“Đúng như Phó Hạc Hiên nói, đụng trúng hắn không biết là xui xẻo hay may mắn đây.” Trần Lâm nhìn Phó Hạc Hiên thầm nghĩ.

Bản thân Phó Hạc Hiên hôm qua may mắn có Mộ Dung Dạ Nguyệt xuất hiện vô tình cứu hắn một mạng, đã không biết trân trọng lại dám đứng ở đây phách lối.

Phó Hạc Hiên này hắn sợ linh sư như vậy không hiểu lá gan nào mà mới trải qua một ngày đã coi như không có việc gì, đúng là bản chất con người thì đến chết cũng không thể nào thay đổi được.

Trong lúc Trần Lân đang suy nghĩ thì có một tên hung dữ đã tiến tới gần hắn, Trần Lâm không ngờ tên này chính là tên hôm qua nổi lên sát ý với hắn.

“Tiểu tử hôm qua xem như ngươi may mắn, có điều hôm nay ngươi chết chắn rồi.” Tên người hầu cười gằn.

Vừa nói xong hắn liền hướng về Trần Lâm tung một đấm, một đấm này hắn cũng không dùng hết sức mạnh, vốn dĩ hắn cho rằng một tên yếu đuối như Trần Lâm không thể nào chịu được, hắn cần Trần Lâm sống như vậy Phó thiếu gia mới có thể cho hắn nhận đủ mọi loại giày vò.

Không riêng gì hắn kể cả Phó Hạc Hiên và đám người khác đều có chung suy nghĩ, kết cục chỉ có một mà thôi.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt diễn ra không ai tưởng tượng được, vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Trần Lâm sẽ bị vùi dập cả người nằm trong vũng máu cầu xin tha thứ, có điều những chuyện này hoàn toàn không diễn ra.

Trần Lâm vẫn đứng im tại đó không hề hấn gì, còn tên người hầu thì bị bật ngước trở về, hắn đụng trúng một sạp hàng gần đấy không rõ sống chết.

Đây là lần đầu tiên hắn động thủ bên trong Tương Dương thành từ lúc đến nay, cũng là đầu tiên động thủ trước mặt nhiều người như vậy, nhưng đã làm thì hắn không việc gì phải lo lắng hết.

Sau khi giải quyết được một tên đầu tiên hắn lạnh lùng nhìn Phó Hạc Hiên và đám người còn lại chậm rãi tiến tới.

Đám người xung quanh vội nhận ra có điều không ổn, thiếu niên mới tới này không ngờ lại khủng bố đến vậy, ai nấy đều nhanh chóng rời xa chỗ này sợ bản thân mình bị liên luỵ vào trong.

Phó Hạc Hiên thấy cảnh vừa rồi vừa sợ vừa giận, không ngờ tên thiếu niên này không hề dễ đối phó như vậy, hắn không cho rằng Trần Lâm là linh sư, vả lại là người nhà Phó gia bên cạnh còn Mặc Hành chẳng lẻ lại phải sợ một thiếu niên thư sinh này.

— QUẢNG CÁO —

“Người đâu đánh hắn cho ta, ta không tin một mình hắn còn có thể chống lại từng này người.” Sững sờ giây lát Phó Hạc Hiên liền độc ác quát lớn.

Khí thế của Trần Lâm tiến tới không hề giảm, năm sáu người hầu xông lên chưa chạm vào được người hắn đã bị đạp cho mỗi tên một góc.

Nếu là trước đây hắn gặp phải chuyện này sẽ rất sợ hãi, có điều giờ hắn không phải là Trần Lâm trước kia nữa.

Đám người hầu này chỉ có được khí thế hùng hổ dọa người, bên trong võ công đều không ra gì, bọn hắn xông lên một lựa cũng chưa chắc làm gì được Vũ Lương chứ nói gì đến Trần Lâm hiện tại.

Nhìn Trần Lâm không hề hấn gì đi về phía mình, còn đám người hầu thì nằm la liệt dưới đất Phó Hạc Hiên và Mặc Hành mới biết tên thiếu niên này không dễ đối phó.

“Ngươi có vẻ rất bận rộn nhỉ.” Trần Lâm nói.

