Trong lòng Lâm Diệp giống như có hàng ngàn con sâu nhỏ chi chít, bò trườn cấu cắn nội tại của cô.

Trợ lý chạy vào chủ ý muốn bảo vệ Lâm Diệp, Chu Cảnh không những không để vào trong mắt còn nắm lấy cô gái nhỏ kéo đẩy ra, một hai tiến đến chỗ Lâm Diệp.

"Lâm Diệp! Em phản bội tôi? Sao em có thể phản bội tôi?" Chu Cảnh giằng xé từng chữ, chỉ hận chính mình lúc này không thể bóp chết được cô.

Lâm Diệp muốn trốn đi nhưng Chu Cảnh một mực tiến tới, anh ta vươn tay nắm lấy cổ áo của cô, lôi kéo cô lại rồi khóa cô vào trong lòng mình.

"Lâm Diệp! Tôi còn nghĩ em thích tôi, sao em...!Có thể như vậy?"
Trợ lý bị đẩy ra lại nhào đến, nắm lấy Chu Cảnh rồi ba người trong phòng lôi kéo.

"Anh Chu! Bỏ ra, anh làm tôi đau!"
"Chu Cảnh! Anh còn không bỏ ra, tôi sẽ gọi cảnh sát!" Trợ lý nói xong thì nhanh chóng rút điện thoại gọi cảnh sát.

Nhưng Chu Cảnh đã không còn lý trí để sợ hãi, điều anh ta muốn là cưỡng chế Lâm Diệp.

Huống hồ, Lâm Diệp lại trói gà không chặt bị giữ lấy, ngoài việc vùng vẫy ra, chẳng có chút sức lực phản kháng nào.

"Các người nghĩ tôi sẽ sợ sao? Gọi đi, mau gọi đi!" Chu Cảnh quát vào mặt Lâm Diệp, nhìn chằm chằm vào cô trợ lý nhỏ hai tay đang cầm điện thoại run lên.

Dưới sự ác bá của Chu Cảnh, hai cô gái không làm gì được, Lâm Diệp bị ôm cứng, thân thể tỏa ra một sự lạnh toát đến đáng sợ, không có chút cơ hội nào cho cô phản kháng.

"Anh Chu! Chúng ta có gì từ từ nói!"

"Từ từ nói? Như thế nào là từ từ nói? Em thích tôi, rõ ràng là thích tôi, vậy mà...!cuối cùng em lại nói em có bạn trai? Em phản bội tôi, tất cả các người đều phản bội tôi!" Chu Cảnh dán ánh mắt hướng về Lâm Diệp bằng thái độ truy hỏi, lửa giận trong lòng bốc lên ngày một cao.

Theo như cô biết, Chu Cảnh không những nghĩ rằng cô thích anh ta, còn cho rằng cô và anh ta đã bước vào mối quan hệ khác.

Cô không còn là bác sĩ của Chu Cảnh, vị trí thay thế tốt nhất là bạn gái nhưng người đàn ông này lại cho rằng bạn gái phản bội anh ta, cũng chính là Lâm Diệp đã quay lưng phản bội trái tim anh ta.

Sự thật, chỉ có Chu Cảnh nghĩ như vậy.

"Tôi khi nào thì thích anh?" Lâm Diệp hít sâu một hơi, điều chỉnh lại sự hoang mang trong trái tim mình.

.

T????????????ện‎ ha?????‎ Tì????‎ nga????‎ t????ang‎ chính‎ ⩵‎ T????ù????‎ T????????????ện.Vn‎ ⩵
Thân thể cô rơi vào một trận gió lạnh, khiến cả người rét run, dần dần khi cơn gió đi qua bản thân đột nhiên lại bình tĩnh đến lạ.

"Em không thích tôi sao?" Chu Cảnh nghiêng đầu, chất vấn Lâm Diệp.

"Tôi là bác sĩ của anh, việc nói với anh nhiều hơn một câu chính là công việc, giữa chúng ta, không hề phát sinh cái gì liên quan đến tình cảm nam nữ!"
"Thật sự không có sao?"
Chu Cảnh dường như đang tự hỏi chính mình hơn là cần câu trả lời từ phía Lâm Diệp.

Với anh ta mà nói, người chịu lắng nghe, chia sẽ như Lâm Diệp sớm đã trở thành hình mẫu lý tưởng mà anh ta theo đuổi, sau đó khi nghe Lâm Diệp từ chối mình, Chu Cảnh cảm thấy bị đã kích.

Lại biết cô có bạn trai, với một người luôn nghĩ rằng Lâm Diệp là bạn gái mình như Chu Cảnh, sẽ không thể tránh khỏi việc cảm thấy bị phản bội.

Cửa phòng đột nhiên bật mở, người bước vào nhìn hiện trường náo loạn nhưng không biểu cảm.

Sau đó, anh hất tay để Dục Minh và Tiểu Bạch đi vào, tiến hành bắt giữ lấy Chu Cảnh.

Cả quá trình diễn ra vừa nhanh vừa không để Lâm Diệp kịp hiểu.

