Angel Wing
(“Trời hè trong xanh, mát mẻ. Trong nắng sớm một cô bé ngồi trên chiếc xích đu nhỏ ngây ngô hỏi:
-Anh Khánh Phong! Nhà anh có kinh doanh nhà hàng không?
-Sao?
Cậu nhóc có khuôn mặt baby ngồi xuống bên cạnh hờ hững hỏi.
Cô bé cười tươi, thẳng thừng tuyên bố:
-Nếu câu trả lời là không thì anh phải chuyển sang kinh doanh nhà hàng đi vì sau này em làm vợ anh sẽ chẳng bao giờ em vào bếp đâu chúng ta sẽ toàn phải ăn ở ngoài đấy. Tốn chi phí lắm!”)
Chiều…
Băng Băng mang thành quả cả buổi sáng của mình tới công ty và không quên gọi Duy tới để chứng minh điều mình nói hôm trước.
Vừa bước vào thì Wing lại quay ra nhìn Băng Băng khác hẳn mọi ngày làm Băng Băng lúng túng đi tới gần ngại ngùng nói:
-Anh Wing chưa ăn trưa phải không? Em mang cơm đến cho anh.
Chưa chắc Wing sẽ ăn, Băng Băng nói thêm.
-Em tự làm đấy! Anh phải biết em là người chẳng bao giờ vào bếp…
Wing nhìn hộp cơm và bắt đầu đi tới sofa. Băng Băng cũng đem hộp cơm tới đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Duy.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi…
Sau khi Wing kết thúc bữa trưa một cách thuận lợi và khá yên lặng thì Duy mới nhìn Wing bằng đôi mắt ranh ma và gian sảo nói:
-Cậu cũng được lắm! Kén chọn cả người làm cơm cơ đấy!
Wing nhìn Duy cảnh cáo, lập tức Duy vù ra ngoài vì sợ phải gánh chịu hậu quả của câu nói mình vừa nói. Còn Băng Băng vẫn chăm chú nhìn Wing mà chẳng để ý chuyện vừa sảy ra
Khi Wing vừa cầm cốc nước lên uống thì…
-Con trai. Con đã ăn trưa chưa vậy? Mẹ mang cơm đến cho con.
Một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp đi vào. Điều đầu tiên mà bà để ý đó là sự có mặt của một cô gái trong phòng “no girl” của con trai mình. Bà cười và nhìn Băng Băng thích thú.
-Con trai. Cô bé này…???
Mẹ Wing dò xét để chắc chắn ý nghĩ trong đầu của mình.
-Bác Liên Liên.
Băng Băng vui mừng gọi tên mẹ Wing
Ánh mắt Wing chợt ánh lên tia nhìn khó đoán. Còn mẹ Wing, bác Liên Liên theo cách gọi của Băng Băng tròn mắt. Nhưng bà vẫn giấu được cảm xúc, nhìn Wing và hộp cơm trên bàn nói:
-Cô bé làm cơm cho con trai bác hả? Nó chịu ăn thì chắc cháu nấu ngon lắm nhỉ?
Từ trước tới giờ chưa bao giờ Băng Băng quen được vẻ thản nhiên của mẹ Wing và bây giờ cũng vậy. Băng Băng xấu hổ lễ phép xin ra ngoài.

-Là con bé đúng không?

Sau cuộc nói chuyện và một loạt căn dặn với con trai, mẹ Wing đi ra. Tình cờ là Băng Băng vừa từ tầng 1 lên.
-Bác Liên Liên.
Mẹ Wing cười trìu mến.
- Chăm con trai bác cho tốt, sắp đủ tuổi làm con …
Mẹ Wing chưa kịp nói hết câu, Băng Băng đã hiểu ý liền tỏ vẻ mặt nghiêm trọng ra hiệu mong bác giữ im lặng. Kèm theo đó, Băng Băng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm dấu hiệu của camera (để chút nữa tiện vô hiệu hóa).
Vì mải xem xét địa trí bày camera nên Băng Băng còn chưa kịp nói gì thì mẹ Wing đã biến mất trong thang máy.
- “Chăm con trai bác…Sắp đủ tuổi…???”. Ý gì đây?
Băng Băng trở lại phòng với dấu hỏi lớn..
Trong khi đó…
Tại biệt thự mang màu xanh ngọc bích Băng Băng đang sống…
-Trời! Cô chủ nhỏ!!!
Dì Tâm vừa trở về nhà, vào trong bếp thì đã hét ầm lên khi thấy cảnh tượng căn bếp lại như lúc sáng, mà không, tồi tệ hơn cả lúc sáng.
Nguyên nhân là… do vừa biết dì về nhà thăm con Băng Băng đã nhanh chóng chiếm địa bàn và thi hành công cuộc bày bừa như dì Tâm đã thấy…
Dì Tâm cầm mảnh giấy có cái mặt cười lớn của Băng Băng được đặt trên mặt bàn mà hét lớn vì trên đó có lưu lại những dòng chữ cực đẹp, cực nắn nót nhưng lại làm dì Tâm phát hỏa của Băng Băng
-Dì Tâm tốt bụng. Con làm bếp hơi bừa, dì dọn hộ con nha…Dì Tâm dễ thương.
Hết chương 11.