Ánh Linh nhìn bóng Khang khuất dần, lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó hiểu. Chẳng có đau lòng, cũng chẳng có hụt hẫng. Có vẻ cô đã dự đoán trước được điều này từ khi "anh ta" thông báo. Bất cứ thứ gì anh ấy nói ra, đều chân thật đến đáng sợ.
Bông hoa hướng dương sẽ héo rũ nếu không có ánh mặt trời. Khang chẳng phải là thứ ánh sáng chói loá đó sao? Chỉ tiếc, cậu đã thuộc về hoa phượng mất rồi. Ánh Linh nở một nụ cười nhẹ, xoay đầu nhìn về phía cô bạn cách đó vài dãy bàn:
- Cậu thật sự không vui nhỉ, bản sao yêu dấu?
- Đừng có gọi với cái giọng như thế khi tôi là người đã báo cho cậu tin này.
Linh cau có bước tới gần, hương hoa sữa trên người cô ta toả ra nồng nặc làm Ánh Linh tức cười. Vậy ra đây là thứ mà cô ấy gọi là "hương vị mùa thu"?
- Mùa thu ở đây là hướng dương.
Ánh Linh kéo ghế đứng dậy, tốt bụng nhắc nhở một câu. Linh ngẩn ra, sự hiểu lầm bấy lâu khiến cô ta không thể nghĩ ra Ánh Linh đang ám chỉ cái gì. Chút ánh nắng mùa đông ít ỏi chiếu vào khuôn mặt Ánh Linh, làm cho làn da cô trở nên xinh đẹp mê hồn. Cô nghiêng đầu cười lạnh, tay chắp lại, tư thế của một bà hoàng:
- Tên cậu cũng là Linh, cũng thích Khang, và bây giờ cậu đang cố biến mình trở thành "mùa thu" không phải sao?
"Mùa thu" ở đây là "hoa hướng dương", không phải "hoa sữa", bản sao không hoàn hảo của tôi ạ. Cho dù vậy, cậu có cố gắng đến thế nào, cũng chẳng bắt chước được tôi đâu.
Kể cả có thì Khang cũng không thích tôi nữa rồi. Nếu muốn, cậu nên bắt chước "hoa phượng" thì hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang khung cảnh tĩnh lặng, Ánh Linh liếc sơ qua dãy số trên màn hình, khuôn mặt chuyển từ cười nhạt sang căm hận lẫn bất lực. Cô bắt máy, lắng nghe thứ chất giọng trầm khàn quen thuộc:
"Chuyến đi Việt Nam có vui vẻ không?"
- Không phải anh đã sớm biết rồi sao?
"Em định làm gì?"
- Ai mà biết? Tôi độc ác lắm.
***
- Khóc đi.
Phúc nói. 
- Không!
Trà nhoẻn miệng cười gượng, nó co chân, đầu dựa vào đầu gối, mắt mông lung vô định. Trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, mây đen rải đầy, nước tí tách rơi xuống đầu, xuống lưng, xuống khắp thân thể Trà.
- Khóc rồi.
- Nước mưa.
Phúc lẳng lặng nhìn Trà, cảm thấy con nhỏ này quá là cố chấp, thế nhưng trong tình yêu, nó lại nhu nhược đến hết sức có thể.
- Nếu mà anh chọn chị thì sao nhỉ?...
Giọng Trà bé bé, khàn khàn, thế nhưng chỉ một câu nói này cũng đủ làm bùng lên ngọn lửa giận giữ trong Phúc. Cậu đưa tay vật ngã Trà ra đất, nằm đè lên, đối diện ánh mắt kinh sợ của Trà. Trà co rúm người, hai tay không thể rụt lại vì đã bị Phúc giữ trên đỉnh đầu. Nó lắp bắp:
- M - Mày định làm gì?
- Mày còn nói câu đấy, tao nhất định sẽ không cho mày thích ông Khang!
Phúc quát lên, tóc cậu ướt đẫm, cả cơ thể chắn hết mưa cho Trà, một vài giọt nước từ tóc cậu rớt trên má Trà làm nó giật nảy mình, nỗi sợ tràn ngập trong tâm trí.
