lâm, hỏi: "Ông có cảm thấy hôm nay Hạ Dĩ Đồng có hơi lạ không?"
Tần Hàn Lâm vội vàng xem playback, thất thần trả lời: "Lạ, rất kỳ lạ."
"Lạ chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng lạ, ừm, khá tốt."
Lục Ẩm Băng kỳ quái nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, cô ấy đang xem điện thoại di động, ấn ấn phím, hận không thể từ trong bụng mẹ mà sinh ra mà có hẳn mười cái tay, Lục Ẩm Băng càng tò mò, rốt cuộc là đang làm gì?
".....! So với marshmallow còn mềm hơn." Hạ Dĩ Đồng nói xong suy nghĩ của mình, nhớ lại dư vị một chút, rồi quay lại địa điểm quay phim.
Cảnh quay tiếp theo, địa điểm là trên giường; nhân vật, Trần Khinh, Kinh Tú.
Tần Hàn Lâm tuân theo quy củ, nhưng là quay vào buổi đêm, cần người giơ tấm phản quang, ánh đèn, camera một cái đều không thể thiếu, hiện trường chỉ có mấy nhiên viên xem.
Đạo diễn Tần tỏ vẻ hoàn toàn không lo lắng, dù sao cảnh quay trên giường thì ông chỉ chú trọng tới bầu không khí, không phải lộ cái gì cả.
"Lát nữa, hai người hôn nhau trước, tiểu Hạ em là người chủ động, Ẩm Băng bị động, nằm ở dưới, tay vịn cổ cô ấy.

Tới, đi chuẩn bị tư thế."
Hạ Dĩ Đồng xoay người đè Lục Ẩm Băng ở dưới thân, sắc mặt đỏ bừng, tim đập liên hồi, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi, Lục lão sư, mạo phạm rồi."
Lục Ẩm Băng bị cô đè, thoải mái nhún vai, nhàn nhạt cười: "Em muốn như thế nào thì cứ như vậy, tôi mặc cho em xử lý, này, biểu cảm của em như này là thế nào, sao trông so với tôi còn khẩn trương hơn?"
Lục Ẩm Băng mở miệng, lộ ra một chút đầu lưỡi hồng mềm mại, sau đó nhanh chóng rút lại, "hừ" một tiếng, chớp mắt an ủi nói: "Lát nữa còn phải hôn nhau, đừng sợ, tôi giúp em."
Mẹ ơi, ở đây có người muốn câu dẫn con!!!!!
Hạ Dĩ Đồng khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu bất lực nhìn Tần Hàn Lâm cười: "Đạo diễn, em cần điều chỉnh lại cảm xúc một chút."
........