Mỗi bước đi của Dạ Cô Tinh lại làm đám sinh viên thêm ngạc nhiên.

Chỉ thấy một tay cô cầm một quyển sách, tay kia đút trong túi quần, bước đi thong thả, biểu cảm hững hờ toát ra một khí chất trưởng thành mà khó thể có được ở độ tuổi này.

Phòng học đang yên tĩnh bỗng nhiên vỡ òa ra.

“Woahhhh, cậu có biết cô gái này là ai không? Trông hot quá.”

“Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, không phải cậu tự nhận là đào hoa người yêu vô số à?”

“Đừng nòi nữa, trong ‘bách khoa toàn thư các loại hoa’ của tôi thật sự không có loại nào thế này.”

“Giống hoa mới chăng...?”

“Có thể…”

“Này, người đẹp này có phải đi nhầm lớp không nhỉ? Tôi nhớ lớp chúng ta đâu có người tuyệt sắc thế này?”

“Chắc là mỹ nhân của khoa biểu diễn rồi.”

“Tôi nghĩ có thể là khoa nghệ thuật, cậu nhìn cái khí chất của người ta kìa…”

“Khí chất gì cơ?”

“Đồ ngốc, khí chất của một nghệ thuật gia đó.”

Nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, Lăng Tuyết nghiến chặt răng, trong mắt toàn là căm ghét và đố kị. Dạ Cô Tinh, cậu được lắm!

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Lăng Tuyết gào thét trong lòng. Đáng lẽ tất cả những sự ngưỡng mộ và lời ca ngợi đó đều phải là của tôi. Cậu ngu ngốc như thế, dựa vào cái gì mà có thể thi đậu cùng một trường với tôi chứ, lại còn học cùng chuyên ngành với tôi nữa? Từ nhỏ cậu đã không bằng tôi, tôi được viện trưởng thích, tôi biết nói lời dễ nghe, tôi biết làm cho tất cả bọn trẻ con ở cô nhi viện nghe lời tôi. Những việc này cậu có làm được không?

Dạ Cô Tinh, cậu vĩnh viễn sẽ không thể bằng tôi được.

“Nè, cậu nói xem cô ấy đi lên phía trên làm gì vậy nhỉ? Đừng nói là muốn ngồi ở ba hàng ghế đầu nhé?”

Đối diện với những lời bàn tán xì xào xung quanh, Dạ Cô Tinh vẫn rất bình thản. Chín năm làm ngôi sao 18+ đã khiến cô sớm đã chai lì với mọi lời dèm pha rồi. Lúc đó có một đám các bác gái xúm quanh cô, chửi mắng cô là đồ hồ ly tinh, cô còn chẳng thèm chớp mắt. Chứ đừng nói trong mắt những sinh viên này lại đều là sự ca ngợi và ngưỡng mộ thì càng không có lực sát thương gì.

Thong thả đi đến hàng ghế thứ ba thì dừng lại. Cô chọn một vị trí ánh sáng khá tốt rồi tao nhã ngồi xuống.

Phía sau lại nổi lên một trận cảm thán.

“Xem ra người đẹp này thật sự không phải là học sinh khoa mình rồi! Tôi nghe thấy cả tiếng con tim mình đang đập thình thịch đây này….”

“Hy vọng ‘Diệt Tuyệt sư thúc’ có thể thương hoa tiếc ngọc, đừng chà đạp bông hoa này.”

“Người đẹp này hôm nay xác định chết chắc rồi, a di đà phật…”

“Haiz, thật đáng tiếc…”

Lăng Tuyết vốn đã sắp tức giận đến mức bùng nổ luôn rồi, nhưng lúc thấy Dạ Cô Tinh ngồi xuống ở hàng ghế thứ ba thì đột nhiên cô ta lại bình tĩnh trở lại, trong lòng không ngừng cười thầm.

Diêm Đông Bình là một giảng viên nổi tiếng của khoa vật lý hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh, làm việc rất nghiêm túc, kiến thức chuyên ngành rất chắc, tính cách còn cứng nhắc hơn, được sinh viên ‘thân tặng’ cho biệt danh là “Diệt Tuyệt sư thúc”.

Con người này vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “ba không”: không quan tâm ai đi học ai không, không quan tâm ngồi trong lớp có học hay không, không quan tâm những người ngồi ở hàng ghế sau 3 hàng đầu.

Đại học Bắc Kinh nằm trong top 3 các trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc, tất cả sinh viên tề tựu về đây đều là những học sinh đứng đầu các tỉnh thành, không thiếu thần đồng, thiên tài, những học sinh xuất sắc này bàn đầu đều đến vì lòng ngưỡng mộ danh tiếng của vị giảng viên này, ngồi chật cả ba hàng ghế đầu tiên. Làm Diêm Đông Bình cười rạng rỡ, cực kỳ vui vẻ.

Lúc đi học, cũng chỉ chú ý giảng bài cho ba hàng đầu tiên, cũng chỉ đặt câu hỏi với người ngồi ở ba hàng đầu tiên đáp. Mặc kệ bạn muốn hay không, chỉ cần ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên thì thời gian cuối tuần của bạn đều bị thầy ấy ‘ném’ vào trong phòng thí nghiệm hai ngày hai đêm, phải tính ra được kết quả mới được về.

