Mấy ngày nay khi ra ngoài đều là Trì Ngộ lái xe, nhưng hôm nay, Nhiễm Cấm nhận ra trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm nên gọi tài xế đến lái, nàng và Trì Ngộ cùng ngồi vào ghế sau.



"Với tình hình giao thông bây giờ thì khoảng 45 phút nữa mới đến tập đoàn STAR, có muốn tranh thủ ngủ một chút không? Nghỉ ngơi tốt mới tập trung được, nếu không, chỉ sợ sau khi gặp Đổng tổng, em sẽ không nhớ được trọng tâm lẫn kỹ năng đàm phán."

"Không cần đâu, em không buồn ngủ." Trì Ngộ nói.



Hai người ngồi ở hai đầu của băng ghế sau, khoảng cách ở giữa đủ cho một người đàn ông cao lớn chen vào.



Xe từ từ di chuyển ra khỏi gara ngầm, Nhiễm Cấm kể cho cô nghe về lai lịch của tập đoàn STAR và Đổng Lĩnh, đồng thời giải thích với cô rất nhiều điều cần phải chú ý khi hợp tác với Tập đoàn STAR.



Trì Ngộ im lặng lắng nghe, Nhiễm Cấm nói hơn hai mươi phút mà xe chạy chưa được ba km, tình hình giao thông sáng nay đúng là rất tệ.



Nhiễm Cấm nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, lẽ ra không nên bắt em chạy tới chạy lui, nhưng Đổng tổng rất bận, không dễ hẹn được, cuộc hẹn hôm nay đã được lên lịch từ rất lâu.

Chúng ta đi sớm về sớm.

Trưa nay có thể sẽ dùng bữa ở chỗ họ, chiều về em có thể đi tìm bạn bè, cùng nhau tổ chức sinh nhật."

Nhiễm Cấm vẫn luôn nhìn ra ngoài, không nghe tiếng trả lời mới tò mò quay đầu lại, thấy Trì Ngộ không biết đã lặng lẽ nhìn nàng bao lâu rồi.



Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Trì Ngộ, đáy lòng Nhiễm Cấm nhất thời hỗn loạn, ép mình dời mắt đi.



Nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Nhiễm Cấm nhớ ra hôm qua Lộ Tư Kình nhắc đến việc gặp Trì Ngộ ở trung tâm thương mại.



Tối qua, Lộ Tư Kình gọi điện thoại cho nàng kể lại rằng, cô đã rất tức giận khi gặp Trì Ngộ ở trung tâm thương mại, nói Trì Ngộ sao có thể nghĩ rằng giữa hai người có quan hệ đặc biệt chứ, đúng là không thể hiểu được.



Sau đó, Lộ Tư Kình còn giải thích rõ ràng với cô, nhấn mạnh rằng mình đã có bạn trai, không có cái chuyện vớ vẩn như cô nghĩ.



"Mình còn tưởng con rùa rụt đầu đó muốn tìm mình kiếm chuyện, nếu cô ta thật sự muốn động chân động tay với mình, mình cũng sẽ ra tay không thèm nể mặt cậu đâu.

Không ngờ, chẳng những không động thủ mà còn có vẻ rất tin lời mình nói.

Cuối cùng cậu có đoán được cô ta hỏi gì mình không?"

"Hỏi gì?"

"Về chuyện của cậu đó."

Tim Nhiễm Cấm đột nhiên thắt lại vì câu nói của Lộ Tư Kình.



"Chuyện gì chứ?"

"Thậm chí cô ta còn chẳng hỏi chuyện chị gái mà chỉ muốn biết về tình hình hiện tại của cậu thôi."

"......"


"Tất nhiên là mình không có nói, bởi vì mình cũng có biết nhiều nhặn gì đâu." Lộ Tư Kình nói đến đây, tự giễu cười cười, "Chuyện cậu không muốn nói thì ai có thể ép được chứ."

Nhiễm Cấm đang định nói cảm ơn với cô, Lộ Tư Kình lại nói: "Nhưng mình đã nhắc nhở về chị gái cô ta."

Nhiễm Cấm lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha trong căn hộ: "Tư Kình! Cậu đã hứa với mình là sẽ không bao giờ nói ra!"

"......

Mình không nói, mình chỉ nhắc nhở cô ta thôi mà."

"Tư Kình!" Nhiễm Cấm hiếm khi giận dữ hét lên thế này, mặt đỏ bừng lên.



"Mình thật sự không có nói! Dù muốn thì mình có thể nói gì chứ, mình chỉ nhìn ra có chút xíu, có hay biết gì về bí mật giữa cậu và Trì Lý đâu." Lộ Tư Kình nói chậm lại, "Tuy là vậy, nhưng chỉ bằng mấy chuyện đó thôi cũng đủ thấy cô ta là hạng người gì rồi."

