Âu Dương Tư Duệ bất lực với cô người yêu nhỏ của mình, anh đưa tay véo nhẹ vào má cô rồi mắng yêu.

"Ngốc nghếch, lần sau còn để anh biết được em lén giảm cân thì đừng mong mà rời khỏi anh để đi quay phim!"
"Ah, đau em!" Vũ Minh Nguyệt tỏ ra uất ức kêu lên, khóe mắt rưng rưng như muốn khóc.

Âu Dương Tư Duệ cũng vì gương mặt này mà lại mềm lòng, ai kêu anh yêu cô nhiều như vậy làm gì, đến mức này cũng là do anh cả thôi.

Anh ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận ôm cô vào lòng hỏi.

"Em đã ăn gì chưa?"
"Buổi chiều chỉ ăn tạm vài thứ lặt vặt, trở về liền mệt đến ngủ quên, cho nên bây giờ em rất đói." Vũ Minh Nguyệt phồng má đáp, tay xoa xoa bụng nhỏ đang kêu lên biểu tình.

"Giờ tối rồi, anh gọi khách sạn mang thức ăn lên cho em!" Nói xong Âu Dương Tư Duệ cầm điện thoại gọi cho khách sạn, anh dặn dò bọn họ làm nhiều món ăn mà cô thích.

...!
Ba mươi phút sau, phục vụ phòng đã mang thức ăn đến, trong phòng phút chốc tràn ngập mùi thơm.

Vũ Minh Nguyệt nhanh chân đến bàn ăn, cô cầm lấy nĩa và sẵn sàng chén những món ngon ở trên bàn.

Âu Dương Tư Duệ không ăn, anh âm thầm ngồi bên giúp cô cắt thịt, đồ ăn nhanh chóng lấp đầy đĩa của cô.

"Có ngon không? Em ăn nhiều vô!"
"Tư Duệ, anh là muốn em trở nên béo ú để không thể đóng phim được đúng không? Ăn đêm mà nhiều thế này, bụng của em sẽ to ra mất!" Miệng thì nói thế, mà tay của Vũ Minh Nguyệt vẫn liên tục lấy thức ăn cho vào miệng.


"Vậy không ăn nữa, anh gọi người lên dọn đi nhé!" Động tác của anh dừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói.

"Không, em vẫn ăn chưa no!" Vũ Minh Nguyệt vội vàng lấy tay che giấu đi thức ăn trước mặt, cô mở to mắt phản đối.

Âu Dương Tư Duệ nhịn không được mà bật cười trước gương mặt đáng yêu của cô, anh không nói gì lại tiếp tục bóc tôm cho cô ăn.

Giữa hai người không có khoảng cách, cử chỉ dành cho nhau đều là xuất phát ra từ trái tim.

...!
Vũ Minh Nguyệt sau khi no nê liền sà vào lòng Âu Dương Tư Duệ, đã lâu rồi không được ôm anh thế này làm cô thật sự rất buồn.

Không được ở gần anh cũng khiến cô thấy không thoải mái, ban đêm thường hay thức đến sáng mới chợp mắt.

Giờ có anh ở đây rồi, đêm nay cô có thể ngủ một giấc thật ngon.

Cuộc sống của cô không biết từ khi nào đã phụ thuộc vào anh, mà ngay cả anh cũng như thế.

Vắng đi một người, thì người còn lại cảm thấy vô cùng trống vắng và khó chịu.

"Minh Nguyệt, anh có chuyện muốn nói!" Âu Dương Tư Duệ lên tiếng trước.

Vũ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi.

"Có chuyện gì ạ?" Trong lòng là đang mong chờ lời cầu hôn đến từ phía anh.

"Lần sau nhất định không thể ăn mặc như vậy nếu như không có anh bên cạnh, anh sẽ ghen đó! Nếu như lúc nãy không phải anh đến, thì em định cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác sao?" Ngữ khí nồng đậm mùi vị chiếm hữu, hóa ra đây chính là chuyện mà anh ghim ở trong lòng từ nãy đến giờ.

Vũ Minh Nguyệt lúc này chợt nhận ra, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy ngủ sexy của mình mà không nói nên lời.

Đúng thật là đốt mắt người nhìn mà, chiếc váy khoét sâu ở phần ngực, lộ ra bầu ngực trắng mịn, phần dưới thì chỉ dài ngang đùi.

Đây đâu phải thứ cô muốn mặc chứ? Rõ ràng là do khi nãy tắm xong đã ngủ quên, nên mới thành ra thế này đây.

"Là do em ngủ quên cho nên mới nửa mê nửa tỉnh mà đi ra ngoài, anh đến mà em còn không nhớ huống chi là chiếc váy ngủ.

Đáng lý ra em muốn mặc chiếc đầm đỏ kia, cuối cùng lại thành ra thế này!" Vũ Minh Nguyệt phụng phịu đáp, cô liếc nhìn chiếc váy đỏ treo trong tủ mà luyến tiếc.

