Tâm Dao bất động trước hành động của cô ta, không phải vì ngạc nhiên mà là vì khinh thường.

Thật ấu trĩ hết sức! Nhưng mà nói thật thì cũng hơi tiếc một chút, dẫu sao cô cũng khá ưng bộ trang sức đó.

Nhưng cũng chỉ là khá mà thôi.
Đương lúc Bạch Liên đang đắc ý thì nhân viên quay lại với tấm thẻ và bộ trang sức còn nguyên trên khay: “Xin lỗi quý khách, số dư của tài khoản không đủ để thực hiện giao dịch.”
Giọng của nhân viên đều đều, quả nhiên là người được huấn luyện chuyên nghiệp.

Không gian giữa hai cô gái phút chốc như đông cứng lại.

Bạch Liên đang mỉm cười đắc ý thì như hóa đá, gương mặt hết đỏ lại trắng rồi sang xanh, trông vô cùng đáng thương.

Trong khi đó, Tâm Dao phải khó khăn lắm mới ngăn được tiếng cười phụt ra khỏi miệng.

Cô khoanh tay, nói: “Nào, Thẩm tiểu thư đây mua đồ cũng nên nhìn giá chứ? Cũng nên biết trong thẻ có bao nhiêu tiền rồi hẳn mua.


Mà Dịch tổng sao thế này? Một bộ trang sức giá chín chữ số cũng không đưa đủ tiền à? Anh ấy cho cô ít vậy sao?”
Tâm Dao biết số tiền trong thẻ cũng không nhỏ với người thường, có lẽ ban đầu vẫn đủ để mua bộ trang sức ấy nhưng tiếc là Bạch Liên đã mua nhiều thứ đồ xa xỉ khác.

Hơn hết là cô cũng biết được tại sao thẻ của Dịch Thành lại còn “ít” thế kia.

Công ty đang khó khăn, một nửa tài sản lại hoàn toàn giao lại cho cô, hắn còn bao nhiêu chứ?
“Lấy bộ này.” Tâm Dao chọn một bộ trang sức ngọc lục bảo bên cạnh, giá trị mười con số giao cho một nhân viên khác.

Bạch Liên tức tối trừng mắt, quay lại với nhân viên kia song vẫn không quên tỏ vẻ một chút: “Chị này, có nhầm lẫn gì không? Sao có thể…?” Không phải kiếp trước tiền tiêu không hết sao? Sao bây giờ lại có giới hạn rồi? Dịch Thành keo kiệt với cô ta à?
Nhân viên lắc đầu, lịch sự đáp: “Không ạ, chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ.

Số dư của quý khách không đủ để thực hiện giao dịch.”
“Đã không có tiền thì đừng ra vẻ, làm mất thời gian và nhã hứng của người khác.” Dương Kỳ đút tay vào túi quần đi lên.

“Con chim hoàng yến của Dịch Thành, thì ra cũng chỉ được bao nuôi tới vậy.

Còn tưởng hắn thích cô lắm chứ, đúng là nghĩ nhiều.

Làm sao một người như hắn có thể thích kẻ tầm thường như cô được?”
“Hai người các người…” Bạch Liên trừng mắt chỉ tay, sau đó khóe mắt đỏ lên, cầm lấy thẻ vội chạy ra ngoài.

Đoán là cô ta sẽ về mách lẻo với Dịch Thành? Uây, tiếc là bây giờ chưa chắc gì hắn đã rãnh để để tâm tới cô ta.
Tâm Dao nhìn Dương Kỳ bật cười, anh đúng là càng lúc càng không cố kị gì.

Nhân viên nữ kia lại nhìn cô, cười hỏi: “Không biết tiểu thư đây có còn hứng thú với bộ trang sức này không?”
Tâm Dao liếc nhìn một chút rồi lắc đầu: “Không cần.” Vừa hay lúc nhân viên khác mang đồ ra, Tâm Dao chỉ nhận đồ rồi ra về.

Dương Kỳ theo sau xách đồ cho cô, dò hỏi: “Hình như em thích bộ trang sức hồng ngọc kia?”
“Ừm, một chút.


Nhưng đồ cô ta đã chạm vào, em không cần.” Tâm Dao nói.

Dương Kỳ mở cửa xe cho cô, sau đó mang đồ ra sau để rồi mới đưa cô đến Paradise.

Lúc trả lời câu hỏi trên, Tâm Dao hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ nhận được một bộ trang sức hồng ngọc có thiết kế bảy tám phần giống như thế, nhưng số lượng ngọc nhiều hơn và thiết kế cũng tinh xảo, hoa mỹ hơn.

Hẳn nhiên, giá trị của nó cũng được nâng lên gấp bội.

Mà đó đã là chuyện của một tháng sau đó, khi Dương Kỳ tới nhà họ Khương chơi…

Bạch Liên mang theo tủi nhục và ấm ức về nhà họ Dịch.

Lúc đó ở trung tâm thương mại có không ít người, có người còn nhận ra được cô ta nên cô ta còn chưa về tới nhà thì tin tức này đã trở nên nóng hổi.

Hăn nhiên, mọi bình luận chê trách đều hướng về cô ta.

Từ sau bữa tiệc lần trước, rất nhiều cư dân mạng đã tìm ra tài khoản mạng xã hội và số điện thoại của cô, liên tục chửi rủa.

Cô ta đã chịu đủ áp lực và mệt mỏi rồi! Tất cả là do Tâm Dao và Dương Kỳ, cô ta muốn hai người họ phải trả giá, Dịch Thành sẽ thay cô ta báo thù!

Bạch Liên lao vào thư phòng của Dịch Thành, uất ức khóc.

Hắn còn đang bận tối mắt tối mũi với những vấn đề của công ty, với những đơn xin nghỉ cứ nộp lên không dứt.

Cứ trên đà khủng hoàng thế này…
Hơn thế nữa, ban nãy hắn còn liên tục nhận được thông báo trừ tiền trong tài khoản, mỗi lần đều là những món có giá trên trời! Dịch Thành cảm thấy, có lẽ hắn nên nói với Bạch Liên về tình hình khó khăn hiện tại, nếu không, e là cô ta sẽ đẩy Dịch thị tới con đường phá sản.
“Anh…” Bạch Liên ấm ức khóc.

Bộ dạng yếu đuối đáng thương này làm Dịch Thành mềm lòng một chút, những lời muốn nói cũng đành nuốt xuống.

Thôi, Bạch Liên cũng có chừng mực mà, hẳn là lâu rồi không mua sắm nên muốn nhiều một chút mà thôi.
Hắn dịu dàng vuốt tóc cô ta, hỏi: “Có chuyện gì sao? Là ai chọc em à?”
“Là Khương tiểu thư và Hạ tổng.

Hai người họ… hức…”