“Nếu ngươi dám đụng đến ta, Phó gia ta sẽ không để cho ngươi yên ổn đâu.” Phó Hạc Hiên thấy Trần Lâm bước tới có phần sợ hãi nhưng lại không muốn yếu thế.

Trần Lâm lúc này đã lười cùng tên này so đo, trực tiếp phế một tay một chân Phó Hạc Hiên rồi vứt hắn sang một bên, Phó gia to lắm sao Từ gia kia hắn còn không sợ thì một cái Phó gia có là gì, dù sao tý nữa tới Từ gia xong hắn cũng sớm rời khỏi nơi này.

Xử lý xong Phó Hạc Hiên hắn liền quay sang Mặc Hành bên cạnh, người như Phó Hạc Hiên chỉ quá ngang ngược mấy lần chọc giận hắn mà thôi còn người như Mặc Hành này thì hắn ghét cay ghét đắng.

“Ngươi không phải cũng muốn nói, ngươi là gia tộc nào đó chứ.” Trần Lâm nheo mắt nói.

“Ta…” Mặc Hành nhất thời không biết trả lời ra sao.

Hắn sợ chỉ cần nói ra bản thân sẽ giống như Phó Hạc Hiên kia, tay chân đều bị phế đi cả, thiếu niên trước mặt này quá khủng bố, võ công lại vô cùng cao cường, gia tộc hắn ở đây có lớn đến đâu thì lúc biết chuyện tới đây có lẻ chỉ nhặt được mỗi xác hắn mà thôi.

“Cái gì, có kẻ dám ở này ra tay với Hành nhi,.” Bên trong đại viện cách đó không xa, một trung niên sau nghe được thuộc hạ bẩm báo liền tức giận nói.

“Vâng, thiếu gia đi với nhị công tử Phó gia thì bị một tên thiếu niên đánh.” Tên thuộc hạ phía dưới kính cẩn thông báo.— QUẢNG CÁO —

“Ngươi xác định hắn là một thiếu niên.” Người trung niên hỏi lại.

“Tiểu nhân tận mắt chứng kiến liền lập tức quay về bẩm báo.”

“Không ngờ người Từ gia mà hắn cũng dám đụng vào, nhanh dẫn đường chúng ta trực tiếp tới đó.” Sau khi hỏi xong người trung niên vội vàng đưa ra quyết định.

Trung niên này chính là Từ Mặc Quang nhị gia chủ Từ gia.

Từ Mặc Quang chỉ có duy nhất một đứa con trai là Từ Mặc Hành vì thế y cực kỳ nuông chiều, Từ Mặc Hành cũng là niềm kỳ vọng duy nhất của y cho vị trí gia chủ Từ gia sau này, vì thế y không thể để con trai y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

Chuyện này ngoài Từ Mặc Quang ra thì những người khác đều bị kinh động, dù sao Từ gia là một gia tộc lớn tại Tương Dương, lần đầu tiên thấy có người dám tại đây đánh người Từ gia như thế, hoàn toàn không coi Từ gia ra gì cả.

Từ gia là gia tộc chuyên kinh doanh thế lực không bên trong hẳn là mạnh nhưng lại có sức ảnh hưởng tới các tòa thành lân cận, bởi vậy rất ít người nguyện ý trêu chọc bọn họ.

Lúc này lại có kẻ điên đi chọc tới, đây rõ ràng là chọc phải kẻ không nên chọc.

Từ Mặc Quang dẫn theo hơn chục người theo sau hùng hổ đi ra đại môn, chỉ cần bắt được thiếu niên kia y sẽ cho hắn biết thế nào là địa ngục, không phải chỉ riêng hắn xúc phạm Từ gia cũng không phải y là nhị gia chủ Từ gia, chỉ đơn giản hắn đã đụng đến con trai y.

Lúc Từ Mặc Quang dẫn người đi tới đại môn thì bên ngoài lại có một người đạp cửa ngang nhiên đi vào.

Người này dáng người nhỏ bé, tóc búi cao da dẻ trắng trẻ mặc trên người một bộ áo màu trắng có phần giống một thư sinh, ánh mắt cơ trí lại có phần sắc bén.