Âu Dương Tư Duệ hiểu ra, anh nhẹ cúi đầu mỉm cười.

"Không sao, đối với anh thì em lúc nào cũng xinh đẹp!"
Vũ Minh Nguyệt đắc ý bật cười thành tiếng.

"Em biết anh sẽ nói như vậy mà, bởi vì em là bảo bối của anh!" Cô phấn khích ôm chầm lấy Âu Dương Tư Duệ, mạnh dạn mà hôn một cái nhẹ nhàng vào má anh.


"Chụt!" Nụ hôn phát ra thành tiếng, vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu.

Mùi hương thơm dịu trên người Vũ Minh Nguyệt thoang thoảng qua đầu mũi Âu Dương Tư Duệ, cơ thể anh bắt đầu phản ứng, cả người rạo rực như núi lửa chuẩn bị phun trào.

Anh vòng tay qua giữ lấy eo cô kéo sát vào mình, cuồng nhiệt đáp trả bằng một nụ hôn lên môi cô.

Trong căn phòng lớn đầy tĩnh lặng vang lên những âm thanh khiến người khác đỏ mặt.

Âu Dương Tư Duệ triền miên nhấm nháp cánh môi anh đào của Vũ Minh Nguyệt, hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn.

Anh tách ra răng môi mà tiến vào sâu trong khoang miệng cô, đầu lưỡi của hai người chạm vào nhau liền quấn lấy không rời.

"Chụt...ha..." Vũ Minh Nguyệt khẽ kêu lên, âm thanh nỉ non mà mị hoặc, hai tay cô lúc này đã ôm chặt lấy vai anh.

Mí mắt cô nhẹ rung lên, mỗi một chuyển động của anh khiến cả cơ thể cô như có một luồng điện chạy quá, khoái cảm pha lẫn chút ngây dại.

Cả hai triền miên với nhau, cho đến khi không khí đã cạn hai người mới nuối tiếc tách rời nhau ra.

Vũ Minh Nguyệt thở dốc, cô tựa vào lồng ngực của Âu Dương Tư Duệ nhắm mắt hít sâu, suýt chút nữa là chết ngạt mất rồi.

Nhưng chỉ vài phút sau, Vũ Minh Nguyệt đã phục hồi được năng lượng, cô dùng lực đẩy Âu Dương Tư Duệ ngã ra giường rồi leo lên người anh.

Bàn tay thon dài đưa lên, cô nghịch ngợm cởi từng chiếc cúc áo của anh ra, gương mặt trông vô cùng thích thú.

Âu Dương Tư Duệ lúc này bất ngờ nắm lấy bàn tay cô giữ chặt, lại một lần nữa anh kéo cô ngã xuống nằm bên cạnh, anh ôm cô vào lòng thỏ thẻ.

"Anh sắp không khống chế nổi bản thân rồi, em đừng nghịch nữa! Nếu như để chú Lục biết anh và em quan hệ trước khi kết hôn, chú ấy nhất định sẽ không tha cho anh!"
Vũ Minh Nguyệt cười hóm hỉnh đáp.


"Vậy ra anh lại sợ ba của em đến vậy à? Thật là, em không ngờ tổng giám đốc của A.D cũng biết sợ đấy!"
Âu Dương Tư Duệ âm thầm mỉm cười.

"So với chuyện đó, anh càng sợ mất em hơn.

Minh Nguyệt, hứa với anh, đời này em chỉ có thể là vợ của anh thôi!" Giọng nói như nài nỉ lại vô cùng thành khẩn, chỉ sợ anh đây còn chung tình hơn cả ba của mình.

Vũ Minh Nguyệt không vội đáp lời, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to lớn của anh áp vào má mình, ánh mắt chứa đựng tình yêu to lớn nhìn anh.

"Tư Duệ, cả đời này người em muốn gả cũng chỉ có anh, vậy nên anh không cần phải lo lắng! Anh biết rõ mà đúng không? Từ nhỏ em đã muốn trở thành cô dâu của anh, càng lớn lên suy nghĩ đó càng mãnh liệt hơn và chưa bao giờ có ý định dừng lại.

Em thật sự rất yêu anh!" Cô chậm rãi nói từng chữ, mỗi một lời đều xuất phát từ tận sâu trong đáy tim.

"..."
Tình yêu của Vũ Minh Nguyệt phải nói là không hề kém cạnh Âu Dương Tư Duệ, cô chính là thích anh từ khi còn bé, ngay lúc hai người vừa mới gặp nhau.

Ban đầu chỉ là tình cảm của trẻ con, dần dần lại phát triển thành tình yêu.

Vũ Minh Nguyệt không thể nhớ nổi bản thân đã tỏ tình với anh bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị anh phũ với lý do chỉ xem cô như em gái.

Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hay là ngừng thích anh, mỗi ngày đều cố gắng hoàn thiện bản thân, để có thể xứng đôi với anh.

_____???? To Be Continued ????_____.