Chương 30 Cảnh sát Diệp thẩm án


"Vương Lan?" Diệp Thanh kinh ngạc, "Mẹ đẻ của Vu Hiểu Tiệp?"


"Phải," Dương Nhất Hàm gật đầu, "Ước chừng là năm sáu năm trước, Vương Lan lại mang theo Vu Hiểu Tiệp đi trốn, tôi sợ chị ta lại bị bắt về, lại bị một trạn đòn đau, cho nên khuyên chị ta...... Khi đó Vương Lan mới nói cho tôi biết chân tướng. Chị ta phát hiện được bí mật của Vu Hạo Lâm, chị ta kể chị ta có một người họ hàng, rõ ràng không có bệnh thận lại bị chẩn bệnh ra ung thư thận nghiêm trọng, kết quả chết khi giải phẫu. Người họ hàng kia chết ở trên bàn giải phẫu, Vương Lan cùng thân thích còn cố ý mời bác sĩ bệnh viện lớn xem qua thi thể và bệnh án, phát hiện có vấn đề, nhưng cuối cùng Vu Hạo Lâm giải quyết riêng chuyện này, cho người nhà đó một số tiền nên không ai truy cứu nữa. Sau lại phát hiện ra, chỉ cần là nữ nhân từng bị Vu Hạo Lâm chuẩn đoán bị bệnh thận, phần lớn đều tử vong. Lúc ấy chị ta đã suy đoán, hoặc là Vu Hạo Lâm khám sai, chữa bệnh ra sự cố, hoặc là chính hắn có ý định giết người......"


"Cho nên cô ta mới muốn chạy trốn?"


"Phải," Dương Nhất Hàm gật đầu. "Huống chi chị ta trường kỳ chịu đựng gia bạo, sao có thể chịu được?"


Cô ta nhớ rất rõ ràng.


Đêm đó rất lạnh, mùa đông phương nam không có máy sưởi thì buổi tối sẽ lạnh ngủ không được.


Nửa đêm, có người đột nhiên đẩy ra cửa phòng cô ta. Cô ta tưởng là Vu Hạo Khiêm, sợ tới mức thức tỉnh hẳn cả người. Phát hiện là Vương Lan, liền mở đèn.


Vương Lan nói: "Vu gia không ở nhà, tôi phải đi." Chị ta lôi theo Vu Hiểu Tiệp, hỏi cô: "Chính em hãy suy nghĩ kỹ, rốt cuộc có đi hay không?"


Dương Nhất Hàm rất do dự, cô ta biết rõ tình cảnh hiện giờ của mình. Cô ta tựa như sủng vật Vu Hạo Khiêm nuôi dưỡng, không, có lẽ ngay cả sủng vật cũng không bằng, cô ta sợ hãi, yếu đuối, biết rõ đào tẩu rời đi sẽ là biện pháp giải thoát nhưng lại không dám trốn, sợ hãi hậu quả khi trốn.


Cô ta do dự bị Vương Lan nhìn rõ ràng. Vương Lan đã sớm hạ quyết tâm, lôi kéo Vu Hiểu Tiệp ra khỏi cửa phòng.


"Chị Lan, từ từ!"


Dương Nhất Hàm nhanh chóng thu thập đồ vật, cầm tiền cùng giấy tờ tùy thân, tùy tay vơ mấy bộ quần áo, đang định ra cửa đột nhiên nghe thấy có người đi vào.


"A, đã quá nửa đêm, chị Lan đây là muốn đi đâu vậy?"


Là giọng Giả Tinh Tinh!


Giả Tinh Tinh mỉa mai cười nói: "Chị Lan, đây là muốn chạy trốn với người khác sao? Hành lý cũng thu dọn tốt rồi? Ai da? Dương Nhất Hàm đâu? Không phải cô ta cũng bỏ trốn cùng cô luôn đấy chứ?"


Nói xong liền chạy nhanh vào phòng Dương Nhất Hàm xem.


Dương Nhất Hàm vội vàng giấu đồ xuống gầm giường, nằm vào trong chăn giả bộ ngủ, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.


Giả Tinh Tinh đứng ở cửa châm chọc mỉa mai, đột nhiên bắt đầu hô to: "Chị Lan chạy! Mang theo con chạy! Mau đi bắt lại nha!"


