Đó là Tân phu nhân.

Tiêu Lâm xấu hổ quát!

Chậc chậc, đây là lần đầu tiên hắn đang khoe khoang mà lại bị ngã thế này. Chết tiệt! Tên tác giả khốn kiếp này!

Đã nói nam chính phải có hào quang rồi cơ mài!

Tiêu Lâm dậm chân xuống đất bực bội, ngẩng đầu lên mới nhận ra đôi chân trước mặt chính là của Tân phu nhân.

"Ngươi nói ngươi đói thì toàn bộ Tân phủ cũng sẽ đói theo ngươi sao?" 'Thứ bà ta cầm trên tay đang bốc khói!

"Vậy ngươi ăn đi!"

'Tần phu nhân ghét nhất là những kẻ không biết trên dưới!

Bát canh nóng hổi trong tay bà ta bị đập mạnh xuống đất!


"Choang!"

Tiêu Lâm cảm thấy mắt mình tối sầm rồi ngất đi.

"Á!"

Tiếng hét của Tân Phượng Uyển mơ hồ vang lên bên tai hắn: "Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy!"

Tân phu nhân phớt lờ con gái, đang định đá Tiêu Lâm một cái thật mạnh cho hả giận thì Bạch Khởi từ đâu phi ra, dễ dàng ôm lấy Tiêu Lâm bế ra khỏi sảnh chính.

Đây là Bạch Khởi sao?

Hựu Khoan kinh ngạc, Bạch Khởi đến và đi nhanh đến nỗi y còn chưa kịp nhìn rõ cái bóng của hắn.

'Thân thủ phải lợi hại thế nào mới làm được như vậy! Không đúng, sức mạnh của hộ vệ có liên quan chặt chế với chủ nhân.

Chẳng phải Ngụy Thanh đã nói rằng Tiêu Lâm tuy là Trạng nguyên nhưng trình làm thơ của hắn còn xa mới đạt tới cảnh giới Nhập Thần sao?

Với thân thủ của Bạch Khởi ban nấy, lẽ nào Tiêu Lâm đã làm được thơ Nhập Thần?

Làm sao có thể, Tiêu Lâm còn chưa tới hai mươi tuổi, còn trẻ đến như vậy.

Hựu Khoan vội vàng đi theo. Hiện tại Tiêu Lâm đã là chủ nhân của y, Hựu Khoan đi theo hắn là đương nhiên.

Hựu Khoan còn chưa kịp hành lễ chào Tần phu nhân và Tần Phượng Uyển thì Tần phu nhân tức giận nói: "Những thứ hạ đẳng này lại cứ tụ lại với nhau, đúng là cá mè một lứa!"

'Tần phu nhân nhịn không được nữa nắm lấy tay con gái: "Con và Tiêu Lâm hoà ly đi!"

"Ta sẽ xin Bệ hạ ban cho con một cuộc hôn nhân mới!" "Mẹ! Con đang mang trong mình đứa con của Tiêu Lâm!"


"Đứa trẻ này không được phép sinh ra! Người như hắn sẽ không có tương lai! Hắn sẽ mang phiền phức đến Tần gia chúng ta! Chúng ta phải đuổi hắn đi!"

'Tân Phượng Uyển kinh ngạc, Tân phu nhân thà bóp ch ết máu thịt của nàng, thà để nàng thân bại danh liệt còn hơn chịu hòa giải với Tiêu Lâm?

"Mẹ, mẹ làm vậy với Tiêu Lâm chỉ vì hắn không chịu để huynh trưởng lấy công chúa ư?"

"Nhưng có thể Tiêu Lâm thực sự làm vậy vì lợi ích của Tần gia, hoặc có thể có người thực sự không muốn nhìn thấy Tần gia chúng ta trở nên lớn mạnh hơn..."

Tiêu Lâm trước đây đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng cha mẹ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa ly. Vậy mà bây giờ thái độ của họ đột ngột thay đổi đáng kể, chẳng lẽ là vì tương lai và vinh quang của huynh trưởng sao? 'Tân Phượng Uyển lắc đầu, nước mắt lưng tròng. Không, tuyệt đối không thể!

Tần phu nhân xuất thân hoàng tộc, bà ta từng chứng kiến quá nhiều bi kịch từ những cuộc đấu đá trong cung, quyết định như vậy là chuyện hoàn toàn bình thường.

"Con gái, người như hắn không xứng có con với con!"

"Không... không... đứa bé này không chỉ là của Tiêu Lâm, còn là của con. Mẹ, con không thể nghe lời mẹ!"

Tân Phượng Uyển liên tục lùi lại, Tân phu nhân tiếp tục thuyết phục nàng: "Đứa trẻ này không xứng đáng tồn tại trên thế giới này! Ta sẽ xin Bệ hạ ban cho con một cuộc hôn nhân khác! Nữ nhân Đại Ngụy tái giá là chuyện bình thường!"

Tân Phượng Uyển bịt tai lại không chịu nghe! Không nghe!


"Người đâu! Nhốt tiểu thư lại, cho uống thuốc!"

Tân phu nhân xua tay, hai thuộc hạ của Tần phu nhân đi tới kéo Tân Phượng Uyển đi.

"Huynh trưởng! Huynh trưởng!" Phản ứng đầu tiên Tân Phượng Uyển là cầu xin Tân Phong giúp đỡ.

'Tân Phong, người trước giờ luôn có thính giác nhạy bén như vậy lúc này lại không hề xuất hiệ

Trong lúc tuyệt vọng, Tân Phượng Uyển gọi ra một cái tên mà nàng không muốn gọi nhất:

"Tiêu Lâm!"

"Tiêu Lâm!"

"Tiêu Lâm!"

"Á!"