Nhiễm Cấm: "......"

Tức giận đến mức huyệt thái dương đau nhói.



"Thôi, là mình lắm lời, chuyện này thì liên quan gì đến mình chứ? Sao mình phải tức giận, xét cho cùng thì cũng là chuyện của cậu với chị em nhà họ Trì đó, mình chỉ là người dưng thì nói nhiều làm gì."

Nghe thấy Lộ Tư Kình không vui, Nhiễm Cấm cũng mềm lòng, nói với cô: "Mình không trách cậu.

Chỉ là......

cậu cũng biết, chỉ cần là việc liên quan đến Tiểu Ngộ sẽ dễ làm mình kích động."

"Mình muốn hỏi cậu từ lâu rồi." Lộ Tư Kình nói, "Cậu muốn giấu cô ấy đến khi nào? Cậu cảm thấy có thể giấu đến khi nào chứ?"

Nhiễm Cấm cầm chiếc điện thoại đang dần nóng lên, lông mi khẽ lay động, nói: "Cho đến ngày mình chết."

Một khoảng lặng ngắn xen giữa hai đầu điện thoại, đến khi tiếng thở dài của Lộ Tư Kình tràn vào micro.



"Tên đầu rùa này tinh tế lắm." Giọng nói của Lộ Tư Kình giống như tiếng nước trong đêm, rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta run sợ, "Cậu không thể giấu cô ấy lâu vậy được.

Cậu có nghĩ đến, khi cô ấy biết được tất cả sự thật sẽ có cảm giác gì không? Chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân là kẻ ngu ngốc thuần chủng nhất đó."

"Chị Nhiễm." Trì Ngộ thấy nàng nhìn phong cảnh ngoài cửa đến xuất thần, lên tiếng gọi.



Nhiễm Cấm giống như chưa từng thất hồn lạc phách, quay đầu nhìn về phía người lái xe trước mặt, khẽ "Ừm" một tiếng.



"Cảm ơn món quà sinh nhật của chị." Trì Ngộ nói.



Câu nói của Trì Ngộ làm Nhiễm Cấm choáng váng, bất giác hướng mắt về phía cô.



"Em thấy rồi, chị là người nhận chuyển phát nhanh." Không biết có phải vì cả đêm không ngủ hay không, thái độ hung hăng hiếu chiến của Trì Ngộ đã bớt đi nhiều, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Nếu là do chị hai chuẩn bị, chắc là chị ấy sẽ viết tên của mình."

Vừa nãy, Trì Ngộ xem lại video do chị gái gửi cho cô vài lần.

Vì video có độ phân giải cao nên cô có thể nhìn thấy ngày tháng ở góc trên bên phải của màn hình máy tính bên cạnh chị.



Ngày quay video trễ hơn thời điểm Nhiễm Cấm công khai chuyện chia tay với chị gái cô.




Nếu thật đây là quà sinh nhật chị gái chuẩn bị cho Trì Ngộ, tên người nhận sẽ là tên chị ấy chứ không thể nào là bạn gái cũ đã chia tay.



Huống hồ gì, ai có thể dự đoán được cái chết của mình? Nếu chị gái không xảy ra chuyện, Trì Ngộ cũng sẽ không về nước ngay lúc này, món quà kia cũng sẽ không gửi đến cao ốc U.P mà trực tiếp gửi đến nhà của Trì Ngộ ở nước ngoài.



"Có lẽ chị em còn chưa kịp chuẩn bị......" Trì Ngộ cụp mắt xuống, "Cảm ơn chị."

Nhiễm Cấm nắm hai tay vào nhau, khoé môi mím chặt, cố gắng không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.



"Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi.

Trước đó cũng do nghe chị em nói tôi mới biết là em thích gì.

Dù tôi và chị em đã chia tay, nhưng tấm lòng của hai người đối với tôi trong mấy năm qua tôi vẫn luôn nhớ rõ."

Trong cái nhìn tĩnh lặng của Trì Ngộ, mơ hồ cất giấu hơi nóng bỏng cháy.



Nhiễm Cấm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, thế nên quay lại với những gì nàng vừa nói, tiếp tục dạy cô một số nghiệp vụ kinh doanh, cách đối phó với các đối tác trên thương trường, nói ai đáng tin cậy ở Trì thị, ai đã không còn để tâm ở đây......