Khi đó Giả Tinh Tinh vừa mới đi theo Vu Hạo Khiêm, nóng lòng khoe mẽ biểu hiện trước mặt Vu Hạo Khiêm, vì vậy tố giác bán đứng Vương Lan.


Vương Lan bị an hem Vu gia bắt lại.


Vài ngày sau, Vương Lan liền mất tích. Mọi người đều cho rằng chị ta vào buổi tối hôm đó đã chạy trốn thành công, bỏ lại Vu Hiểu Tiệp, một mình chạy trốn với nam nhân khác.


Năm ấy, trấn nhỏ này vẫn là một nơi hẻo lánh, có người mất tích cũng chỉ là đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho mọi người mà thôi.


Cảnh sát tra xét sao? Tra xét. Bọn họ tra được Vương Lan nhắc tin cho Vu Hiểu Tiệp, tin nhắn được gửi đi từ thành thị rất xa trấn nhỏ, phỏng đoán Vương Lan đã rời xa.


Dương Nhất Hàm không miệt mài theo đuổi hướng đi của Vương Lan, vẫn cứ theo lẽ thường sống qua ngày.


"Vì sao không báo cảnh sát tố giác an hem Vu gia?" Diệp Thanh hỏi.


Dương Nhất Hàm khẽ mở môi mỏng, cười nói: "Cảnh sát Diệp, nếu đổi lại là cô, có người đột nhiên tới nói cho cô biết...... người cô đã từng yêu kỳ thật là tội phạm giết người, cô sẽ tin tưởng sao?" Cô ta bỗng nhiên từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa, hít sâu một hơi, từ từ nói: "Lúc ấy toi cũng chỉ nghĩ Vương Lan muốn rời đi đến điên rồi, cố ý tìm lý do để thuyết phục tôi."


Diệp Thanh bán tín bán nghi, liếc mắt nhìn nhau với Tống Kiều.


"Vậy sau đó sao cô biết chuyện Vương Lan bị hại chết?" Diệp Thanh hỏi.


Dương Nhất Hàm thở ra một ngụm khói, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ảnh chụp...... Tôi phát hiện ảnh chụp Vu Hạo Lâm cất trong máy tính ......" Ho khan sặc sụa, sắc mặt tái nhợt.


Diệp Thanh: "Phát hiện khi nào?"


"Đại khái nửa năm trước," Dương Nhất Hàm rót một ngụm nước:"Khi ăn tết, tôi, Vu Hạo Khiêm, Vu Hạo Lâm quay về biệt thự ăn tết. Hai anh em bọn họ cao hứng, uống nhiều. Lúc ấy tôi thấy nhàm chán, lại ngủ không được liền lấy máy tính ra chơi." Lông mày tinh tế nhíu lại, "Cô nói xem có tình cờ hay không, biệt thự lớn như vậy, không có internet, không có điện thoại, giống như ngăn cách với ngoại giới. Tôi không có biện pháp lên mạng liền tùy tay mở một file, định xem bên trong có phải phim ảnh gì hay không ...... Kết quả......"


Kết quả phát hiện ảnh chụp, còn có video.


Lúc ấy cô ta sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức đóng máy tính, vừa quay đầu lại liền thấy Vu Hạo Lâm đứng ở phía sau cô ta!


"Em nhìn thấy gì?" Hắn hỏi.


"Không có gì?" Dương Nhất Hàm đứng dậy, cười khẽ, "Anh tỉnh rượu rồi?"


Vu Hạo Lâm tựa hồ đang nhìn máy tính, sắc mặt bình tĩnh, gật đầu với Dương Nhất Hàm.


Dương Nhất Hàm mấp máy môi, "Tôi đi xem Hạo Khiêm." Cô ta bước bình tĩnh rời đi, không dám quay đầu lại nhìn một cái.


......


Diệp Thanh nghi hoặc, "Hắn không phát hiện?"


Dương Nhất Hàm lắc đầu, "Hẳn là không ......" Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, "Cảnh sát Diệp, cô phải hiểu tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, lúc ấy tôi rất sợ hãi, sợ bị trả thù, sợ bị diệt khẩu. Cho nên tôi không lập tức báo cảnh sát."


"Cho nên cô do dự nửa năm cũng không báo cảnh sát?"


Điếu thuốc trong tay Dương Nhất Hàm đốt tới đầu cuối, cô ta tùy tay bóp tắt.