Dục Minh nói: "Anh Chu! Anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án tham nhũng cách đây ba năm, không may trong vụ án có một người đã bị sát hại.

Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa."
Lâm Diệp ngây ngốc cho đến khi Chu Cảnh bị giải đi, cả Lục Hàn Thuyên cũng chẳng cho cô lấy một ánh mắt, anh cứ như vậy cùng Dục Minh và Tiểu Bạch xoay người rời khỏi.

Trợ lý chạy đến chỗ Lâm Diệp, nhìn xem cô có bị thương không: "Bác sĩ Lâm! Chị không sao chứ?"
Lâm Diệp lắc đầu, sau đó vội vàng vỗ lên mu bàn tay của cô trợ lý nhỏ: "Chị đi một chút! Sẽ không sao đâu!"
Nói xong ba bước chân thì còn lại Lâm Diệp đều chạy, sự vội vàng đến gấp rút đuổi theo Lục Hàn Thuyên.

Cô trợ lý nhỏ nhìn theo, nghi hoặc không biết nói gì.


Vai Lâm Diệp có chút đau chỉ là không buồn nói tới, bản nảy sắc mặt Lục Hàn Thuyên không tốt lắm, có lẽ anh đã giận cô.

Tình thế đó, cô cũng không làm gì được.

Đuổi ra đến bãi đổ xe, ánh mắt Lâm Diệp lướt một vòng và dừng lại ở chỗ Lục Hàn Thuyên vừa đang mở cửa ghế lái phụ ngồi vào, Lâm Diệp cao giọng gọi một tiếng: "Đội trưởng Lục!"
Anh dừng động tác, quay sang chỗ Tiểu Bạch đang ngồi ở ghế lái: "Mọi người về trước đi!"
Xe rời khỏi chỉ còn Lục Hàn Thuyên đứng ở đó, Lâm Diệp bước từng bước đi đến chỗ anh.

Câu đầu tiên người đàn ông nói với cô chính là: "Vào xe nói chuyện!"
Lâm Diệp ngoan ngoãn gật đầu, đưa anh đến chỗ xe mình đang đỗ cách đó không xa.

Ở trong một góc, chiếc xe màu đỏ nổi bật.

Lâm Diệp không mang chìa khóa xe, chỉ có thể dùng khóa dự phòng.

Khi hai người ngồi vào trong xe, Lục Hàn Thuyên lấy chìa khóa đóng mui xe lại, chờ đến khi mọi việc xong xuôi, anh mới quay sang: "Em cởi áo được chứ?"
"Để làm gì?" Lâm Diệp ngây ngốc.

Lục Hàn Thuyên nhìn cô: "Xem có bị thương không!"
"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp gọi một tiếng, như nũng nịu cũng như uất ức.

Anh muốn giận cũng không thể giận được nữa, ban nảy đúng là có chút không cam lòng, cô gái của mình ở trong lòng người đàn ông khác khiến anh bực bội.

Nhưng anh không thể bỏ mặc cô, thêm vào đó cô còn đuổi theo sau, nếu lúc đó cô không xuất hiện anh cũng sẽ quay lại tìm cô.

Lục Hàn Thuyên không nói gì, trong ba giây anh nhào đến nắm lấy cằm nhỏ của Lâm Diệp kéo lên, áp cô vào kính cửa sổ rồi cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại như miếng kẹo dẻo.

Sự nhanh chóng của anh khiến Lâm Diệp trở tay không kịp, nương theo sức nặng thân thể anh nhanh chóng áp đảo lý trí của cô.


Người đàn ông bá đạo xâm chiếm tựa như giặc ở ngoài công thành đoạt đất, sự mạnh mẽ ngang tàng đó cứ như đang nói với cô rằng anh giận, anh đang rất giận dữ.

Lâm Diệp vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón tay nhỏ thon dài luồng vào mái tóc ngắn dày cộm.

Một lúc sau hai người mới bỏ nhau ra, Lâm Diệp nhìn anh bằng ánh mắt mềm mại lại dời đi sự chú ý đến cánh tay bị gãy kia, lo lắng: "Em chạm vào vết thương à?"
Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không có!"
"Anh sẽ về sở sao?" Lâm Diệp nghiêng đầu, tóc dài rũ lên cánh tay anh đang ôm lấy thân thể mềm mại, khiến nó vô thức cọ vào, cảm giác nhồn nhột truyền đến.

Anh vuốt ve gương mặt nhỏ, da mặt mềm khiến đầu ngón tay anh vấn vương: "Ừm!"
"Thế em quay lại phòng khám đây!"
"Diệp Diệp!"
Lâm Diệp nhìn anh, tiếng gọi trầm thấp kéo cô trở lại.

Lục Hàn Thuyên thành thật: "Ôm anh!"
Ai đó sao lại giống trẻ con vậy?
Lâm Diệp vươn tay ôm lấy anh, anh cũng ôm lấy cô.

Hai người dịu dàng giữ nhau vào lòng, một chút xa cách cũng không có.

Dường như, mọi sự giận dữ cùng ghen tị cũng vì vậy mà tan biến.

Tình yêu… thật đẹp!.