Giữa lúc mấy người đang tranh luận, thì các món ăn liên tục được đưa lên bàn.
Hà Nham Đông gay gắt nói: "Trần Hạo, sẽ không ai đánh giá thấp anh nếu như anh không hiểu ẩm thực Pháp.
Suy cho cùng, anh là người không biết nhiều về các món ăn phương Tây như tôi, một người đã từng trải qua nhiều năm ở nước ngoài! Nhưng nếu anh không biết giả vờ hiểu chuyện, thì chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ mà thôi!"
Trần Hạo bĩu môi: "Thật đáng buồn, đấu không lại tôi lại còn muốn tìm người đến làm cho tôi mất mặt, chơi vui không? Tôi chỉ sợ là anh càng nói nhiều thì càng xấu mặt, không thể nào cứu vãn được nữa.
Nếu anh không chọc tôi thì tôi cũng không chọc đến anh làm gì! Sao anh cứ muốn gây khó dễ cho tôi vậy?"
Hà Nham Đông không kìm được cơn tức giận dâng trào: "Đấu không lại anh là ý gì, đừng có vu khống.
Nếu anh nói những thứ này là rác rưởi, tôi cũng muốn xem thử anh dựa vào đâu mà dám nói như vậy!"
Trần Hạo khinh thường nói: "Đầu tiên, không phải tôi không muốn gọi món, mà gọi thêm món rất lãng phí.
Chỉ nhìn hình thức món ăn nguội đầu tiên dọn trên bàn, tôi đã biết hôm nay là một bữa tiệc lớn kiểu Pháp rồi! Tổng cộng có 13 món, đủ cho cả ba người chúng ta, tôi đây là muốn tiết kiệm cho cậu chủ Hà mà thôi!"
Hà Nham Đông chế nhạo: "Trần Hạo, tôi nhắc nhở anh, đừng vì tự ti mà cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt phụ nữ, như vậy sẽ chỉ khiến anh càng thêm xấu hổ thôi! Món ăn là do tôi đặt, chỉ có 12 món, lấy đâu ra 13 món!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn Viên Thế Thành: "Tôi nói có đúng hay không, anh cứ hỏi ông chủ không phải là sẽ biết ngay sao?"
Viên Thế Thành lúc này mới hối hận, chẳng có việc gì tự dưng lại đâm đầu vào đây làm chi không biết?
Trâu bò húc nhau mà ruồi muỗi còn không biết tránh đi là sao chứ?
Anh ta vừa nghĩ đoạn, thì Hà Nham Đông cũng vừa đưa mắt liếc nhìn sang.
Viên Thế Thành bất lực nói: "Món ăn đầu tiên được tặng, không tính phí và không có tên, đây là quy tắc của ẩm thực Pháp!"
“...”
Nghe qua như sét đánh ngang tai!
Chỉ có điều Hà Nham Đông mới chính là người bị sét đánh!
Hà Nham Đông nghĩ, mẹ kiếp, tôi bỏ tiền ra để anh làm cho tôi bẽ mặt như thế hả?
Trần Hạo nói tiếp: "Còn nữa, anh vừa nháy mắt cho anh ta kêu nhân viên chuyển thực đơn cho tôi, chẳng phải vì anh nghĩ rằng tôi không hiểu tiếng Pháp và muốn tôi làm trò hề sao? Chỉ tiếc là tôi không thể đáp ứng mong muốn của anh.
Tôi cũng hiểu một chút tiếng Pháp đó!"
Trần Hạo mỉm cười cầm thực đơn lên, rõ ràng đọc hết phần giới thiệu nhà hàng và kính ngữ ở trang đầu tiên.
Giọng của Trần Hạo phát âm rất hay, lời nói bay bướm, mang hương vị nồng đậm của Địa Trung Hải xanh biếc và dãy núi Alps cao chót vót, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy mỹ miều.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chẳng ai có thể nghĩ rằng Trần Hạo, một tên ngốc lại thực sự hiểu tiếng Pháp thành thạo đến như vậy.
Sau khi đọc xong, Trần Hạo mỉm cười đặt thực đơn xuống, đưa mắt nhìn Hà Nham Đông: "Cậu chủ Hà, tôi vừa mới đọc đúng rồi phải không?"
“...”
Hà Nham Đông nghẹn ngào không nói nên lời, đương nhiên biết rằng trình độ tiếng Pháp của Trần Hạo không khác gì một người Pháp đích thực.
Ánh mắt Bạch Phi Nhi lóe lên, tò mò nhìn Trần Hạo, tự hỏi không biết tên này có phải còn đang giấu mình chuyện gì không?
Trước mặt Bạch Phi Nhi, Hà Nham Đông không thể dễ dàng thừa nhận thất bại: "Dù biết tiếng Pháp nhưng không có nghĩa là anh có thể thô lỗ! Hãy nhìn xem anh đã bất lịch sự như thế nào khi ăn đồ ăn Pháp!"
