Tô Hải Nguyệt nghe thấy thế lại bĩu môi chê bai: “Ai lại đi tìm bạn trai ở mấy chỗ này chứ? Người ta là giải tỏa, giải tỏa đó có biết không hả?”
Nghe thấy thế, Tâm Dao khẽ đỏ mặt, Đức Huy cũng lúng túng không kém.

Mà lúc này họ đã đi hết hành lang, cách một cánh cửa kính có thể thấy được ánh đèn màu bên trong.

Vài đôi nam nữ dìu nhau ra ngoài, số ít còn quay lại nhìn ba người đánh giá.
“Vào thôi vào thôi, ngây ngẩn cái gì không biết.” Hài Nguyệt đẩy cửa, tưởng như vừa mới mở ra một thế giới mới.

Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, lại còn cả đèn máu liên tục chớp nháy.

Khác biệt là có lẽ bên trong cũng không quá loạn như Tâm Dao tưởng, về cơ bản vẫn khá là “yên ổn”, hoặc là do bây giờ vẫn còn sớm quá.
Bên trong không quá nhiều người, mà hầu hết đều là nam.

Điều bất ngờ là thay vì những nữ tiếp viên khi3u gợi, mặc như không mặc nhảy trên sàn, thêm vào đó là vài ba cô gái đi tiếp rượu thì những người thay vào vị trí đó đều là đàn ông, có kẻ cởi gần hết nút áo sơ mi, trong khi có kẻ chỉ mặc quần ngắn, để lộ ra từng múi cơ trên người.
Mặc dù Tâm Dao không muốn thừa nhận, nhưng thật sự cái này đúng là mỹ cảnh nhân gian hiếm có khó gặp.

Không chỉ hình thể đẹp mà ngoại hình ai cũng ưa nhìn, một số còn có phần nổi trội hơn.


A! Chân ái cho sắc nữ nhỉ?
Hai nam phục vụ mặc áo sơ mi trắng không gài hai nút trên đến chỗ ba người, mời ba người lại chỗ bàn trống gần quầy rượu.

Một người trong số họ trông nho nhã thư sinh, cứ như vừa mới ra trường trong khi người còn lại lại có thể hình săn chắc, hình như là dân thể thao.

Tâm Dao có chút lúng túng, trong khi Hải Nguyệt lại vô cùng tự nhiên.

Hình như… đây không phải lần đầu cô nàng tới mấy chỗ này.
“Đừng có ngạc nhiên như vậy.

Có thấy hành lang lúc nãy không? Club này có ba khu chính.

Một khu tiếp viên nữ, một khu tiếp viên nam, một khu hỗn tạp.

Mà tụi mình thì qua khu tiếp viên nữ làm gì chứ, ở đây chẳng phải bổ mắt hơn sao?” Rồi cô nàng quay sang nhìn Đức Huy: “Cậu có thể qua khu kia ấy.

Khi nào về tụi chị gọi.”
“Không cần, em ở đây với mọi người.” Đức Huy thành thật đáp.
Hải Nguyệt cũng không mấy quan tâm.

Cô nàng lại quay sang nói chuyện với Tâm Dao: “Thấy mấy cô nàng bên kia không? Đều là cành vàng lá ngọc đó.

Cả mấy bà thím bên kia nữa, đều là tới đây tìm trai trẻ.

Mày đó, nhắm thử một người đi?”
“Thôi.” Tâm Dao chau mày đáp ngay.

Mặc dù đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng chỉ để bổ mắt, không thể hơn.

Hải Nguyệt trừng mắt nhìn cô: “Mày còn thủ tiết đấy à? Phải quậy lên chứ!”
Tâm Dao lắc đầu ngay: “Sớm sẽ ly hôn thôi, nháo lên như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Rồi cô áp sát vào tai Hải Nguyệt, thì thầm: “Chưa kể… chưa kể… lỡ có bệnh thì sao?”
Ra ngoài chơi bời rồi bị lây bệnh nhạy cảm, cái này mà truyền ra ngoài thì chỉ có nước đào lỗ mà chui xuống.


Hải Nguyệt “À” một tiếng như đã hiểu.

Cái này đúng là khó tránh thật: “Vậy thôi, thuê vài cậu chàng lại đây hầu rượu là được.”
Rồi cô nàng quay sang phẩy tay.

Khu vực này là nơi tập trung của ngoại kiều nước cô nên hầu như không cần sử dụng ngoại ngữ vẫn có người hiểu, không giống như anh bảo vệ ngoài cửa.
“Thế nào? Rất tiện phải không? Tao đã phải rất tốn công đó.

Quán và cả khu vực này chủ yếu đều là người nước mình, chỉ có một số ít như người bảo vệ ngoài kia là không hiểu chúng ta nói gì.”
“Ồ.” Thì ra là đã có ý định và chuẩn bị từ lâu rồi, khó trách vừa mới có thời cơ là đã chớp ngay.

Nói không chừng mấy bộ đồ này cũng là cố tình.
Chỉ một lát sau, bốn chàng trai trẻ tuổi thân hình săn chắc đi đến chỗ hai cô, mang theo cả rượu và một ít bánh, trái cây.

Mỗi người trong số họ lại là một phong cách khác nhau.

Một người c ởi trần, thân hình cực kì rắn chắc như dân chơi thể thao.

Một người đeo kính, trắng trẻo trông như học sinh.

Một người trông có vẻ cực kì ôn nhu, ấm áp dịu dàng.


Người còn lại… mặc áo sơ mi trắng và đeo kính, trông cứ như… tổng giám đốc của một công ty nào đó.
Mà vô tình, khí chất trên người cậu ta lại giống như Dịch Thành!
Tâm Dao ngây người nhìn cậu ta trân trối, một chút sợ hãi rồi lại một chút lúng túng xuất hiện.

Hải Nguyệt và Đức Huy cũng ý thức được điều này.

Tâm Dao kéo tay áo bạn mình, hỏi khẽ: “Có thể… Có thể đổi người không?”
“Sao phải đổi?” Hải Nguyệt nhếch môi cười.

Cô nàng chính là cố tình tìm người như vậy, vừa may lại có.
Cách đây vài tháng, Tâm Dao đột nhiên thay đổi.

Cô nàng đương nhiên biết nhưng lại nghĩ nó chẳng lớn lao gì mấy, chỉ là ngây thơ hơn một chút, hiền lành hơn một chút chứ cũng chẳng có gì.

Mà đồng thời lúc đó chuyện tình cảm của Tâm Dao lại tốt lên nên cô nàng còn cho rằng sự thay đổi là một tín hiệu đáng mừng.

Nhưng không, sự thay đổi đó đã làm Tâm Dao mất đi một thứ vô cùng quan trọng – tự tin.