Trì Ngộ hơi lơ đễnh, bị Nhiễm Cấm phát hiện, cười hỏi cô: "Không phải em muốn tiếp nhận Tập đoàn Trì thị sao? Sau này em phải tự tay làm hết đó.

Bây giờ tìm hiểu trước một chút, sớm học tập, sau này mới không bỡ ngỡ."

Trì Ngộ khó hiểu: "Chị có ý gì?"

"Không lẽ em không muốn tiếp nhận Trì thị?"

Trì Ngộ lập tức ngồi thẳng người.



Lúc này xe đã đến gara ngầm của Tập đoàn STAR, Nhiễm Cấm nói khát nước, bảo tài xế ra ngoài mua nước đào.

Tài xế rất thức thời, vội vàng chạy sang cao ốc bên cạnh mua nước.



"Sao lại ngạc nhiên như vậy?"

Trong xe chỉ còn lại hai người, Nhiễm Cấm mỉm cười nói: "Trước đó tôi cũng đã nói rồi, tâm huyết của chị em tôi sẽ giao cho em."

Tất nhiên Trì Ngộ vẫn còn nhớ, cũng nhớ nửa câu sau Nhiễm Cấm đã nói: "Nhưng không phải bây giờ."

"Ừm, bây giờ......quả thật không thể." Cảm xúc Nhiễm Cấm có chút phiêu tán, rồi nhanh chóng quay lại, "Nhưng sẽ có một ngày như vậy, tuy bây giờ em còn đang học nhưng sẽ rất nhanh thôi.

Tôi tin sẽ không mất nhiều thời gian để em có thể tự mình đứng vững."

Thì ra trong thời điểm đối đầu gay gắt đó, những gì Nhiễm Cấm nói đều là thật, không phải diễn.



Chỉ là lúc đó cảm xúc của hai người quá rối loạn, trong quá trình lời nói đi từ tai vào lòng, sẽ lẫn thêm vào một ít khói lửa, dù nghe thế nào cũng dễ dàng bốc hoả.




Nhiễm Cấm tiếp tục nói: "Sau khi Trì thị giao vào tay em, có vài người đáng tin cậy có thể trợ giúp em.

Nhưng những người này tính cách khác nhau, thế nên cách thức giao tiếp với họ cũng sẽ khác.

Tôi sẽ viết mail cho em, em có thể từ từ xem."

Viết mail làm sao có thể nhanh như khi nói, Nhiễm Cấm cho rằng Trì Ngộ không muốn đối mặt với mình quá lâu, nên viết email sẽ tốt hơn.



Email cũng dễ lưu giữ, tiện cho việc đọc lại sau này.



"Xuống xe đi, lên lầu với tôi......"

Trong khoảnh khắc Nhiễm Cấm định đẩy cửa xe, Trì Ngộ chợt hỏi nàng: "Ý của chị giống như ngày mà em tiếp nhận tập đoàn cũng là ngày chị ra đi."

Tay nắm cánh cửa của Nhiễm Cấm khựng lại.



Trì Ngộ giữ chặt cánh tay nàng: "Chị định đi đâu? Sau khi chị giao em cho người khác, chị muốn đi đâu?"

Chị gái có phải do Nhiễm Cấm giết hay không? Có mối liên hệ trực tiếp nào giữa cái chết của chị gái cô và Nhiễm Cấm không?

Sự chắc chắn được hình thành trong khoảnh khắc Trì Ngộ xem đoạn video giám sát kia, dần trở nên mông lung khi bị cắt vào bởi những mảnh ghép mâu thuẫn.



Bằng chứng ngoại phạm tuyệt đối, một mình điên cuồng làm việc, vì tránh né truy kích mà nhiễm phải ô danh......



Dù cho luôn bị Trì Ngộ hoài nghi, bị nhắm vào mọi lúc mọi nơi, nhưng luôn cẩn thận suy nghĩ cho Trì Ngộ, giúp cô lên kế hoạch cho tương lai.



Trì Ngộ thật sự không xác định được, Nhiễm Cấm đã đóng vai trò gì trong cái chết của chị gái mình.



Người chị xuất hiện đột ngột trong video đã bất ngờ xé toạc dây thần kinh của Trì Ngộ, và khi Trì Ngộ nhận ra, có thể Nhiễm Cấm cũng sẽ đột nhiên biến mất, cô đã không tự chủ được mà túm chặt Nhiễm Cấm, không muốn nàng đi.



"Nếu, chị hai không phải do chị giết......

Cuộc gọi cuối cùng vẫn là gọi cho chị, nhất định là chị biết gì đó."

Trì Ngộ siết cổ tay Nhiễm Cấm, gần như đè cả người nàng lên ghế xe, cảnh tượng này như tái hiện lại một đêm đẫm máu và nước mắt nào đó.



