Buổi chiều chạng vạng, Âu Dương Tư Duệ được tài xế đưa đến võ đường, nơi mà cậu có hẹn để thách đấu cùng với Châu Hạo Dân.

Ở võ đường hiện giờ cũng có không ít người, bọn họ ít nhiều cũng đang mong chờ trận đấu, dĩ nhiên trong đầu bọn họ cũng đã đoán trước được người chiến thắng là ai.

Ngay lúc này ở phía sau võ đường, Châu Hạo Dân gương mặt hốc hác đang ngồi ở đó, trên tay hắn là một điếu thuốc hút dở, làn khói trắng độc hại phảng phất theo gió, mang theo mùi hương khó chịu.

Hôm qua, sau khi được Long Duật đưa về Châu gia, thì hắn ta cũng đã bị gia đình xua đuổi một lần nữa, quần áo bị ném đi không thương tiếc.

Đêm qua hắn đã ngủ lại võ đường, sau này có khi cũng như thế, vì hắn chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi.

Rít một hơi thuốc cuối cùng, hắn ta thả đầu lọc xuống đất, rồi giẫm mạnh chân để dập tắt.

Châu Hạo Dân trong lòng có chút buồn cười, hoá ra bản thân hắn hiện tại cũng giống điếu thuốc này vậy, bị vứt bỏ chà đạp như một thứ rác rưởi.

Hắn nhếch môi tự khinh bỉ chính bản thân mình, nhìn võ phục trên người mà cảm thây hổ thẹn.

Lời nói của Âu Dương Tư Duệ hôm ấy đã chạm vào lòng tự trọng của hắn, bản thân là một người học võ mà lại ra tay đánh con gái thì đúng là không xứng làm đàn ông.

Đêm qua hắn đã thức trắng đêm suy nghĩ, đến nỗi cả hai mắt đều thâm quầng.

Sau khi trận đấu kết thúc, dù là thắng hay thua hắn cũng sẽ cởi bỏ võ phục, sau này sẽ không đánh đấm gì nữa.

"Hừm, đến giờ rồi!" Nhìn đồng hồ giờ đã điểm, Châu Hạo Dân lười biếng đứng lên, hắn ta hướng về phía sàn đấu võ đường mà đi tới.


...!
Âu Dương Tư Duệ hiện tại cũng đã sẵn sàng, cậu đã mặc xong võ phục, đai đã được thắt nút gọn gàng, chỉ còn chờ đối thủ đến nữa thôi.

Không làm cậu phải chờ lâu, cánh cửa từ từ mở ra, Châu Hạo Dân nghiêm túc bước vào, ánh mắt của hắn có hơi rụt rè, nào giống như mọi khi đâu.

Trông thấy mọi người đang chờ mình, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, chính là không quen khi bị người khác để ý.

"Bắt đầu đi!" Âu Dương Tư Duệ lên tiếng, cậu lạnh lùng nhìn Châu Hạo Dân.

Nghĩ đến Minh Nguyệt bị hắn ta đánh đến chảy cả máu mũi, trong lòng không khỏi tức giận.

"Huýt!" Tiếng còi trọng tài vang lên, cả hai ở trên sàn đấu đã thủ thế đâu vào đấy, đều cẩn thận quan sát xem đối thủ của mình là người thế nào.

Châu Hạo Dân là người không thích chờ đợi, vừa bắt đầu có vài phút, hắn ta đã vội vã ra tay trước, từng quyền cước với tốc độ kinh ngạc vung về phía Âu Dương Tư Duệ.

"Vụt!"
Quả nhiên hắn ta cũng là kẻ có thực lực, nhưng so với thiên tài như Âu Dương Tư Duệ thì vẫn có phần lép vế hơn.

Cậu nhanh chóng di chuyển lách cơ thể sang một bên, cú đấm của hắn ta cứ thế đấm vào không khí, nhưng âm thanh lại nói lên nó không hề tầm thường.

"Bốp!" Lợi dụng một chút sơ hở khi Châu Hạo Dân mất đà vì đấm hụt, Âu Dương Tư Duệ nhanh chóng đáp trả, cậu tung một quyền thật mạnh vào sườn trái của hắn ta.

"Hự..." Châu Hạo Dân con đau truyền đến đại não, hắn ta thất thế lui về sau vài bước, tay ôm bụng vì đau đớn.

Không khí trong võ đường càng lúc càng sôi sùng sục, ai nấy đều đang mong chờ xem kẻ chiến thắng cuối cùng là ai.

Mà Lạc Ninh Hinh và Vũ Đình cũng đến, hai người còn đưa cả Minh Nguyệt và Ninh Tâm theo cùng.

Biết là con trai giỏi võ, nhưng trên sân đấu thì ai biết trước được gì, Lạc Ninh Hinh bên ngoài thì rất bình tĩnh, sâu trong thâm tâm lại vô cùng lo lắng.

"Anh hai nhất định sẽ thắng, anh ấy là vô địch!" Âu Dương Ninh Tâm môi nhỏ chúm chím cất lời nói, cô nhóc không ngừng cổ vũ cho anh trai.

"Đúng vậy, anh Tư Duệ dĩ nhiên là mạnh hơn rồi!" Vũ Minh Nguyệt cơ thể đã khoẻ hơn, cô bé đứng bên dưới âm thầm ủng hộ.

