“Đừng ăn nói linh tinh nữa.

Anh và cô ấy… ly hôn rồi.

Nói đi, Khương Quân nói gì với em?” Dịch Thành có chút sốt ruột.

Hắn đi lên chạm vào má Bạch Liên, song lại bị cô ta giằng ra.

Trong nháy mắt, gương mặt lại trở nên quật cường: “Dịch tổng xin tránh ra… Tôi biết anh không muốn ly hôn với Khương tiểu thư, vậy chi bằng để tôi đi giải thích với cô ấy.

Khương tiểu thư yêu anh như vậy, chỉ cần anh cố gắng một chút, nhất định cô ấy có thể mềm lòng.

Dẫu sao hai người vẫn là mây gió cùng tầng, còn tôi cũng chỉ là ngọn cỏ muốn được trèo cao.” Bạch Liên đem những lời nói mà kiếp trước Tâm Dao nói với cô ta ra lặp lại.

Bởi vì Dịch Thành đã từng điều ra rất kỹ, còn vì chuyện này mà làm khó dễ Tâm Dao nên đương nhiên, hắn nhớ rất rõ.
“Anh…” Dịch Thành đang không biết phải nói gì thì Bạch Liên lại tiếp lời: “Cuộc trò chuyện lúc nãy của hai người, tôi nghe hết rồi”

Bạch Liên hít sâu một hơi, nước mắt lại trào ra: “Anh không muốn ly hôn với cô ấy, cũng không muốn lần nữa kết hôn với tôi, đúng không? Anh không còn yêu tôi nữa, đúng chứ? Rốt cuộc anh yêu tôi, hay là yêu loại tính cách này? Chỉ cần Khương tiểu thư thay đổi một chút là anh liền yêu cô ấy rồi, phải không?”
“Anh… anh không…” Dịch Thành cứng đờ.

Quả thật vậy, chính vì Tâm Dao thay đổi nên hắn mới để ý đến cô, hắn mới yêu cô.

Quả thật, hắn thích tính cách này.

Mà Tâm Dao thay đổi lại vừa hay trở thành hình mẫu đó, trở thành một “Bạch Liên” khác.
Rồi Bạch Liên lại xoa xoa bụng mình, lẩm bẩm: “A! Hai bảo bối nhỏ, papa của các con không cần các con nữa, vậy mama cũng không cần ở đây nữa.

Cả đời mẹ chỉ có hai đứa là con, cũng chỉ có một chồng, bao nhiêu đời bao nhiêu kiếp vẫn mãi như vậy.”
“Bạch Liên! Em đừng nói linh tinh như vậy! Anh… ai nói anh không cần hai bảo bối nữa chứ.

Anh…”
“Còn ai khác ngoài anh nói ra những lời đó chứ? Dịch Thành, có phải với mỗi người anh lại nói mỗi lời khác nhau không?” Giọng Bạch Liên nghẹn ứ lại, âm vực nhẹ tênh tựa như lông vũ, vô lực rơi xuống mà lại thành công quét trong lòng Dịch Thành một cơn sóng dữ: “Dịch Thành, anh không cần con chúng ta nữa sao?”
Quả nhiên, trói buộc máu mủ vẫn còn đó.

Dịch Thành liền đi lên ôm thật chặt cô ta vào ngực, mặc cho cô ta giãy giụa.

Mắt hắn đỏ hoe, vài giọt nước mắt rơi xuống: “Anh xin lỗi.

Anh vẫn muốn, vẫn muốn gia đình của chúng ta.

Anh…”
“Hức… Dịch Thành, em… em không thể đâu… em không đủ can đảm ở bên anh nữa đâu…” Bạch Liên khóc rất thảm thương, làm ướt cả vạt áo của hắn.
“Tại sao lại không?” Dịch Thành vẫn không buông cô ta ra.
“Anh… em không đấu lại Khương tiểu thư.

Kiếp trước..


cô ấy đã… Em không chịu được…” Quả thật, lúc nói chuyện ở quán café, Tâm Dao đã từng đem chuyện này ra đe dọa.

Mà những chuyện kiếp trước Tâm Dao đã làm, theo lời nói của Bạch Liên cũng ồ ạt trở lại trong tâm trí Dịch Thành.

Từng chuyện từng chuyện làm lòng người sôi sục vì tức giận.
“Không sao… cô ấy sẽ không… như thế nữa.”
Bạch Liên lại giằng khỏi lòng hắn: “Anh… anh vẫn tin cô ấy như vậy… Có phải… có phải anh vẫn yêu cô ấy không? Dịch Thành, anh tin nhưng em không tin! Vĩnh viễn cũng không tin!”
“Tại sao chứ…?”
“Dịch Thành, cô ấy cũng sống lại, cô ấy cũng nhớ được mọi thứ, cô ấy biết trước sự xuất hiện của em! Dịch Thành, cô ấy làm mọi thứ để giữ anh lại, kể cả trở nên giống em! Anh không nhận ra sao? Cô ấy cố chấp với anh như vậy, sao có thể buông tha cho em?” Bạch Liên gào lên, suy sụp ngồi bệch xuống đất.

“Anh có biết là… Quang Minh đã mất tích rất lâu rồi… em… em rất lo cho thằng bé.”
“Em nói sao?”
“Quang Minh mất tích rồi… từ cái hôm anh nhập viện… em… em không cách nào liên lạc được, bạn bè của nó cũng không ai biết.

Anh… có khi nào thằng bé gặp chuyện gì không? Nếu mẹ em biết được, bà ấy sẽ không chịu nổi mất.”
Trùng hợp như vậy sao? Không lẽ nhà họ Khương đã hành động rồi?
“Đừng lo, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Lúc này, điện thoại của Dịch Thành reo lên.

Nhà họ Khương đồng thời cũng tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ để mừng Tâm Dao thoát khỏi tra nam.


Tuy là tiệc gia đình, song lại có thêm sự góp mặt của Dương Kỳ.
“Tâm Dao, anh có chuyện này muốn bàn trước với em.” Khương Quân nói.

“Sắp tới tại tiệc mừng chi nhánh công ty của Dương Kỳ trong nước sẽ công bố luôn việc em và Dịch Thành đã ly hôn.

Tới đó, nếu được hỏi về lý do ly hôn, em đừng ngần ngại.

Sau lưng em còn có Khương thị chống lưng, không phải kiên dè đôi tra nam tiện nữ đó.”
“Vâng, em biết rồi.” Thật ra nói rõ ràng quá cũng không hay, tới lúc đó lấp lửng một chút là được.
“Còn có… bây giờ em đang tự do, nếu để mắt tới ai…”
“Ơ cái thằng này, em mày vừa mới ly hôn đấy!” Mẹ cô lên tiếng ngay.
“Không phải thằng khốn kia còn chưa ly hôn đã tìm người mới sau.

Vậy để con gái bà tìm người mới luôn mới phải lẽ chứ.” Ba cô đáp.
“Ông thì biết cái gì, như vậy sẽ làm xấu thanh danh của con bé.” Như vậy có khác nào ông ăn chả, bà ăn nem đâu.