Cho nên, nửa học kỳ sau, thần đồng, thiên tài gì cũng bỏ chạy hết, ba hàng ghế đầu tiên nghiễm nhiên trở thành vùng cấm địa của tất cả học sinh khoa vật lý hạt nhân.

“Khụ khụ khụ!” Diêm Đông Bình ôm giáo trình đi vào phòng học, ánh mắt quét đến nơi nào nơi đấy lập tức lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt của ông đột nhiên hơi khựng lại, “Ồ?”

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, thế mà lại có sinh viên ngồi vào hàng thứ ba? Nhìn có vẻ giống sinh viên khoa nghệ thuật, tốt lắm tốt lắm, bây giờ tính giác ngộ của sinh viên nghệ thuật cũng được nâng cao rồi.

“Nào, bạn học đến dự thính kia cũng đến ký tên điểm danh đi.” Nói xong ông rút một tờ giấy A4 từ tập giáo trình ra.

Lớp của Diêm Đông Bình phải ký tên điểm danh rất nhiều lần, thiếu một lần sẽ lâp tức bị đánh trượt, mặc cho sinh viên kêu gào oán thán, “Diệt Tuyệt sưu thúc” vẫn không hề thay đổi.

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía Dạ Cô Tinh.

“Thưa thầy, em đã điểm danh rồi!” Giọng nói trong trẻo thanh nhã vang lên, không ít người thầm cảm thán trong lòng, người đẹp này đến cả giọng nói cũng độc nhất vô nhị.

“Ồ, vậy thì tốt, chúng ta…” Động tác rút giấy về của Diêm Đông Bình bỗng khựng lại, “Không đúng, tờ giấy này vẫn trên tay tôi cơ mà, sao em…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Dạ Cô Tinh ngắt lời,

“À mà thầy Diêm, em không phải là sinh viên đến dự thính.”

“Woaaaaaa”, Phòng học đang im lặng lại một lần nữa xôn xao ồn ào cả lên.

“Không phải là dự thính? Không lẽ lại là sinh viên khoa mình?”

“Không đúng, khoa vật lý hạt nhân của chúng ta chỉ có năm nữ, trước giờ chưa thấy ai xinh đẹp như vậy cơ mà?”

“Đợi tí để tôi đếm lại xem nào. Sao lại chỉ còn có bốn người là sao? Không lẽ là sinh viên khoa chúng ta thật hả?”

“Không phải đấy chứ…”

Cũng không thể trách được những người ở đây không nhận ra Dạ Cô Tinh. Bình thường cô rất an phận, đứng bên cạnh Lăng Tuyết, bả vai lúc nào cũng buông thõng, đầu cúi thấp, hoàn toàn đối lập với Lăng Tuyết nên hoàn toàn không có ai chú ý đến cô gái không hề bắt mắt bên cạnh một cô công chúa.

Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Tuyết luôn thích kéo cô đi cùng mình.

Mà Dạ Cô Tinh trước kia cũng không để ý quá nhiều về ngoại hình, dù sao thì mỗi người đều có một khuôn mặt, trong lòng cô xấu hay đẹp đều không có gì quan trọng hết, có mặt không phải là được rồi sao?

Thái độ “tôi có nhưng tôi không quan tâm” này của cô đã hoàn toàn kích thích đến lòng tự tôn cao ngạo của Lăng Tuyết, nên mới bị người ta chỉnh tới chết.

Nói trắng ra thì Dạ Cô Tinh chính là kiểu con gái đơn thuần ngốc nghếch, là kiểu ngốc đến mức bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

Nhưng nếu như nói cô ngốc thì cũng hơi oan uổng. Một người có thể dễ dàng thi đậu vào khoa vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, mấy môn chuyên ngành khó nhằn cũng có thể lấy được điểm gần như là tuyệt đối mà là một đứa ngốc à?

Nói ra chắc chả ai tin.

“Trật tự.”

“Diệt Tuyệt sư thúc” đã lên tiếng, không còn ai dám mở miệng nói chuyện.

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Diêm Đông Bình mặt không đổi sắc, quét mắt một vòng, tổng cộng có năm nữ sinh không thiếu một ai. “Bây giờ chúng ta bắt đầu bài mới của ngày hôm nay. Buổi hôm trước đã giảng đến vấn đề phát hiện ra tính phóng xạ tự nhiên của Becquerel vào năm 1896, lần đầu tiên nhân loại phát hiện ra những thay đổi của hạt nhân…”

Dạ Cô Tinh nghe giảng rất chăm chú, hoàn toàn không để ý đến vô số ánh mắt tò mò xung quanh, thỉnh thoảng còn gật gật đầu bày tỏ sự nhất trí quan điểm.

Không thể không nói, “Diệt Tuyệt sư thúc” giảng bài rất hay. Tư duy chính xác, quan điểm rõ ràng, ông không hề rập khuôn kiến thức trong sách giáo khoa một cách máy móc, mà kết hợp linh hoạt giữa sự hiểu biết nghiên cứu của mình và hàng loạt các dữ liệu thực nghiệm trên thực tế.