- Hai người yêu nhau rồi, mày có quyền ghen, có quyền mắng ông Khang, cấm ông ý không được léng phéng với bất cứ con nào mày không thích.
- Nhưng mà đấy là quyền riêng tư của anh ấy, tao không cấm được....
- Câm mồm! Thế nó đi nó hôn con Linh, nó đè con Linh ra thì mày tính sao?
- Thế tức là anh ấy chọn chị Linh, chia tay, cho anh ở bên hạnh phúc thật sự của anh luôn..
Giọng Trà nhỏ dần, hơi nghèn nghẹn. Tự nhiên mắt nó đỏ bừng, cứ nghĩ đến cảnh hai đứa chia tay là lại không chịu được. Thà rằng ngay từ ban đầu anh không đổ nó, bây giờ còn đỡ đau, đằng này hai người chính thức hẹn hò rồi anh lại đá nó, đau nín thở.
- Ồ? Thế tức là nếu bây giờ tao hôn mày, thì là mày chọn tao, còn Khang buộc phải chia tay cho mày ở bên hạnh phúc đích thực đúng không?
- Ơ không, cái này... ưm... ưm......!
Phúc bị điên rồi! Đấy là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trà. Nó bị hôn đến không thở nổi, tứ chi không có thứ gì thoát khỏi gọng kìm của Phúc. Trà chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế. Hơi thở dồn dập, nước mắt ứa ra, mày nhíu chặt, tóc toán lạn trên nền sân thượng, cả người nhếch nhác thảm hại, không thể làm gì ngoài việc nằm im cho Phúc quậy trong miệng mình.
- Nghe đây Kim Mộc Trà, kể từ giờ phút này, mày đừng có mong được gặp Khang.
Trà nghiến răng cắn phập vào lưỡi Phúc, máu ứa ra, cái người đang nổi cơn điên phía trên lập tức dừng ngay hành động đầy tính bạo lực đó lại. Phúc liếm môi, nhấc Trà dậy, dùng lực đập vào gáy làm Trà ngất lịm.
Trên trời, sấm nổ đùng, chớp loé sáng cả khu.
***
Khang chạy đi tìm Trà khắp nơi, gọi điện nó không nghe, nhắn tin nó không rep, biến mất tựa như bốc hơi khỏi thế giới này. Anh thở dốc, mồ hôi vã ra, cố gắng lục tung trí nhớ xem còn chỗ nào mình chưa tìm hay không. Khang trèo lên sân thượng, phát hiện điện thoại của Trà rơi lại đó, trên màn hình hiển thị các cuộc gọi nhỡ của anh. Nước mưa thấm vào điện thoại làm màn hình hiện lên những vạch đen loang lổ, góc điện thoại có nhiều vết nứt, nắp bị văng ra một góc, pin cũng lỏng lẻo sắp rơi.
- Này Khang, đi đâu đấy?
Huân bắt gặp lúc Khang mới chạy ra khỏi trường, vội vàng gọi với anh lại. Khang ướt nhẹp do bị nước mưa xối, anh mặc kệ tiếng gọi của Huân, tiếp tục cắm mặt chạy. Huân thấy thế liền chửi thề, bấm máy liên lạc với một dãy số.
"Alo?"
Đầu dây bên kia vang lên chất giọng ngọt ngào đặc sệt của con gái. Huân gãi đầu, bắt đầu liến thoắng:
- Hồng hả? Cái Trà bạn mày đâu?
"Ai mà biết được? Tôi gọi mãi nó không nghe máy đây này! Thế Khang đâu?"
- Khang vừa chạy qua mặt tao này, trông hốt hoảng lắm!
"Sao anh không giữ Khang lại để hỏi? Anh vô dụng vl!"
- Ừ vô dụng như cái đứa bạn thân nhất cũng không gọi nổi vậy!
Hai đứa cãi nhau một lúc lâu Huân mới chịu cúp máy đi tìm Khang, còn Hồng thì chạy đến nhà Trà.
