Chap 3.


Giờ tôi đã chuyển ra sống một mình rồi nên cần phải tự mình chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Có lẽ cũng nên mua một vài thứ gì đó về ăn mừng vì tôi đã có thể chiến thắng được bản thân. Từ giờ tôi sẽ thay đổi, sẽ sống vì bản thân mình.


Tôi vào một tiệm tạp hóa gần nhà, mua thật nhiều thứ. Chợt tôi nhìn thấy loại xúc xích tôi vẫn thích ăn. Thực chất cái thứ trên đời này tôi không thích ăn nhất chính là xúc xích.



-Ah, xúc xích kìa, Linh, lấy mau đi kẻo hết giờ!

-Hết sao được, cậu cứ lo lắng vớ vẩn!


Tôi cười nhẹ rồi với tay lấy vài gói xúc xích cho vào trong xe đẩy.


-Biết đâu được đấy, đồ ngon dễ hết, lấy nhiều nhiều vào nhé, tối nay gọi Mai qua ăn cùng, cô ấy rất thích ăn!

-Ừ.


Cậu ấy làm gì cũng là làm vì Mai, nghĩ gì cũng là nghĩ cho Mai, thích gì cũng là từ sở thích của Mai. Cậu ấy yêu như thế đấy. Còn tôi thì có khác gì nhỉ? Làm gì cũng là làm vì cậu ấy, nghĩ gì cũng là nghĩ cho cậu ấy, và thích gì cũng là từ sở thích của cậu ấy. Chỉ có điều cậu ấy thích Mai nhưng tôi thì không. Tôi lại thích cậu ấy. Cậu ấy không phá bỏ nguyên tắc của mình vì Mai, không thích thì vẫn là không thích, ghét thì vẫn là ghét, nhưng tôi lại khác, tôi có thể vì cậu ấy mà phá bỏ tất cả, có thể vì cậu ấy mà cũng nói thích với những thứ tôi ghét. Có phải vì tôi yêu theo cái kiểu mù quáng như thế nên tôi mới đau khổ? Có phải là đáng lí ra tôi nên yêu lí chí hơn thì sẽ gặp được hạnh phúc như của cậu ấy lúc này?


-Xúc xích mà em thích ăn kìa!


Như phản xạ không điều kiện, tôi lập tức quay lại phía giọng nói. Chính là cậu ấy...và niềm hạnh phúc của cậu ấy là Mai!


Từ nhìn những gói xúc xích trên giá cậu ấy chuyển sang nhìn tôi và ngạc nhiên.


-Trùng hợp thật nha! ^-^

-Ừ, hai cậu đi mua đồ à?

-Cậu cũng thấy rồi còn gì?


Họ thực sự đang hạnh phúc!


Cậu ấy lại gần chỗ tôi đang đứng, giơ tay với lấy những gói xúc xích yêu quý của cậu ấy chứ không phải là vỗ vai một người bạn thân bao nhiêu năm nay là tôi. Đời là thế đấy, không còn ở bên nhau thì cũng không còn là thân thiết.


-Này, cậu cũng thích mà đúng không?


Cậu ấy giơ về phía tôi hai gói xúc xích. Tôi lặng đi trong vài giây, không biết đầu óc đang nghĩ mơ hồ về điều gì. Rồi tôi nhận lấy và mỉm cười.


-Cảm ơn, cậu vẫn còn nhớ à?

-Cái thằng này!


Cậu ấy bốp vào đầu tôi như thể trách cứ, hành động này cũng đã lâu tôi không được nhận. Có chút gì đó vui vui. Ôi không, tôi sao thế này, tôi không thể!


Cậu ấy như thể định nói gì đó đại loại như sẽ trách tôi hỏi vớ vẩn này nọ nhưng tôi đã không còn đủ kiên nhẫn để đối mặt với cậu ấy và Mai thêm chút nữa, tôi chạy vội vào WC.


Dòng nước lạnh lẽo vô tình, tôi muốn nó cuốn trôi đi tất cả những kí ức của mình về cậu ấy, trôi đi tất cả, không cần gì cả, tôi không muốn nhớ về những tháng ngày hạnh phúc với cậu ấy, tôi muốn sống lại từ đầu.


Tôi nhìn thật lâu vào mình ở trong gương, nhìn rất kĩ. Cái gương mặt bóng bẩy này là ai, là tôi sao? Đẹp trai, hát hay, nhảy đẹp, và nếu cậu ấy đứng thứ nhất thì tôi sẽ luôn luôn là người đứng thứ hai theo sau cậu ấy. Tôi trong mắt mọi người là một hình tượng đẹp đẽ đến như thế đấy, hơn cả ngày đó tôi còn hiền lành, dễ gần, tụi con gái cứ nói là hâm mộ tôi. Nhưng sự thật thì tôi lại chỉ là một đứa đeo khuyên tai bên phải và đem lòng yêu thầm người bạn thân duy nhất của mình. Cái kẻ trong gương tôi cũng chẳng biết có phải là tôi hay là một kẻ nào đó nữa.


Không được, tôi đã quyết định là sẽ thay đổi rồi!


Tâm trạng đã khá hơn, tôi ra ngoài.


-Ừ, honey à, anh đây!


Cái giọng vừa quen lại vừa lạ.


Một người bước ra từ WC nữ, nhìn thoáng qua thì hình như là con trai, một kẻ biến thái! Suýt chút nữa tôi đâm rầm vào anh ta rồi. Mà khoan, cái gương mặt đó... rất quen!