Phỉ Minh Sâm ngồi taxi trở về, còn chưa tới cổng khu dân cư, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng ven đường, thường hay ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cúi đầu thao tác trên điện thoại di động.

Cùng lúc đó, điện thoại của anh reo lên.

“Anh sắp tới chưa?”
“Kẹt xe?”
“Khi nào sẽ tới?”
Phỉ Minh Sâm nhịn không được cười khẽ, cũng không lập tức trả lời cho cô, mà nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền dừng ở ven đường.


“Được.


Xuống xe, anh ở xa xa nhìn cô gái đối diện, cô mặc quần áo thể thao có vẻ hơi rộng, đội mũ lưỡi trai, mang theo chút trong trẻo lạnh lùng xa cách, tuyệt không giống với tin nhắn gửi qua vô cùng lo lắng như vậy.

Trong lòng Phỉ Minh Sân kích động, anh lén lút băng qua đường, thật cẩn thận đi đến gần cô, muốn cho cô một bất ngờ.

Chỉ có điều mới đi được khoảng vài chục bước, cô gái bỗng nghiêng đầu qua, chính xác đối diện với tầm mắt anh.

Bị bắt gặp, anh có chút lúng túng, nhưng cô gái đã bước sải bước chạy về phía anh, mũ lưỡi trai bay mất cũng không để ý.

Cô lập tức đi đến trước mặt anh, giang hai cánh tay ôm thật chặt eo anh, chôn trong lòng anh.

Cảm nhận được quyến luyến của cô, đáy lòng Phỉ Minh Sâm mềm nhũn, vòng tay ôm lấy cô, cảm giác trái tim này đã nửa tháng vẫn luôn trôi nổi rốt cuộc đã có chốn trở về.

“Sao không trả lời tin nhắn của em?” Thật lâu sau đó, Lục Tịnh An mới ngẩng đầu, có chút oán trách nói.


Nửa tháng huấn luyện quân sự, cô không chỉ không bị đen do phơi nắng, mà còn trắng lên một tí, tôn lên đôi môi phấn hồng càng lúc càng trơn bóng, thật mê người giống như thoa mật, làm cho Phỉ Minh Sâm cảm giác môi lưỡi run lên, hận không thể đem cô hành quyết tại chỗ.

“Muốn cho em một bất ngờ.


Cậu đè x uống rung động trong lòng, kéo tay nhỏ của cô, nhặt chiếc mũ bị cô làm rơi.

Cậu muốn dắt cô về nhà, lại bị cô kéo lại.

Dưới ánh mặt trời, cô gái nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn hôn lên môi anh, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, khiến cho anh dừng lại tại chỗ.

Tay Lục Tịnh An đan vào tay anh, mười ngón tay nắm chặt, rồi ôm cánh tay của anh vào trong lòng, căng thẳng đến sát bên cạnh anh.

“Đi thôi.

” Cô khẽ cười nói.

Khó có được lúc thấy cô dán lấy mình như vậy, Phỉ Minh Sâm mở mắt thật to nhìn cô, không nhịn được khóe môi hơi cong lên.

Xem ra chia lìa ngắn ngủi cũng không phải chuyện xấu.

Chỉ là rất nhanh, Phỉ Minh Sâm cảm thấy được có một chút xíu khác thường.

Thời tiết cuối hạ đầu thu, tiết trời còn rất oi bức, hai người đều mặc áo ngắn tay mỏng manh.

Cô ôm anh như vậy, anh không thể tránh khỏi cảm nhận được mềm mại của cô, theo biên độ di chuyển, như gần như xa kề bên cạnh anh, khiêu chiến thần kinh của anh.

Anh biết cô không phải cố ý, nhưng cái dạng lơ đãng quyến rũ này làm cho anh càng thêm động tâm, đồng thời phát sinh ý nghĩ kỳ lạ.

Đôi mắt anh tối lại, không biết đang nghĩ gì.

Phỉ Minh Sâm về đến nhà, chuyện đầu tiên phải làm, đó là tắm rửa.

Quân huấn nửa tháng, lại là quân sự hóa quản lý, mỗi lần tắm rửa giống như đánh giặc, hiện tại thật vất vả mới về nhà, đương nhiên phải thư giãn thật tốt.