***
Trà ngủ nguyên cả buổi, người co lại như con tôm, mắt vẫn còn đọng chút nước. Phúc ngồi trên ghế gần đó không ngừng thở dài, gác tay lên trán ăn năn hối hận trong vô dụng.
Cậu đã làm cái gì thế này?...
Vươn tay gạt đi thứ nước mặn chát trên má con bạn, Phúc thầm ước gì nó sẽ ngủ mãi không tỉnh dậy, để không phải đối mặt với tình thế khó xử hiện giờ. Chuyện vốn chẳng quá phức tạp, chỉ tại cậu bốc đồng làm rối tung hết mọi thứ, đẩy tất cả vào tình thế khó xử. Tiếng chuông cửa reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ miên mang của Phúc, cậu đứng dậy đi ra cửa.
- Sao chị biết đường mà mò đến đây?
Phúc cảnh giác nhìn Ánh Linh đang mỉm cười, lập tức muốn đóng cửa, thế nhưng cậu không nhanh bằng Ánh Linh đang giơ cái ví ra chặn ở chốt. Nỗi lo lắng dâng lên trong đầu Phúc, cậu nóng nảy gạt cái ví ra, sập cửa cái rầm, cài khoá. Phúc bất an xoay người bỏ vào phòng ngủ, sau đó nhận ra giường đã trống trơn, tim rớt đến thịch một nhát.
- Trà, Kim Mộc Trà!!
Trông thấy cửa sổ vốn đã bị cậu đóng lại mở ra, Phúc vội chạy tới thò đầu ra ngoài hét vọng. Chết tiệt, đây là chung cư, là tầng 3 đấy! Người Trà vẫn quấn nguyên chăn, bị vài người mặc áo đen nhét vào ô tô sang trọng. Phúc tức tối rủa thầm, tự nhủ mình đã trúng kế, vội vàng mặc đồ phi xuống dưới. Thế nhưng khi cậu xuống đến tầng 1, tất cả còn lại chỉ là một làn khói xe, đến cả thân ảnh của Ánh Linh mới vừa đây cũng chẳng thấy đâu cả.
***
Trời tối đen như mực, mưa phùn lất phất bay, Ánh Linh ngồi trên sân thượng của toà nhà cao tầng, không che không chắn ngẩng mặt lên đón mưa. Bên cạnh Ánh Linh hiện hữu một bọc chăn, mái đầu nhỏ của Trà hơi lộ ra dưới lớp vải màu xanh rêu, từng nhịp thở đều đều phả ra dưới mùa đông tạo thành những làn khói mỏng.
Mưa táp vào mặt thế này mà vẫn ngủ cho được, Ánh Linh hơi buồn cười, chỉnh lại cái chăn cho nó che bớt đầu Trà đi. Cô nhìn hàng lông mi cong dài của Trà, không tự chủ được đưa tay lên chạm vào lông mi trên mắt bản thân. Đây là đứa nhỏ mà Khang thích, nó có hàng mi rất cong, cong hơn cả mình!
Cái thở hắt nhẹ buông ra từ miệng Ánh Linh, cô dùng ngón trỏ hẩy vào trán Trà một cái, tuy nhiên lực đạo quá mạnh khiến nó ngã rơi khỏi ghế. Ánh Linh hốt hoảng đứng dậy, phát hiện Trà đã tỉnh giấc liền thu lại vẻ mặt lo lắng, ngồi lại chỗ cũ, khoanh chân tỏ ra lạnh lùng. Mắt đảo quanh, cô định móc cái khăn tay ra ném lên không trung cho Trà, nhưng nghĩ lại làm thế chảnh choẹ quá, thôi thì thu tay về.
