Âu Dương Tư Duệ con ngươi khẽ dao động, cậu cố gắng quên đi nụ hôn khi nãy, đưa tay về phía Vũ Minh Nguyệt lên tiếng.

"Đưa cặp sách cho anh, anh giúp em cầm!"
"Bộp!" Tuy nhiên cô lại không làm như thế, mà mạnh dạng đặt tay mình vào tay của cậu.

"Không cần đâu, em tự mình làm được! Anh chỉ cần nắm tay em là được rồi, chúng ta đi nhanh đừng để tài xế chờ!"
Vũ Minh Nguyệt lúc này không nhìn thấy tai của Âu Dương Tư Duệ đã đỏ ửng lên, cậu không hề chống cự mặc cho cô bé nắm tay mình kéo đi về phía cổng trường.

Trong ánh nắng chiều diệu nhẹ, hai thân ảnh nhỏ nối đuôi nhau trải dài trên con đường đi của trường học.

...!
Dinh thự Tulip.

Xe vừa dừng lại trước cửa lớn Vũ Minh Nguyệt đã nhanh tay mở cửa ra, cô đưa chân và nhảy thụp xuống xe mà không sợ bản thân có thể bị thương.

Cô bé lon ton chạy vào nhà, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh tìm kiếm ai đó.

Ngoài cặp sách của mình, trên tay cô còn cầm một chiếc túi to với hoạ tiết bắt mắt, dường như là quà tặng dành cho ai đó.

"Chào Minh Nguyệt tiểu thư, cô đến đây chơi sao?" Một vài người hầu lên tiếng chào hỏi khi thấy Vũ Minh Nguyệt xuất hiện trong nhà, việc cô đến đây chơi đã là chuyện quen thuộc với bọn họ.

"Vâng ạ, mẹ đã cho phép cháu rồi ạ!" Vũ Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đáp.

"Vậy tiểu thư cứ tự nhiên, chúng tôi xin phép đi làm việc trước, nước và bánh ngọt sẽ lên ngay!"
Vũ Minh Nguyệt hào hứng trả lời.


"Vâng ạ, cháu cảm ơn."
"..."
Mãi một lúc lâu mà chỉ thấy có người giúp việc ở trong nhà, gương mặt cô thoáng chút thất vọng.

"Ninh Tâm vẫn chưa về sao?" Cô bé cất giọng non nớt, rồi ngồi phịch xuống sofa.

"Anh vừa gọi cho mẹ, sắp về đến rồi! Mà em tìm Ninh Tâm để làm gì, có chuyện quan trọng?" Âu Dương Tư Duệ lúc này cũng nhàn nhã bước vào, cậu để cặp ngay ngắn lên ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Cũng không có gì.

Lần trước con bé nói thích mô hình xe đua nổi tiếng ở nước Y, cho nên em đã gọi cho bác hai nhờ mua giúp.

Hôm nay hàng đã về đến, em muốn cho con bé chút bất ngờ!" Vũ Minh Nguyệt nhẹ lắc đầu, cô thích thú lôi một hộp lớn trong túi quà ra.

Chiếc hộp xe được thiết kế rất sang trọng, đây là phiên bản giới hạn khó mua vô cùng, nếu không phải là khách V.I.P hay là người có quen biết thì chắc chắn không mua được.

Đối với Âu Dương Tư Thần hay Lạc Ninh Hinh thì chuyện này cũng không khó, nhưng Âu Dương Ninh Tâm chưa từng nói cho hai người nghe, vậy nên trong nhà ngoại trừ Vũ Minh Nguyệt thì ai cũng không biết được.

"Con bé thích mô hình xe mô tô sao anh không biết nhỉ?" Nhìn hộp lớn trong tay Vũ Minh Nguyệt, Âu Dương Tư Duệ nhíu mày đáp.

"Chết rồi, anh đừng có nói cho ai biết đấy, là bí mật giữ hai đứa mà em lại quên mất mà nói cho anh nghe rồi!" Vũ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra lời hứa của mình, cô bé rầu rĩ đưa tay đấm nhẹ vào đầu vì não cá vàng.

"Yên tâm, anh sẽ giữ bí mật cho hai đứa!"
Âu Dương Tư Duệ cẩn thận quan sát hành động của Vũ Minh Nguyệt, lúc ngốc nghếch thế này trông cũng thật đáng yêu.

Nhờ cô bé mà cậu biết được sở thích của em gái rồi, lần sau cậu cũng muốn tạo bất ngờ cho em gái.

Có điều sở thích của cô em này cũng thật lạ, mới có năm tuổi lại thích xe đua, sao không phải là búp bê hay gấu bông như những đứa trẻ khác?
Vũ Minh Nguyệt gấp gáp cất hộp quà vào túi, xong rồi lại co chân chạy lên phòng ngủ của Âu Dương Ninh Tâm, cẩn thận đặt nó lên bàn học của cô bé.

"Vậy là được rồi, em ấy chắc sẽ thích lắm!" Cảm thấy đã ổn, cô nở nụ cười hài lòng thì thầm.

Bên ngoài xe của Âu Dương Tư Thần cũng vừa đúng lúc về đến.

Anh tự mình mở cửa cho Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Ninh Tâm xuống xe, phong độ và vẻ ngoài vẫn giống như mười năm trước, thứ khác đi có lẽ là gương mặt đã có vài nếp nhăn, thời gian luôn làm con người thay đổi.