Lục Tịnh An vừa trở về đã phải đứng ở cổng khu dân cư chờ anh, chưa kịp làm chuyện khác, ở trong phòng anh đợi một hồi, cảm giác trên người nhớp nhúa đầy mùi mồ hôi, lập tức chạy về nhà mình, chuẩn bị tắm nước lạnh.

Phỉ Minh Sâm tắm rửa xong đi ra, không thấy cô bạn gái nhỏ của mình, đi xuống lầu vẫn không thấy được người, biết cô hẳn là trở về nhà.

Cậu sấy tóc, chào mẹ xong, liền đi tới trước cửa căn nhà bên cạnh, nhấn chuông cửa.

Người mở cửa là Lục Tuyết Cầm.

“Dì ở nhà ạ.

” Phỉ Minh Sâm lộ ra nụ cười khôn khéo.

Lục Tuyết Cầm ngẩn người, trong lòng cảm khái đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng tuấn tú, lại nghĩ đến quan hệ của cậu ấy với con gái mình, mặt không khỏi hớn hở lên.

“Ôi, là Minh Sâm à, dì vừa mới nghe An An nói con đã trở về, mau vào ngồi!”
Phỉ Minh Sâm đi vào nhà họ Lục, thấy Lục Tuyết Cầm đeo tạp dề, liền hỏi: “Dì đang bận sao?”
“Đúng rồi, An An mới tập quân sự về, dì chuẩn bị làm cho nó chút đồ ăn ngon bồi bổ.



“Dì có cần con giúp gì không?”
“Không cần, không cần.

” Lục Tuyết Cầm lắc đầu, “An An trên lầu đó, con lên đó đi.


Ba năm trở lại đây, hai nhà đã rất quen thuộc, Lục Tuyết Cầm đã sớm xem Phỉ Minh Sâm như con nhà mình, nói xong bà đi vào phòng bếp, tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Phỉ Minh Sâm lập tức đi lên lầu, quen cửa quen nẻo đi vào phòng Lục Tịnh An, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh hơi dừng lại, vẫn là đóng cửa lại, tiện tay khóa lại luôn.

Anh vào phòng, ánh mắt có chút băn khoăn nhìn trên giường của cô gái, chính xác là, chiếc khăn tắm một nửa nằm trên giường, một nửa thòng xuống trên sàn nhà.

Ánh mắt anh lóe sáng, đi qua cầm khăn tắm lên, nhẹ nhàng đặt lên giữa giường, sau đó nhàm chán đi đến giá sách, mở ra một quyển sách lẳng lặng ngồi đợi.

Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Lục Tịnh An xoay người thay quần áo, không thấy khăn tắm, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy ôm ngực, đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra hai bước, cô liền cảm thấy không thích hợp, cảnh giác nhìn sang, được đối mặt ngay với một đôi mắt sáng ngời, trong cặp mắt kia như có ngọn lửa đang bốc cháy, khiến cho lòng cô dâng lên cơn khủng hoảng vô hình.

Phỉ Minh Sâm vì sao ở trong phòng cô?!
Nhớ tới bản thân mình không có mặc gì, cô theo bản năng xoay người muốn chạy trốn, nhưng một giây kế tiếp, người con trai nắm cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.

Hai tay của cô gái để trong ngực anh, cả người hơi co lại, một cử động dù nhỏ cũng không dám.

Lục Tịnh An chưa bao giờ cảm thấy bứt rứt như lúc này, cô giãy giụa theo vô thức, muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này.

“Đừng nhúc nhích.

” Người con trai ôm cô thật chặt, nói bên tai cô.

Lục Tịnh An thoáng bình tĩnh lại, ôm cô là Phỉ Minh Sâm, anh sẽ không làm tổn thương cô.

“Anh buông em ra trước được không?” Lục Tịnh An rốt cuộc đã tìm lại được giọng nói của mình.

“Em chắc chứ?” Giọng anh hơi cao lên.

Lục Tịnh An cắn cắn môi, “Vậy anh nhắm mắt lại.


“Anh không.

” Phỉ Minh Sâm ôm cô chặt hơn.