Nước mưa xối thẳng vào đầu Trà, chăn ngấm nước đọng dưới đất nên ướt sũng, thấm xuyên vào cả quần áo nó đang mặc bên trong. Nói chung từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cả người Trà đều ướt như chuột lột, thảm vô cùng. Trà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, khung cảnh xung quanh cũng lạ lẫm vô cùng. Nó nhíu mày, cố gắng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
Ừ, đầu tiên là Hướng Dương về, xong Khang bắt gặp, xong nó chạy lên sân thượng với Phúc, xong Phúc hôn nó, xong Phúc đập nó ngất đi, rồi bây giờ nó đang ở đây.
Khoan, Phúc hôn nó....
-.....
AGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!! CHỒNG ƠI EM XIN LỖI!!!!!
Trà ôm đầu, sầm mặt lại, cầm cái chăn phi mẹ xuống dưới làm Ánh Linh giật cả mình. Trông bộ dáng hùng hổ dữ tợn của nó, cô càng thấy ớn lạnh, tóc gáy dựng lên trong tích tắc.
Dưới màn mưa, chiếc chăn bông lớn màu rêu bay từ tầng thượng của toà nhà cao nhất thành phố xuống dưới, nương theo gió đảo đi đảo lại mấy vòng rồi đáp đất với hình dáng nhúng đầy nước mưa. Trà lạnh mặt nhìn theo cái chăn, thầm ước nó là Phúc, trông đoàn xe đang cán qua cán lại trên cái chăn kìa, đến là sung sướng.
- Em... có bình thường không đó....
Ánh Linh rụt rè hỏi, bỗng dưng Trà quay phắt lại. Màn mưa trắng xoá che mờ tầm nhìn của cả hai người, Trà cất giọng:
- Tôi không nghe nói chị là người như vậy. Biết chị dịu dàng, hiền lành, cute, đáng iu, đủ thứ tốt đẹp trên đời, chứ không biết chị còn có thể bắt người trái phép!
Tuy hình bóng của Trà rất mờ nhạt, nhưng Ánh Linh lại cảm nhận được đôi mắt sắc lạnh xuyên thấu của nó. Đôi mắt ấy ác liệt, y như Khang vậy.
À đâu, ánh mắt Khang trước đây đâu có như thế.
- Tôi là người ác độc, tôi nghĩ là tôi sẽ hành hạ em cho đến khi Khang tìm được em....
- Chị thử xem?
Trà nở nụ cười nửa miệng, Ánh Linh bị Trà chặn họng, lại lần nữa thở dài, nhả ra một câu nhỏ xíu:
- Mà thôi, dầm mưa cũng là một kiểu hành hạ rồi.
Ánh Linh ngồi ở chỗ có mái che, Trà ngược lại, đứng phía đối diện. Sấm nổ trên đầu, giả sử tóc Trà mà không may mắn tích điện thì thể nào cũng bị sét đánh trúng, thành thiên tài luôn. Trà lạnh, ngồi bệt xuống đất, thở đều, mắt từ từ nhắm lại.
Nếu không phải đây là tình đầu của Khang, Trà đã xông tới ném bả xuống giống như ném cái chăn kia rồi. Song chẳng hiểu sao, chỉ cần định nhấc tay lên thôi chân nó đã run lên, không thể làm bất cứ hành động gì mang tính công kích với người con gái ấy.
Rốt cuộc thì nó không có đủ sự tin tưởng... với cái tình cảm chết tiệt này, hoặc đơn giản hơn là với Khang.
Dù sao, em yêu anh, còn anh cảm động em hay anh yêu em, vẫn là điều mà em chưa biết chắc.
***
Khang đạp xe gần như muốn lật tung cái khu vực này lên mà vẫn không tìm thấy dù chỉ một sợi tóc của Trà. Anh đi tới khu vực trung tâm thành phố, đảo qua vài dòng xe cộ, dừng lại ở trạm nghỉ chân. Lúc đang đạp, Khang nhìn thấy người ta đi qua đi lại trên một cái chăn bông lớn rơi giữa đường, nhưng anh không để tâm lắm.
Điện thoại Khang reo vang, là Huân gọi, nhưng khi anh bắt máy thì lại nghe thấy giọng của Phúc. Cậu ta thở dốc trong máy điện thoại, Huân và Hồng léo nhéo giục ở phía sau, Phúc nuốt nước bọt, bắt đầu quát vào cái loa:
"Trà nó bị người yêu cũ của anh bắt đi!"