Trần Hạo mỉm cười, nhìn lướt qua những món ăn, sau đó lưng anh trở nên thẳng tắp, cả người khí chất cũng thay đổi một cách kỳ lạ.
Anh nhẹ nhàng mở chiếc khăn ăn ra và đặt nó lên đùi anh, khéo léo và tao nhã cầm một bộ dao và nĩa trước mặt, cắt đĩa thịt nguội và thịt lợn quay nóng hổi như thịt bò thái hạt lựu, những miếng thịt được cắt ra trông tinh tế như tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, Trần Hạo đứng dậy, một tay đặt sau lưng, lịch sự đưa cái đĩa đến trước mặt Bạch Phi Nhi.
"Cô gái xinh đẹp, vinh hạnh lớn nhất của Trần Hạo này là được phục vụ cô!"
Lúc này, trên mặt Trần Hạo nở một nụ cười rất tình cảm.
Nhìn thấy Trần Hạo như thế, Bạch Phi Nhi không thể nào hiểu nổi.
Tất cả mọi người có mặt đều tựa như đang nhìn thấy ảo giác, hình như người đứng trước mặt không phải Trần Hạo, mà là một quý tộc Pháp đích thực?
Biểu hiện của Trần Hạo vô cùng hoàn mỹ! Bạch Phi Nhi vậy là đã hai lần cảm thấy được hai chữ hoàn mỹ trên người của Trần Hạo.
Trần Hạo từ từ ngồi xuống sau khi làm xong chuyện đó, cầm ly rượu vang đỏ đã rót lên và lắc nhẹ!
Vào lúc này, Trần Hạo chỉ có thể được miêu tả bằng bốn từ, đó chính là phong độ ngời ngời.
Trần Hạo lắc ly rượu, lại đưa mắt nhìn Hà Nham Đông: "Tôi biết quy tắc lễ nghi, nhưng cũng phải tùy tường hợp! Phải để ý xem mình đang cùng người nào, ở trường hợp nào và ăn thứ gì, mới có thể phối hợp với lễ nghi tương ứng! Cùng loại người như anh ở đây ăn mấy loại thức ăn rác rưởi này, thì phải chú ý phép tắc lễ nghi gì chứ?"
"Vớ vẩn! Để Phi Nhi cảm nhận được sự tôn trọng của tôi, tôi đã đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng của Pháp đến phục vụ.
Anh có biết giá năm bữa ăn của vị đầu bếp đó ở đây là bao nhiêu không? Còn dám nói đồ ăn người ta nấu là rác rưởi?", Hà Nham Đông bị đánh bại liên tục, nét mặt đã trở nên xấu xí, thực sự không thể chịu đựng được.
Trần Hạo nhẹ nhàng nói: "Trước tiên hãy nói về món khai vị lạnh này.
Các đầu bếp hàng đầu tự chuẩn bị nước sốt salad và chọn những nguyên liệu chất lượng hàng đầu.
Nước sốt salad vừa rồi được sản xuất trong nước, không ngon bằng nước sốt chất lượng chính thống của Pháp!
"Lại nói về loại thịt bò màu đỏ tía này.
Thịt bò là loại sợi thô.
Các đầu bếp hàng đầu sẽ dùng búa gỗ đóng hàng trăm lần trước khi làm thịt bò, để làm cho nó tươi và ngon, nhưng loại thịt bò này rõ ràng là không đạt tới số lượng búa gỗ đóng xuống, nên mùi vị tệ hơn rất nhiều".
Hà Nham Đông câm nín, Viên Thế Minh cũng câm nín.
Người không am hiểu ẩm thực Pháp sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời nhận xét như Trần Hạo!
Tên ngốc này thực sự am hiểu ẩm thực Pháp? Đang đùa nhau đấy à?
Trần Hạo tiếp tục: "Điều buồn cười nhất đó chính là, món chính của ngày hôm nay lại là giăm bông và thịt lợn quay.
Khi phục vụ món chính, nên kèm theo rượu sâm panh hoặc rượu ngọt.
Hai loại rượu này có thể kích thích món chính và bổ sung hương vị cho những món khác! Ở đây anh đã mang ra loại rượu nào chứ, Chateau Lafite Rothschild 82, hơn nữa lại còn là hàng giả!"
Khi nói về rượu giả, ánh mắt Trần Hạo đặc biệt khinh thường.
Hà Nham Đông vô tình bị trạng thái tự tin của Trần Hạo lấn át, không thể không nhìn sang Viên Thế Thành, cũng tin rằng đó chính là rượu giả.
Viên Thế Thành như muốn nổ tung tại chỗ: "Rượu này là bảo vật của chúng tôi! Không thể nào là đồ giả được!"
Trần Hạo bĩu môi: "Một người không am hiểu về rượu vang đỏ của Pháp lại đi mở một nhà hàng đồ Tây, hơn nữa còn có thể lừa được những khách hàng giàu có trong nước! Với lại, Chateau Lafite Rothschild 82 này cũng không phải là hàng hiếm, cho dù là thật, nó cũng chẳng có giá trị gì cả.