"..."
Trên sàn thi đấu, Châu Hạo Dân và Âu Dương Tư Duệ đều mất đi kha khá sức lực, cả hai bắt đầu thở dốc, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Tuy nhiên, từ nãy đến giờ cũng chỉ là khởi động làm nóng cơ thể, bây giờ mới thật sự là bắt đầu.

Âu Dương Tư Duệ chân lùi về sau một bước, hai tay đã vào thế chiến đấu, lần này cậu sẽ đánh thật, nãy giờ chỉ là mèo vờn chuột với hắn.

"Ha!" Châu Hạo Dân còn chưa kịp làm gì, thì bên này Âu Dương Tư Duệ đã nhanh chóng đánh tới, động tác dứt khoát và vô cùng nhanh nhẹn.

Với tốc độ thế này, Châu Hạo Dân căn bản không thể đánh trả, hắn ta chỉ còn biết giơ hai tay lên đỡ đòn từ cậu.


Nhưng mỗi đòn tấn công của Âu Dương Tư Duệ đều là đánh vào chỗ hiểm, vả lại lực đánh vô cùng mạnh mẽ.

Chẳng mấy mà trên cánh tay của hắn ta đã hiện lên rất nhiều vết bầm, lớn nhỏ đều có.

"Bốp, bốp!" Âu Dương Tư Duệ lại không hề nương tay, cậu nghiến chặt răng, thủ đoạn còn có phần tàn nhẫn.

Châu Hạo Dân sau khi đỡ đòn cũng bắt đầu phản công, hắn ta tung một cước vào chân của Âu Dương Tư Duệ.

Vì lý trí bắt đầu dao động, cho nên cậu đã lỡ làm lộ nhược điểm, một cước của hắn ta cũng không đỡ được.

"Phịch!" Chân của Âu Dương Tư Duệ khụy xuống, đầu gối cũng theo đó mà đập mạnh xuống sàn, cơn đau đớn khiến cậu hít thở khó khăn.

Châu Hạo Dân thừa thắng xông lên, hắn ta vội vàng tung thêm một đòn.

Âu Dương Tư Duệ nếu nhận đòn này chắc sẽ thua mất, vì đó là chỗ hiểm.

"Anh hai!"
"Tư Duệ, cẩn thận!" Phía dưới bốn người đồng thanh kêu lên, tim bọn họ như hẫng đi mất một nhịp.

Âu Dương Tư Duệ cũng không phải thùng rỗng kêu to, cậu nói được thì chắc chắn sẽ làm được.

Ngay khi cú đánh của Châu Hạo Dân sắp đến, cậu lại một lần nữa tránh đòn thành công, nén cơn đau đi, cậu lập tức đứng lên.

"Ha, suýt chút nữa là nhóc thua rồi đấy!" Châu Hạo Dân nở nụ cười bi ai nói.

"Vậy sao, tôi lại không biết đấy? Còn có, sau này đừng gọi tôi là nhóc!" Âu Dương Tư Duệ nhíu mày đáp, trên thế giới này cậu ghét nhất là bị người khác xem như trẻ con mà đối xử.

"Tôi..." Châu Hạo Dân định mở miệng nói cái gì đấy, thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Động tác của Âu Dương Tư Duệ quá nhanh, đến mức hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy gì.


"Bốp, bốp!" Liên tiếp những cú đấm vào mặt, khiến hắn ta xoay xẩm mặt mày, hắn không nghĩ là Âu Dương Tư Duệ còn đủ sức làm việc đó.

"Bịch." Châu Hạo Dân trước mắt cảm thấy mơ hồ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa mà ngã lăn trên võ đài.

"Năm, bốn, ba, hai, một!"
Trọng tài đứng đó đếm đến năm, nhưng hắn hoàn toàn không thể đứng dậy.

Vậy cũng chính là đã thua cuộc, hắn ta vẫn là không thể thắng nổi.

"Mày đúng là kẻ vô dụng, cho nên chẳng ai cần đến mày!" Trong mê man, Châu Hạo Dân thầm giễu cợt bản thân, hắn cảm thấy mình hiện tại rất vô dụng, ngay cả một đứa trẻ mười tuổi cũng không thể đánh thắng.

Những người chứng kiên không hề bất ngờ, kết quả này họ là đã đoán được đi, có điều chứng kiến những trận đấu như thế này không tồi một chút nào.

Trọng tài vừa tuyên bố người chiến thắng thì Lạc Ninh Hinh đã chạy ù lên võ đài, cô xót xa nhìn vết thương của con mà lòng quặn thắt, thật sự không hề dễ dàng chút nào.

Có người mẹ nào cực khổ nuôi con khôn lớn, mà lại không đau lòng khi nhìn thấy con bị thương tổn đâu.

"Chắc là đau lắm, chúng ta đến tìm bác sĩ trước nha!" Lạc Ninh Hinh nói với con trai.

"Vâng ạ!"
Mọi người chuẩn bị đi về, thì mới phát hiện ra Châu Hạo Dân vẫn còn nằm đấy, hắn ta hình như là ngất đi rồi, cơ thể bất động.

_____???? To Be Continued ????_____.