Khang nhíu mày. Ánh Linh? Cô ấy lại nghĩ ra điều vì trong mớ tư duy thiên tài của cô ấy vậy? Còn có anh ta, không phải anh ta kích động Linh làm điều đó đấy chứ?
- Lúc bị bắt đi Trà ăn mặc như thế nào?
"Nó mặc đồng phục, người quấn cái chăn bông của tôi. Chăn màu xanh rêu, nó đi chân đất."
Khang chợt ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, nơi hiện hữu cái chăn màu nâu bẩn thỉu và dính đầy bùn. Xe đi qua đi lại, không ngừng cán lên làm màu càng chuyển đen. Khang nhanh chóng cúp điện thoại, đạp xe thẳng ra chỗ đó.
"Alo, Khang, Khang? Đm dập máy rồi!"
Khang dựng xe ở chân toà nhà cao tầng, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người đi đường và tiếng bíp còi của người đi xe, cố gắng lôi cái chăn lên vỉa hè. Anh cầm chai nước mới mua dội vào góc chăn, vò vò làm lộ ra màu xanh rêu dưới lớp bùn. Sắc mặt Khang thay đổi, điều gì đó loé lên trong đầu anh. Khang ngước mắt lên nóc toà nhà, nhớ rằng Ánh Linh thích những nơi cao, nhất là nơi có thể quan sát được toàn thành phố.
***
Trà đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng đập cửa, xen lẫn là giọng nói trầm thấp suốt đời này nó chẳng thể quên. Bừng tỉnh khỏi cơn mê man, Trà thấy Ánh Linh mở cửa với phong thái rất từ tốn, rồi lại thấy Khang phi vào như một thằng điên.
- Trà!!
Khang hét lên, kích động chạy tới ôm Trà vào lòng. Mắt Trà mở lớn, miệng hơi hé ra, đầu óc ngưng trệ hẳn.
- Ừm.. Chị ý, ở đằng kia...
Mi Trà cụp xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, chỉ vào phía đằng sau. Khang xoay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng đó, rồi giơ tay lên đập mạnh vào đầu Trà một cái. Trong lúc Trà đang ngơ ngẩn, anh giận giữ quát to:
- Đồ đần! TÔI ĐẾN TÌM EM ĐẤY! Tôi lạnh, ôm đi nhanh lên!!!
Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn không ngừng thổi, bão xoáy trên đỉnh đầu, Trà nhoẻn miệng cười mà nước mắt tràn mi, ôm Khang vào lòng, tự dưng không thấy lạnh nữa.
- Chồng ơi..
- Gì?
- Em gọi Hồng, ai gọi anh?
Trà phùng mang trợn mắt đẩy Khang ra, nạt một trận. Mặt Khang đỏ gay, nhận ra mình bị hố, ấp a ấp úng không thốt được từ nào nên hồn. Trà trông khuôn mặt ngại ngùng của Khang, cười phá lên, Khang vừa thẹn vừa tức, trông cái mặt đắc thắng của Trà mà ngứa hết tròng mắt, liền đè nó ra hôn hôn hôn.
Mắt Trà hoa lên, tim đập thình thịch. Ông này hôm nay ăn nhầm bả gì thế? Trà bị hôn đến không thở nổi, chân tay mềm nhũn, tim đập thình thịch. Khang nhân lúc miệng nó hé ra luồn lưỡi vào, quậy quanh khoang miệng Trà khiến nó thở dốc.
- Dừng, dừn... ưm......... Không.. thở.... được.........
Khung cảnh lãng mạn là thế, vậy mà bỗng dưng từ đầu xuất hiện cái máy bay trực thăng to, cửa máy bay có cái thang dây rõ dài lòng thòng bắc xuống. Người đàn ông mặc vest, tay cầm cái loa, vừa đu trên thang dây vừa nói:
- Hết giờ chơi rồi.