Có thể thấy đây vừa là một vị học giả rất nghiêm túc vừa là một giảng viên rất giỏi. Đáng tiếc là những bài giảng của ông quá cao siêu, rất ít người có thể hiểu được. Cái hiểu cái không cộng thêm với vẻ gật gù ra đò đã hiểu, kết quả là sẽ ngủ gật mất.

"Vừa rồi chúng ta nói về nghiên cứu phân rã phóng xạ. Bây giờ, tôi muốn hỏi một câu..."

Mấy cái đầu đang cúi thấp gật gù không hẹn mà đồng loạt giật mình ngẩng lên, hoàn toàn tỉnh táo không còn chút buồn ngủ nào.

“Em, em nữ ngồi ở hàng ghế thứ ba kia.”

Dạ Cô Tinh ‘dạ’ một tiếng đáp lại rồi đứng dậy. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải là mình bị gọi là được. Nhưng ngay sau đấy mọi người lại lo lắng không biết người đẹp này có vượt qua được ải của ‘Diệt Tuyệt sư thúc’ không, dù sao thì bọn họ cũng đều là những người biết thương hoa tiếc ngọc.

“Em thử trả lời xem, mục đích của nghiên cứu phân rã phóng xạ là gì, hay rốt cuộc nó chứng minh điều gì?"

Dạ Cô Tinh yên lặng suy nghĩ một chút, cẩn thận sắp xếp lại câu chữ rồi mới từ tốn trả lời, “Trong phân tích cuối cùng, sự phân rã phóng xạ chứng minh rằng một nguyên tố có thể được biến đổi thành một nguyên tố khác, thông qua phân rã α hoặc phân rã β, phản biện lại quan điểm rằng nguyên tố đó không thể thay đổi được; Đồng thời, nó thiết lập thống kê của quy luật phân rã."

Đôi mắt của Diêm Đông Bình sáng ngời, quay sang hỏi mọi người đang ngồi dưới lớp, “Các em thấy bạn trả lời có đúng không?”

Tất cả nam sinh đều đồng loạt gật đầu, ánh mắt vẫn chìm đắm trong sắc đẹp. Dù sao trời sinh đàn ông không thể nào kháng cự sức hấp dẫn của người đẹp, huống hồ đây còn là người đẹp có cả nhan sắc lẫn trí tuệ.

Ánh mắt Diêm Đông Bình dừng lại trên người mấy bạn nữ khác. Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Tuy cả hai người đều không thích Dạ Cô Tinh, nhưng họ không thể phủ nhận kết luận của cô vừa chính xác lại đơn giản. Bọn họ cũng không nghĩ bản thân có thể đưa ra được đáp án xuất sắc như thế.

Chỉ có Lăng Tuyết là lắc đầu, cô ta thật sự không nghe kỹ câu trả lời của Dạ Cô Tinh, đây chỉ là hành động phủ định theo phản xạ.

“Vậy mời bạn nữ kia, mời em nói xem em không dồng ý với bạn ở điểm nào?”

Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt đổ dồn lên người Lăng Tuyết. Cô ta cứng ngắc đứng dậy, nhưng chỉ luống cuống nắm lấy vạt áo, nói, “Em cảm thấy.... Em... Em, cũng không biết…”

Diêm Đông Bình nghiêm mặt, “Là sinh viên khoa Vật lý hạt nhân, điều đầu tiên em cần phải học không phải là kiến thức, mà là thái độ, một thái độ nghiêm túc! Em có thể im lặng, nhưng em không thể đưa ra kết luận linh tinh. Em đã không hiểu rõ, tại sao lại vội vàng phủ nhận ý kiến của người khác?"

“Em…”

“Được rồi, em đi ra ngoài đi. Lớp của tôi không cần những sinh viên có lối suy nghĩ qua loa như vậy.”

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Lăng Tuyết cảm thấy máu nóng toàn thân đều dồn lên hai má, giống như không thể chịu nổi thêm ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người trong lớp, cô ta bưng mặt lên khóc rồi chạy ra khỏi lớp.

Từ đầu đến cuối, Dạ Cô Tinh vẫn khá bình thản, kể cả khi Lăng Tuyết chạy ra khỏi lớp cô cũng chưa hề quay đầu lại nhìn.

Giang Vũ Vi nhíu mày, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc. Kha Hiểu Yến nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, khóe môi từ từ nhếch lên, nhìn về hướng Lăng Tuyết vừa chạy ra nở nụ cười đầy khinh thường.

Bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên nặng nề hơn, nhưng Diêm Đông Bình vẫn bình thản như không có gì xảy ra, tiếp tục đặt câu hỏi cho Dạ Cô Tinh, “Thế em giải thích thêm cái gì gọi là ‘tính thống kê’?”

“Tính thống kê là một thuộc tính cơ bản của chuyển động vật chất trong mô hình thu nhỏ. Điều đáng nói là nó khác về nguyên lý với chuyển động vật chất thế giới vĩ mô được cơ học cổ điển và điện từ học nghiên cứu... "