"Rốt cuộc thì...... Một là chồng tôi, một là người tôi đã từng yêu." Cô ta bi ai nói.


Ánh mặt trời không hề trở ngại phơi xuống dưới, dần dần nghiêng đến phía dưới ô che nắng.


Nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng Tống Kiều đánh máy tính.


"Vì sao muốn nói cho Vu Hiểu Tiệp biết chân tướng chứ?" Diệp Thanh bị ánh nắng chiếu cho có chút hoa mắt.


Cô không thấy rõ biểu tình của Dương Nhất Hàm trong nháy mắt kia, chỉ nghe thấy cô ta lạnh lạnh nói: "Có lẽ là lương tâm trỗi dậy đi." Cô ta dùng tay che khuất ánh mặt trời, che đôi mắt, "Tôi cũng chỉ là người bị Vu gia hiếp bức, gia bạo màthôi...... Cảnh sát Diệp hẳn rất rõ ràng chuyện tôi gặp phải."


Tống Kiều từ trong máy tính ngẩng đầu lên, hỏi: "Giả Tinh Tinh mang thai, đối với cô thật sự không có ảnh hưởng gì sao?"


Dương Nhất Hàm đột nhiên cười nói: "Cô đoán xem."


Tống Kiều: "Theo tôi được biết, tài sản của Vu gia không nhỏ, nếu huynh đệ Vu gia bị bỏ tù, Giả Tinh Tinh cũng đã chết, Vu Hiểu Tiệp cũng bị giết rồi, hết thảy của Vu gia đều thuộc về cô."


"Ồ, thế mà còn có chỗ tốt như vậy sao." Dương Nhất Hàm cười nhạt một tiếng.


Diệp Thanh không miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa, nói: "Hai nghi vấn cuối cùng." Cô tìm tòi nghiên cứu nhìn Dương Nhất Hàm, "Chuyện của Lý Lệ Quỳnh cô biết bao nhiêu?"


Dương Nhất Hàm nghi hoặc, "Lý Lệ Quỳnh làm sao vậy?" Cô ta bày ra vẻ mặt mờ mịt, "Chị ta cũng chỉ cùng tôi đầu cơ trục lợi bán dược phẩm mà thôi." Cô ta nói, "Chúng tôi lại không phải bán thuốc giả, nhưng đây cũng là phạm pháp, nên phạt tiền cũng được, tịch thu tiền phi pháp cũng được, hoặc là ngồi tù, tôi đều nhận."


Diệp Thanh nhíu mày, lại hỏi: "Cô có biết Vu Hạo Lâm ở đâu không?"


Dương Nhất Hàm lắc đầu, "Tôi không biết......" Cô ta cười khổ, "Từ khi...... Từ khi tôi gả cho Vu Hạo Khiêm, anh ta chẳng mấy khi tới tìm tôi."


Diệp Thanh: "Năm đó vì sao lại gả cho Vu Hạo Khiêm?"


Sắc mặt Dương Nhất Hàm trầm xuống, mờ mịt bi phẫn, lạnh giọng nói: "Cảnh sát Diệp, chuyện này có quan hệ đến vụ án sao?"


Diệp Thanh nói: "Căn nguyên Vu Hạo Lâm phạm tội đầu tiên chính là bởi vì hắn không thể duy trì quan hệ tình cảm ổn định, cùng với việc đã từng chịu tổn thương lớn về tình cảm, cho nên mới bắt đầu phạm tội. Tôi nghĩ, cô hẳn là cũng đã thấy được video hắn quay lại, ví dụ như...... dâm loạn thi thể chết ở trên bàn giải phẫu, hoặc là làm bẩn người bệnh đang giải phẫu không có cảm giác ......"


Cô yên lặng nhìn Dương Nhất Hàm, nói: "Tôi nghĩ, nguyên nhân chính là bởi vì cô?"


Dương Nhất Hàm chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch.


"Vì sao?" Diệp Thanh hỏi, "Cô rõ ràng yêu Vu Hạo Lâm như vậy, hai người rõ ràng có thể yêu nhau, thậm chí có thể làm bạn đến già. Vì sao cuối cùng cô lại gả cho Vu Hạo Khiêm?"


Dương Nhất Hàm đứng bật dậy, "Chuyện này không liên quan đến cô!" Cô ta không quay đầu lại, lảo đảo rời đi.


......