Trực thăng ngay trên đỉnh đầu, anh ta mỉm cười ma mị, chuẩn xác bắt lấy eo Ánh Linh nhấc lên lúc cái dây thang lướt qua sân thượng. Trà mắt chữ A mồm chữ O, chỉ riêng Khang có vẻ đã quen thuộc với việc này, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Anh ta ôm Ánh Linh trong người, thả xuống đất một hộp lớn hạc giấy, cười hiền lành với Khang, thế nhưng người ta lại cảm nhận được sát khí toả ra trong nụ cười ấy.
- Tặng cậu, với tư cách là một người bạn cũ!
Tiếng nói vang vọng trong không gian, tầm nhìn của Trà bất chợt tối sầm, ý thức biến mất, bất tỉnh nhân sự.
***
Trà bị sốt do dầm mưa quá lâu, nằm bẹp ở nhà. Đúng như điều Ánh Linh nói, đứng dưới mưa là một kiểu tra tấn, vì sau đó đầu đau như búa bổ, người rã rời như mới đi đánh trận, lại không được tắm gội, bẩn phát rồ.
- Á quay mặt đi không được nhìn, em đang không đánh son!
Trà hẩy bát cháo Khang cầm trên tay đi, lấy chăn chùm lên đầu. Hôm đấy Trà ngất, Khang hoảng quá đưa Trà về nhà nó, nhưng thế nào mà cổng lại khoá, Khang đành đưa Trà về nhà mình. Đợi đến khi tỉnh dậy, Trà nhất quyết không chịu trở về, nằm lì ở chỗ của Khang. Trà ở lại mấy ngày mới phát hiện Khang không sống cùng bố mẹ, nhà Khang thuộc dạng giàu có, bố mẹ mua cho anh căn nhà nhỏ hai tầng ở riêng.
-.... Trông em vẫn rất xinh mà?
-....
Ư ư, được khen ngại quá. Má Trà hồng hồng, cúi thấp đầu xuống, lí nhí buột miệng:
- Em bé hơn 1 tỉ anh....
- Hả? Em nói cái gì thế?
- Tại vì người ta tỏ tình toàn nói "em bé hơn ba anh", còn tình cảm của em dành cho anh sao dừng lại ở số 3 được? Phải là 1 trăm, 1 triệu, 1 tỉ!!!
Trà ngại ngùng gào lên, Khang nhân cơ hội đút luôn miếng cháo vào mồm nó. Anh nhìn nó ré loạn lên kêu nóng, mỉm cười lẩm bẩm:
-.... Thôi, bé hơn ba là đủ...
- Cái gì? Anh nói cái gì cơ?
- Không có gì!
- Anh... Người ta nói đến như thế rồi mà vẫn không trả lời được một câu tử tế! Sau bao nhiêu chuyện, anh rốt cuộc vẫn không yêu em à?
- Không yêu, mãi mãi chỉ dừng lại ở thích.
- Anh...!
- Thích đến mức muốn cưới cô về làm vợ!
-....
Được rồi, Trà tự nhận mình thả thính rất giỏi, mặt rất dày. Thế nhưng mỗi lần nghe mấy câu thính lại của anh nhà, cứ không tự chủ được mà ngượng chết đi.
- Anh tưởng muốn cưới em mà dễ à? Xếp hàng đi!
- Được rồi được rồi, ăn cháo đi, tôi sẽ xếp hàng.
- Em lười làm việc nhà lắm!
- Ừ.
- Em không biết nấu ăn!
- Ừ.
- Em hay bắt nạt chồng!
- Ừ.
- Vậy mà cũng ừ được hả? Sao anh nhu nhược vậy?
- Vì tôi yêu em.











***
Một ngày nào đó của rất nhiều năm sau.
- Là con gái, muốn đặt tên là gì?
- Em thích tên Nguyễn Giản Đơn.
- Tên mẹ tên bố thì hay, tên con thì như cứt!
- Im đi Phúc!
***
Tác phẩm thứ chín - END.
Tử Bối Thiên Tài,
Thân ái!