Chỉ có một số người không am hiểu về rượu vang đỏ mới coi trọng nó!"
“...”
Viên Thế Thành muốn bùng nổ!
Hà Nham Đông sắp phát điên!
Bữa ăn này đãi ở đây chẳng phải là vì muốn làm cho tên ngốc này một phen xấu hổ hay sao?
Tại sao bây giờ chính họ mới là người phải xấu hổ vậy?
Hai người nhìn nhau, đều đấu không lại Trần Hạo.
Đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông da trắng cao lớn tự hào bước vào và nói bằng thứ tiếng Hoa Hạ dở tệ: "Cậu chủ Hà, anh thật may mắn khi được thưởng thức bữa ăn thịnh soạn cuối cùng mà tôi nấu ở Hoa Hạ này.
Anh sẽ có thể khoe khoang về nó cả đời!"
Nhìn thấy người đang đi tới, hai hàng lông mày của Hà Nham Đông và Viên Thế Thành giãn dần ra, cứ như thể họ đã nhìn thấy một vị cứu tinh.
Hà Nham Đông tự nghĩ, Trần Hạo có thể khoác lác với mình, nhưng chẳng lẽ còn có thể cãi lại đầu bếp sao?
Hà Nham Đông trân trọng nói với người đầu bếp: "Louis thân mến, món ăn Pháp mà anh làm rất ngon!"
Louis nghe vậy, cười càng thêm ngạo nghễ: "Không có được mấy người ở Hoa Hạ biết thưởng thức món ngon, cậu chủ Hà đây đúng là rất biết thưởng thức!"
Hà Nham Đông được Louis khen ngợi, giống như một học sinh được giáo viên khen ngợi, ánh mắt đắc ý nhìn sang Trần Hạo.
“Chỉ là tôi có chút không vui mà thôi!”, Hà Nham Đông nói.
“Tại sao?”, Louis khó hiểu hỏi.
“Bởi vì có người đã xúc phạm anh, và nói rằng món ăn Pháp mà anh nấu là rác rưởi!”, Hà Nham Đông nói.
Louis nghe đến đây, lập tức sững sờ nói: "Người nào mà to gan vậy, hiểu gì về ẩm thực Pháp chứ? Người đó có biết tôi, Louis, là đầu bếp đoạt huy chương vàng ẩm thực Pháp không? Đầu bếp đoạt huy chương vàng vinh dự như thế nào chứ, sao có thể để cho người khác báng bổ!"
Nhìn thấy sự tức giận của Louis, Hà Nham Đông mừng thầm: "Anh đừng quan tâm đến tên đó, người có lòng tự trọng thấp hay thích giả vờ hiểu chuyện!"
"Không được, đây là vấn đề nhân phẩm của tôi, là ai dám nói tôi như vậy? Tôi phải liều mạng với người đó!", Louis tức giận nói.
“Chính là anh ta!”, Hà Nham Đông hả hê nhìn Trần Hạo.
Louis là ai? Một đầu bếp Pháp vô cùng kiêu ngạo, Trần Hạo có thể giả vờ đánh bại chuyên gia này hay sao?
Để xem tên ngốc lần này có bị sét đánh không? Để xem còn muốn giả bộ hiểu biết kiểu gì! Hà Nham Đông và Viên Thế Thành đồng loạt nghĩ.
Không ngờ rằng, Louis vừa xoay người liền đứng chết trân ở nơi đó, sau đó hai mắt đỏ lên, chạy tới ôm lấy đùi của Trần Hạo.
"Rất...", ngay khi Louis vừa thốt ra một chữ, Trần Hạo liền đưa mắt ngăn lại.
Ngay lập tức, Louis nuốt lại những lời muốn nói vào trong.
“Ôm đùi cũng vô dụng, anh tự nói xem, những món ăn này có phải là quá cẩu thả, cắt bớt nguyên liệu hay không?”, Trần Hạo lợi dụng cơ hội để đánh lạc hướng hành vi thái quá của Louis.
Louis cũng hiểu ngay, đoán được rằng Trần Hạo không muốn bại lộ thân phận, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi cậu, tôi cảm thấy thật áy náy, đúng là tôi có thiếu sót một chút, nếu biết ngày hôm nay có người am hiểu về ẩm thực Pháp như cậu đến đây thưởng thức, thì tôi làm sao dám tắc trách như vậy chứ!"
Trong tích tắc, những người có mặt ở đó đều hóa đá!
Những gì Trần Hạo vừa nói là chính xác sao? Thực sự là đầu bếp đã thiếu sót?
Đầu bếp có sao vàng Michelin vừa thừa nhận mình đã mắc sai lầm? Đang đùa nhau đấy à?
Nét mặt Hà Nham Đông đằng đằng sát khí, anh ta vốn muốn vả mặt người khác, rốt cuộc lại thành ra tự vả vào mặt chính mình.
Anh ta đã trả một số tiền lớn để mời người đến! Kết quả là người ta cứ như vậy mà lừa bịp được anh ta! Còn gì có thể khốn nạn hơn!
- ------------------.