Lạc Ninh Hinh cũng như vậy, tuy nhiên vì biết chăm sóc da nên gương mặt cũng không thay đổi gì, còn có phần lão hóa ngược.

"Con bé ngủ rồi sao? Bây giờ mới có năm giờ sao lại ngủ, em xem thử có sốt hay không?" Nhìn thấy con gái say giấc trên tay Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần lo lắng hỏi.

"Không sao cả, có lẽ do chạy nhảy nhiều nên mệt mà thiếp đi thôi, cứ để con ngủ một lát!" Cô lắc đầu trả lời.

Nãy giờ ở trên đường đi cô cũng đã kiểm tra qua, cô bé hoàn toàn ổn.

"Không sao thì tốt, chúng ta vào nhà thôi!" Âu Dương Tư Thần thở phào.

Anh một tay cầm lấy túi xách và cặp của con gái nhỏ, tay còn lại dịu dàng đỡ lấy eo cô.


"..."
Vũ Minh Nguyệt từ trên lầu nhìn xuống thấy họ đã về cô bé liền phấn khích chạy nhanh xuống lầu, suýt chút nữa còn bị ngã xuống cầu thang dài.

"Dì Ninh Hinh, chú Tư Thần, mừng hai người về nhà!" Lạc Ninh Hinh vừa đỡ con gái ngồi xuống, thì cô bé đã chạy đến trước mặt kêu lên.

Âu Dương Tư Thần.

"Chào con!"
"Minh Nguyệt đến chơi sao? Con và Tư Duệ đã ăn uống gì chưa?" Lạc Ninh Hinh cũng lên tiếng hỏi.

"Chưa ạ, con muốn ăn bánh Croissant của dì làm cơ, vẫn là nhân chocolate như mọi khi ạ!" Vũ Minh Nguyệt lễ phép trả lời, đây cũng là một trong những lý do cô bé đến đây.

"Được, vậy lát nữa dì làm cho con ăn, nhưng phải sau giờ cơm đã.

Con muốn ăn món gì, để dì nói thím Chu nấu cho con!" Lạc Ninh Hinh đối với Vũ Minh Nguyệt đều cưng chiều như con cái trong nhà, cô sớm đã chọn con dâu cho mình rồi.

"Cái gì cũng được ạ, con không kén ăn!".

Truyện Hot
"Ưm..." Vì Vũ Minh Nguyệt xuất hiện đã vô tình đánh thức Âu Dương Ninh Tâm, cô nhóc từ trong lòng của Lạc Ninh Hinh ngồi dậy, đưa tay lên dụi dụi mắt.

"Chị Minh Nguyệt, chị đến khi nào vậy?" Cô nhóc giọng còn ngái ngủ hỏi.

"Chị đến nãy giờ rồi, còn có mang quà to cho em nữa!" Vũ Minh Nguyệt mũi nở phồng nói.

"Quà sao?" Âu Dương Ninh Tâm nghe đến đây liền tỉnh ngủ, bởi vì cô bé thật sự mong chờ cái mô hình kia đã lâu.

"Có muốn xem không? Đi, chị dẫn em đi xem nó!" Nói rồi Vũ Minh Nguyệt lại nắm tay dẫn Âu Dương Ninh Tâm đi, không kịp chờ cô bé trả lời gì.

Nhìn hai đứa trẻ chạy đi, Âu Dương Tư Thần ở đây cong môi cười.

"Em nghĩ chúng ta có nên để con bé nhập hộ khẩu luôn hay không? Dinh thự Tulip giờ là ngôi nhà thứ hai của con bé rồi, quần áo để ở đây có khi còn nhiều hơn ở nhà Lục Thần Vũ!" Anh bất lực nói với Lạc Ninh Hinh.


"Anh chỉ được cái nói đúng! Được rồi, anh cũng đi tắm đi, lát nữa còn xuống ăn cơm!" Lạc Ninh Hinh huých vào tay anh đáp.

Bọn họ nãy giờ nói chuyện lại không có để ý đến Âu Dương Tư Duệ.

Thấy con trai học cả ngày đã mệt, đến giờ về vẫn còn ôm quyển sách không buông, Lạc Ninh Hinh có hơi lo lắng.

"Tư Duệ, học vừa đủ thôi con, như vậy mệt lắm.

Con cũng lên tắm rửa đi, sắp đến giờ cơm rồi!" Lạc Ninh Hinh bước đến dịu dàng xoa đầu con trai nói.

Đứa trẻ nhà cô rất ham học, thời gian học bài chưa bao giờ là đủ với cậu.

Âu Dương Tư Duệ thật sự còn muốn xem tiếp, nhưng khi thấy Lạc Ninh Hinh lo lắng cậu liền gấp quyển sách lại, nhanh tay bỏ nó vào cặp.

"Vâng, con đi lên lầu đây!"
"Ừm, xong rồi thì gọi cả Minh Nguyệt và Ninh Tâm xuống cùng!" Cô lúc này mỉm cười hài lòng.

Âu Dương Tư Duệ bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng rất thương Lac Ninh Hinh.

Cậu biết lúc sinh ra mẹ đã gặp rất nhiều nguy hiểm còn suýt mất mạng, cho nên lời mẹ nói cậu không bao giờ cãi lại.

Thật may vì năm đó ba còn cứu được mẹ, bằng không cậu sau này lớn lên sẽ tự dằn vặt bản thân rất nhiều.

_____???? To Be Continued ????_____.