Người vừa tới là Trần Lâm, sau lưng vác theo một người đi tới, người này không ai khác chính là Từ Mặc Hành, chỉ là Từ Mặc Hành lúc này đã bất tỉnh cả người dính đầy máu, máu này còn dính lên cả bộ áo trắng của hắn trông có phần hắc ám.

Trông thấy Trần Lâm đi tới không những vậy lại còn phách lối đi tới, Từ Mặc Quang cực kỳ tức giận, chưa kể vậy con trai y là Từ Mặc Hành lúc này sống chết còn không rõ.

“Ngươi là ai, ngươi đã làm gì Hành nhi, không biết nơi này là Từ gia sao.”

Một loạt câu hỏi hướng về Trần Lâm, chỉ là hắn không để ý tới những gì y nói, khi bước vào Từ gia hắn liền vứt Từ Mặc Hành xuống rồi đảo mắt nhìn khuôn viên bên trong một lần.

Trước đó hắn đã tính toán nhiều lần, không phải hắn tự nhiên lỗ mãng xông vào Từ gia như vậy, vừa hay Từ Mặc Hành xuất hiện cho hắn một cái cớ hợp lý, nếu hắn không chứng minh bản thân mạnh mẽ phách lối có lẽ Từ gia sẽ mãi im lặng cũng nên.

— QUẢNG CÁO —

Từ Mặc Hành này khá xui xẻo, nếu Tiểu Bạch đi kèm có lẽ hắn gặp Trần Lâm cũng không thê thảm đến thể, khi đó Trần Lâm sẽ không phải tốn công sức và thời gian thế này, quy cho cùng đáng hận nhất vẫn là Tiểu Bạch.

Trần Lâm chỉ có thể tự nhủ bản thân không thể mãi dựa dẫm vào Tiểu Bạch được, có nhiều chuyện cần hắn phải trực tiếp đối mặt.

Nếu bản thân quá ỷ lại vào nó, sau này có những chuyện hắn không thể nào quyết định được, suy cho cùng mỗi người đều có một đạo lộ cho riêng mình.

“Một gia tộc lớn như Từ gia mà đạo rót trà đãi khách cũng không có sao.” Trần Lâm nói.

“Ngươi còn dám tự nhận mình là khách, chưa nói đến việc xông vào Từ gia phách lối, chỉ riêng ngươi làm con ta thành ra thế này đã đáng chết ngàn lần rồi.

Người đâu mau bắt hắn lại, để cho hắn biết chống lại Từ gia sẽ có kết cục như thế nào.” Từ Mặc Quang lúc này không nhịn được nữa, trực tiếp kêu gọi toàn bộ người trong khuôn viên này xông tới Trần Lâm.

Với y thì Trần Lâm chỉ là nghé con mới lớn, mới học được chút bản lĩnh đã không coi ai ra gì.

Theo lệnh Từ Mặc Quang đám người hầu xung quanh, mười mấy người Từ gia lập tức xông tới Trần Lâm.

“Dừng tay.” Đúng lúc này một âm thanh vang lên.

Đám người hầu xung quanh đang lao lên, nghe được âm thanh này vội vàng dừng lại, hướng về người vừa xuất hiện cúi đầu cung kính.

“Đại ca.” Từ Mặc Quang cũng nhận ra người vừa đi ra khẽ nói.

Trần Lâm nheo mắt nhìn lại, vừa xuất hiện là một trung niên khá giống với Từ Mặc Quang, nếu hắn đoán không nhầm thì đây có lẽ là Từ Mặc Hàn gia chủ Từ gia.

Đi kèm cùng với Từ Mặc Hàn còn có một trung niên khác khá giống với y, bên cạnh có một nam tử khôi ngô, cả người mang khí chất thanh tao thoát tục, nam tử này thu hút ánh mắt của Trần Lâm, theo Trần Lâm nam tử này phần nhiều chính là tu linh giả, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, một gia tộc lớn như Từ gia mà không có vị linh sư nào mới là điều không bình thường.

Phía sau ba người này là một vài người khác, nhưng đối với Trần Lâm đều không quan trọng, có vẻ chỉ có ba người này mới là Trụ cột của Từ gia..