Bàn tay anh lướt qua lưng cô, lòng bàn tay hơi thô ráp lại ấm áp của anh, lướt qua mỗi tấc da thịt, làm cho thân thể cô run lên, cảm giác chân hơi nhũn ra.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào….


Phỉ Minh Sâm không trả lời cô, cảm giác bản thân đã nhẫn nại đến cực hạn, anh bỗng xoay người bế cô lên, trước khi cô kịp phản ứng đã đè ngửa cô xuống giường.

“Phỉ Minh Sâm!”
“Không phải hỏi anh muốn thế nào sao?”

Phỉ Minh Sâm giữ lấy khuôn mặt cô, hôn thật sâu lên đó, đem tất cả nhớ nhung mấy hôm nay, toàn bộ khắc vào đó.

Lục Tịnh An chịu không nổi nhất, chính là nụ hôn của anh, chỉ vừa đối mặt, đã bị hôn đến ý loạn tình m3, cả người như nhũn ra.

Cô có thể cảm giác được hai tay anh, dao động trên người cô.

Tuy rằng rất thẹn thùng, nhưng mấy ngày chia lìa làm cho phòng bị trong lòng cô hạ xuống mức thấp nhất, cô nhớ anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ nụ hôn môi của anh, nên đối với vuốt v3 của anh, cô không sinh ra cảm giác chán ghét.

Phỉ Minh Sâm chậm rãi thăm dò thân thể của cô, anh không vội vã đem cô ăn sạch, tuy rằng toàn thân đều khát vọng cô, thế nhưng anh tò mò thân thể cô hơn, cái này đối với anh mà nói là lĩnh vực chưa biết và bí ẩn đối với anh.

Anh phải đem lý thuyết với thực tế kết hợp lại thật tốt mới được.

Lúc tất cả các thứ này kết thúc thì Lục Tịnh An ôm chăn nằm trên giường, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Trong thân thể lưu lại dư vị nào đó, làm cho cô cảm thấy cả người lười biếng, không biết Phỉ Minh Sâm đã làm gì với cô, rốt cuộc đó là cái gì, mà làm cho cô cảm thấy khá thoải mái.

So với thỏa mãn của cô, Phỉ Minh Sâm ngược lại giống như rất thống khổ.

Sau khi làm cho cô thành cái dáng vẻ này, anh vọt ngay vào phòng tắm, cô có thể nghe được tiếng rên thật thấp từ trong đó truyền ra, cũng không biết anh ở trong đó làm gì.

Cô vùi mặt trong chăn, xấu hổ không thể tả được từ từ hiện ra.

Cô có chút không biết làm sao đối mặt với anh.

Thật lâu sau, cô cảm giác có người kéo chăn, cô bụm mặt lại không muốn để ý đến anh.

“Không muốn rời khỏi? Là muốn anh tắm cho em hửm?” Giọng nói trêu đùa của người nào đó truyền đến thật nhỏ, làm cho cô lập tức bật dậy, hầm hừ nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh đi ra ngoài!” Cô hung dữ nói.

Chỉ là cái người mặt đỏ bừng mắc cỡ kia, cái nhìn sáng quắc ngập tràn ý xuân, ở trong mắt Phỉ Minh Sâm dù chỉ là một chút xíu lực uy hiếp thôi cũng không có.

“Ngoan, chờ em thu dọn xong, chúng ta cùng nhau đi xuống.

” Anh cúi người hôn lên đôi môi phấn hồng của cô.

Lục Tịnh An cắn cắn môi, bất đắc dĩ đứng dậy, vươn cánh tay ngọc lấy khăn tắm lôi vào trong chăn, bọc lấy thân thể rồi chạy vào phòng tắm.

Chờ thay xong quần áo, cô mới chầm chậm đi ra.

Cô mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, bởi vì Phương Dự thường xuyên đến thăm, cô cũng không dám lại đi chân trần, mặc cái quần cùng màu, tuy rằng bảo thủ, nhưng lại làm cho Phỉ Minh Sâm càng muốn tìm tòi kết quả.

Cậu đi qua dắt tay cô, hôn lên môi cô một cái, mới cùng nhau đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu…