Trên đường cái, thiếu nữ tóc ngắn cúi đầu đi về phía trước dọc theo vỉa hè, bên cạnh cô, một thiếu niên cưỡi xe đạp mặc đồng phục học sinh màu lam, chầm chậm đi theo.

“Tịnh An?” Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, dè dặt gọi cô một tiếng.

Lục Tịnh An không nhìn cậu ta lần nào, sải bước thật nhanh đi về phía trước, trên mặt mang theo mấy phần nóng nảy cùng giận dỗi.

Chỉ có điều cô đi bằng hai chân thì chẳng thể nào nhanh hơn được Phỉ Minh Sâm đi bằng xe đạp, cậu khéo léo đạp xe theo sát bên cạnh cô.

Phỉ Minh Sâm nhìn sườn mặt của cô gái, bên tai quanh quẩn lời cô vừa chất vấn, cậu cảm giác trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.

Chẳng lẽ rốt cuộc là cậu đã vén mây thấy trăng, cô nhóc này thông suốt rồi? Nếu không tại sao lại phản ứng lớn như vậy?
“Nhìn cái gì? Cậu cách xa tôi một chút!”
Lục Tịnh An rốt cuộc không chịu nổi, quay đầu trừng cậu, sau đó nhấc chân đạp một cái, thiếu niên đang đi xe đạp lập tức bị mất thăng bằng.

Phỉ Minh Sâm vội vàng chống một chân xuống đất, bảo vệ xe an toàn, lúc này mới không té xuống mất phong độ.

Lục Tịnh An không để ý tới cậu, mặt đầy lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng thiếu nữ, Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khổ, bất kể có thông suốt hay chưa, trước mắt phải nghĩ biện pháp dỗ người cho thật tốt đã.

Nhìn cô hầm hừ tức giận, cậu không tiếp tục tìm nữa, dẫu sao rượt theo trên đường cái cũng không an toàn.

Cậu xuống xe, đẩy xe đạp theo sau lưng cô.

“Nơi này cách nhà rất xa, cậu thật sự định đi bộ về sao?” Cậu cưỡi xe đạp cũng phải nửa giờ, đi bộ sợ rằng hơn một giờ mới tới.

Lục Tịnh An liếc mắt, không để ý tới cậu.


“Cậu biết đường về không?” Phỉ Minh Sâm lại nói, “Một lát nữa còn phải qua cầu, đoạn đường này đón xe rất khó.


Bước chân thiếu nữ hơi ngừng, bình thường đi học đều do bác Lâm đưa đón, cô thật sự là không để ý tới.

“Hay là tôi chở cậu về đi, có chuyện gì chúng ta trở về rồi hãy nói, được không?” Phỉ Minh Sâm hỏi nhỏ, trong giọng nói mang theo vài phần dịu dàng.

Giải thích với người đang bực bội rất là tốn sức, Phỉ Minh Sâm trực tiếp buông tha, chuẩn bị dỗ người hết giận trước rồi bàn lại sau.

Lục Tịnh An hơi do dự, thật ra thì cô không rõ lắm suy nghĩ của mình.

Rõ ràng là cậu ấy lừa gạt cô, nhưng nghe cậu ấy nói với cô bằng giọng ấm áp dịu dàng, ánh mắt lại vô cùng thành khẩn, cô lại có chút mềm lòng.

Giống như hiểu được tâm ý của bản thân xong, có vài thứ dường như không giống nhau nữa…
Nhưng là, nếu cậu ấy không thích mình, thì tại sao lại phải nói mấy lời gây hiểu lầm cho người khác, luôn tới lôi kéo cùng cô làm quen, còn đối xử với cô… tốt như vậy?
Nghĩ đến đây, cô liền tức giận không có chỗ xả.

“Trước hãy lên đây đi, tôi chở cậu.

” Phỉ Minh Sâm lại ngồi lên xe đạp, chỉ chỗ ngồi phía sau xe nói.

Lục Tịnh An cắn cắn môi, mặt đen lại, mặc dù rất muốn đi lên, nhưng đối mặt với đôi mắt của thiếu niên, cô lại có chút không nhấc nổi chân.

“Hửm?” Phỉ Minh Sâm bỗng xích lại gần cô, mũi cậu dường như đụng vào chóp mũi cô.

Lục Tịnh An sợ hết hồn, vội vàng lui về sau.

“Không phải cậu đang sợ tôi đấy chứ?” Phỉ Minh Sâm cười một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần cười nhạo.

Quả nhiên, Lục Tịnh An trừng mắt, “Ai sợ cậu?”
“Nếu không thì tại sao không dám ngồi xe tôi?” Phỉ Minh Sâm nhíu mày.

“Ai nói tôi không dám?!” Lục Tịnh An cắn răng, leo lên xe đạp, ngồi ở phía sau xe.

Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quả nhiên mời tướng không bằng khích tướng nha.

Nhìn thiếu nữ tức giận, hai tay nắm lấy xe, người lại cách thật xa, dáng vẻ cáu kỉnh không được tự nhiên, nhìn còn thật sự đáng yêu.

“Ngồi vững nha.

” Phỉ Minh Sâm cười nói, nhấn bàn đạp, chở cô vững vàng đi trên đường.

Trên đường xe dần dần nhiều lên, không biết có phải cố ý hay không, Phỉ Minh Sâm ban đầu vẫn đạp với tốc độ đều đặn, lúc này lại lúc nhanh lúc chậm.

Bởi vì ảnh hưởng quán tính, Lục Tịnh An thỉnh thoảng đung đưa người tới trước sau, không thể tránh khỏi việc đụng phải lưng của thiếu niên.

“Cậu không thể chạy ổn định chút sao?” Cuối cùng Lục Tịnh An cau mày, không thể nhịn được nữa nói lên.

Nhưng vào lúc này, phía trước xuất hiện một cái dốc, cảm giác mãnh liệt khiến cho Lục Tịnh An theo bản năng dang hai tay ra, ôm chặt hông thiếu niên.

Mắt Phỉ Minh Sâm nhìn phía trước, khóe miệng lại gợi lên chút ý cười thoáng qua.

Rất nhanh, bọn họ đã xuống khỏi sườn dốc, xe vững vàng chạy trên đường cái.


Lục Tịnh An định rụt tay về, liền bị thiếu niên phía trước đè lại.

“Ôm lấy, như vậy sẽ không lảo đảo.


Giọng nói của cậu ấy theo gió thổi vào tai cô, mặc dù hơi nhỏ, nhưng cô vẫn nghe rất rõ.

Lục Tịnh An mím chặt môi, trong mắt hiện lên giãy giụa, cuối cùng vẫn không buông tay ra.

Tiếp theo, quả thật không còn lảo đảo nữa.

“Tạch tạch tạch ----” là âm thanh bánh xe chuyển động.

Cô ngồi an tĩnh, giương mắt nhìn bóng lưng của thiếu niên gần trong gang tấc, ánh chiều tà xuyên qua tàng cây chiếu xuống, gió gào thét từ phía trước thổi tới, nhưng mà đã bị người phía trước chắn lại.

“Bùm bùm ------ bùm bùm ------”
Tim đập kịch liệt như vậy, thì ra đây chính là thích một người.

Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia một cái, cắn môi, nhẹ nhàng dựa trán vào lưng cậu ấy.

Cô nhìn ánh sáng lưu động trên mặt đường, nghe âm thanh huyên náo bên tai, chợt có cảm giác tốt đẹp yên tĩnh của năm tháng.

Nếu có thể cứ đi hoài như vậy, không kết thúc, dường như cũng rất tốt.

Như vậy thì không cần suy tính vấn đề rốt cuộc cậu ấy có thích cô hay không, cũng không cần phải sợ hãi phần thích này sẽ mang đến cho cô cái thay đổi xa lạ gì.

Có điều đường luôn sẽ đi hết, dù không muốn nghĩ làm thế nào để đối mặt, bọn họ vẫn phải về đến khu dân cư, đi tới trong sân nhà họ Lục.

Phỉ Minh Sâm chống một chân trên đất, nghiêng đầu nhìn trên lưng mình, không biết là cô gái có ngủ hay không, khẽ cười nói, “Tịnh An, đến nhà rồi.


Lục Tịnh An liền buông tay ra, nhảy xuống xe, không quay đầu lại mà chạy mất.

“Này, Lục Tịnh An!”
Phỉ Minh Sâm không nghĩ tới cô chạy còn nhanh hơn thỏ, vội vàng bỏ lại xe đạp, ba chân bốn cẳng chạy theo hướng cô.

Lục Tịnh An mới vừa mở cửa vào nhà, đã bị nắm lấy vai.

Cô giật mình, theo bản năng cầm ngược lại tay cậu, chuẩn bị ném cậu ấy qua đầu vai.

Phỉ Minh Sâm vội vàng lắc người, khéo léo tránh khỏi.

Lục Tịnh An ngẩn ra, vốn không nghĩ gì, lúc này lại bị khơi dậy lòng háo thắng, cô chuyển người, thuận thế phản đòn kéo cánh tay cậu ấy, dồn cậu ấy vào trên cửa.

Hai má ép lên cánh cửa, Phỉ Minh Sâm cảm thấy không biết làm sao.

Người yêu có võ quá giỏi cũng là một chuyện nhức đầu, chẳng qua nghĩ đến sau này lúc gặp người xấu, ít nhất có thể bảo vệ tốt cho bản thân, cậu cũng bình thường lại.

“Tịnh An, chúng ta không nên nói chuyện thế này chứ?”
Trên thực tế, mặc dù hai tay bị bắt chéo sau lưng có hơi đau, nhưng cô gái dường như gần sát sau lưng cậu, cảm giác mềm mại kia, làm cho cậu đỏ mặt, đồng thời tâm tư lại dao động.

Lục Tịnh An ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cô cũng cảm thấy như vậy không được tự nhiên lắm, liền buông lỏng tay.

Phỉ Minh Sâm giật giật cánh tay, xoay người đối mặt với cô.


“Đi ra ngoài.

” Lục Tịnh An chỉ ngoài cửa, cắn răng nói.

“Chúng ta cần nói chuyện một chút.

” Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói.

“Không có gì để nói.


Lục Tịnh An xoay người vào nhà, Phỉ Minh Sâm thức thời đóng cửa lại, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng cô.

“Làm sao lại không có gì để nói chứ?” Cậu dò xét tính giữ chặt ngón tay cô.

Rất tốt, không bị đánh.

Vì vậy cậu đánh bạo cầm tay cô, nhẹ giọng nói, “Tôi thích cậu đấy, Tịnh An.


“Cậu cho là tôi sẽ tin cậu sao?” Đã tỉnh táo lại Lục Tịnh An không có nổi giận nữa, chỉ lạnh nhạt nói.

Cô như vậy làm cho Phỉ Minh Sâm có chút hốt hoảng trong lòng, cậu liên tục nghĩ nghĩ rồi nói, “Trường học đúng là không cho phép yêu sớm, nhưng đâu có quan hệ gì với việc tôi thích cậu chứ?”
“Thích tôi không phải yêu sớm sao?” Lục Tịnh An cảm thấy suy luận của cậu ấy có vấn đề.

“Dĩ nhiên không phải.

” Phỉ Minh Sâm nghiêm trang nói, “Yêu sớm, tức là nói chuyện yêu đương quá sớm, nhưng nói chuyện yêu đương vốn là chuyện của hai người.


Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, đột nhiên có chút không muốn nghe một lời nào của cậu ấy.

Có điều là Phỉ Minh Sâm cũng không để cho cô trốn, cậu tiếp tục nói: “Thích cậu, là chuyện của tôi, chỉ khi nào tới thời điểm cậu cũng thích tôi, mới sẽ dính dáng đến vấn đề yêu sớm.


Lục Tịnh An ngẩn người, cậu ấy nói thật có đạo lý, cô lại không có lời nào chống đỡ.

“Cho nên, tôi thích cậu, cùng với việc yêu sớm không có liên quan.

” Phỉ Minh Sâm nghiêm trang nói lời kết.

Lục Tịnh An c ắn môi dưới, rốt cuộc mở miệng nói, “Nếu nó liên quan đến vấn đề yêu sớm?”
Phỉ Minh Sâm nhìn cô gái, khóe miệng cong lên, ánh mắt sáng rực đầy sao.

“Nói cách khác, cậu cũng thích tôi, đúng không?”