Diệp Thanh trở về cục cảnh sát, vừa lúc thấy Trì Đông Nham từ văn phòng cô đi ra.


Bên ngoài trời vẫn còn nắng, mặt Diệp Thanh bị phơi có chút đỏ ửng, tóc dán ở trên trán.


"Sao anh lại tới đây?" Cô vào văn phòng, đổ chén nước rót vào bụng.


Trì Đông Nham theo vào tới, nói: "Vốn muốn mang cái gối đầu đến cho em, xem ra là không cần."


Diệp Thanh uống nước xong nói: "Ừm, anh xem văn phòng của em đi, còn cần gối đầu sao?"


Có sô pha, trên sô pha để gối dựa, mà ghế nằm lần trước Trì Đông Nham đưa tới cũng không biết tung tích.


Hắn hỏi: "Ghế nằm anh mang đến đâu?"


Diệp Thanh như bỗng dưng nhớ ra: "Trương cục đã mang đi. Anh cũng biết, ông ấy tuổi tác lớn eo chân không tốt, đến chỗ em liền nhìn trúng ghế nằm, cho nên em mượn hoa hiến phật, nhường cho ông ấy rồi."


Trì Đông Nham cười cười, nhìn không ra cảm xúc gì. Hắn đi đến trên sô pha ngồi xuống, hai chân giãn ra, hỏi: "Vụ án tiến triển đến đâu rồi?"


"Sắp kết án rồi," Diệp Thanh nói.


"Nghe nói đã chết một nghi phạm," Trì Đông Nham thuận miệng nói chuyện phiếm.


"Đúng vậy," Diệp Thanh nói.


Trì Đông Nham híp híp mắt, "Chết như thế nào?"


Diệp Thanh có chút đau đầu, tránh đi ánh mắt hắn, nói: "Bị súng bắn chết."


"Ai bắn?"


Ánh mắt Diệp Thanh thực trầm, đồng tử đen nhánh, nói: "Súng cảnh sát."


Trì Đông Nham đứng dậy, rũ mắt nhìn đôi mắt cô, giống như muốn xem thấu trong lòng cô: "Em còn nhớ rõ tình huống lúc đó không?"


"Em hôn mê," Sắc mặt Diệp Thanh lạnh thấu xương, "Em bị tiêm Dị Bính phân."


Trì Đông Nham nhẹ nhàng gật đầu, thấy vết thương trên cổ cô, muốn dùng tay sờ, Diệp Thanh lắc mình né tránh.


Động tác của hắn cứng đờ, hậm hực mà buông tay: "Anh chỉ là muốn xem vết thương của em."


"Bác sĩ đã xem qua," Diệp Thanh khảy khảy tóc, che khuất cổ, "Không có việc gì."


"Vậy là tốt rồi," Trì Đông Nham lanh lẹ cười.


Đúng vào lúc này, Tống Kiều đi đến, "Lão đại, kết quả Lâm pháp y kiểm nghiệm cho người đưa lại đây."


Diệp Thanh duỗi tay, "Đưa tôi xem." Cô cầm kết quả ngồi ở bàn làm việc nghiêm túc xem.


Trì Đông Nham cảm giác chính mình bị cô bỏ rơi ở một bên. Hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bóng dáng lạnh nhạt xa cách của cô, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, nói: "Anh đi đây."


Diệp Thanh phất phất tay, "Không tiễn a."


Tống Kiều có chút nhìn không nổi: "Lão đại, chị với bác sĩ Trì cãi nhau à?"


"Không có mà," Diệp Thanh ngẩng đầu, "Có gì mà cãi nhau?"


"Cũng phải," Tống Kiều nói, "Tính tình bác sĩ Trì tốt như vậy, sao có thể cãi nhau với chị."


Diệp Thanh mày nhăn lại, chẳng lẽ cô không phải người sao?


Cô lật vài tờ báo cáo của Lâm Bắc Việt, nói: "Đây là kết quả kiểm tra DNA. Qua kiểm tra đối chiếu cho thấy ít nhất có bảy tám nạn nhân."


Tống Kiều gật đầu, "Đã đem tin tức ghi vào cơ sở dữ liệu, cũng cho người đi điều lấy bệnh án của bệnh viện Đông Nhân, hy vọng có thể tìm được người thân của các nạn nhân."


Tác giả có lời muốn nói:


Ừm...... Án này, coi như xong rồi.