Nhiễm Cấm trân trối nhìn viền mắt Trì Ngộ dần đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy, nàng chưa từng thấy Trì Ngộ khẩn trương, thậm chí bất lực như vậy.



"Rốt cuộc chị em chết như thế nào......

Nhất định là chị biết, nhất định là biết......

Chị biết chị hai em có ý nghĩa với em hơn bất kỳ ai.

Chị Nhiễm, chị nói với em được không? Chị có thể nói cho em biết......"

Nước mắt Trì Ngộ rốt cuộc vẫn không rơi xuống, ở khoảng cách rất gần, Nhiễm Cấm thấy cô đang dùng hết sức kiềm chế bản thân, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn không tràn ra.



Trên tay cô thậm chí còn không dùng lực, chỉ muốn giữ nàng lại, để biết được những gì mình đáng được biết, không có bất kỳ hành động xâm phạm nào.



Trì Ngộ càng kiên cường như vậy, càng làm Nhiễm Cấm không cách nào cưỡng lại.




Nhìn vẻ mặt của Trì Ngộ, Nhiễm Cấm gần như mất khống chế.



Nhưng nàng vẫn kìm lại được.



"Em làm tôi đau." Nhiễm Cấm nói một cách bình tĩnh và quay mặt đi, "Nếu em còn không đi lên sẽ không kịp nữa."

Cơn bão lòng dữ dội và khao khát biết được sự thật, bị một câu nói lạnh như băng của Nhiễm Cấm dập tắt hoàn toàn.



Tất cả cảm xúc đều đọng lại trên mặt Trì Ngộ, đôi mắt vô hồn, ngón tay giật giật rồi buông ra.



Nhiễm Cấm lập tức thoát ra, đứng dậy từ dưới thân cô, đẩy cửa bước ra khỏi xe.



Trong khoảnh khắc xoay người đưa lưng về phía Trì Ngộ, Nhiễm Cấm không nhịn được mà cắn chặt môi mình.



Mùi máu tanh và cơn đau buốt giúp nàng kìm nén sự run rẩy và nước mắt chực rơi.



Không, không thể, không phải bây giờ, mọi thứ vẫn chưa được giải quyết.



Nhiễm Cấm tự nhủ với lòng rằng mình không xứng.



Hít thở thật sâu, cố nén chặt cảm xúc trong lòng, giọng nói Nhiễm Cấm rất trầm và thấp, như thể bị chà xát trên nền sỏi:

"Đi thôi......"

Đôi mắt đẫm lệ làm cô nhức nhối, cả thế giới của Trì Ngộ đều nhợt nhạt, rung chuyển.



Trì Ngộ nhìn theo bóng lưng vẫn luôn trầm mặc và hao gầy của Nhiễm Cấm, đang dần tan vào bóng tối trong gara ngầm, dường như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.



Trì Ngộ lao về phía Nhiễm Cấm như loài nhím đang xù lên gai nhọn, nhưng Nhiễm Cấm không quan tâm bản thân có bị thương hay không, mà chỉ lo lắng cho những cái gai kia, khi bị gãy chắc sẽ rất đau.



Trì Ngộ đã từng tin chắc Nhiễm Cấm là kẻ sát nhân, nhưng bây giờ cô không còn chắc nữa.



Cô cũng từng nghĩ rằng mình sẽ lợi dụng tình cảm của Nhiễm Cấm, dù cho đó là loại tình cảm gì đi nữa, nhưng bây giờ, cô cũng không chắc........



- ---------------------------------------------------------------------

Đọc được mấy cmt khá hay của mấy bạn TQ:

Robert: Chị Nhiễm thật sự rất chịu khó bảo vệ em gái, luôn cẩn thận giữ gìn hình ảnh cao đẹp của chị gái trong lòng cô.

Nói trắng ra, đó là giấc mơ do con người tạo ra, càng đẹp bao nhiêu thì càng khiến người em biết sự thật đau đớn bấy nhiêu, rồi cô sẽ nhận ra Nhiễm Cấm là người đáng được yêu nhất! Tôi thật sự muốn nhanh chuyển đến đoạn tìm ra sự thật.



Đầu heo: Chính vì chị gái rất quan trọng với Trì Ngộ nên Nhiễm Cấm không dễ nói ra, bởi vì hình ảnh của chị gái trong lòng Trì Ngộ là một người chị tốt đến hoàn hảo, nhưng nếu tất cả là ảo tưởng, nếu như Nhiễm Cấm nói sự thật, thì chẳng phải chính tay cô xé nát trái tim Trì Ngộ sao?


.