“Chú Dương, chú làm vậy là có ý gì? Mau kêu bọn họ dừng tay lại cho cháu!”
Nhìn thấy đám bảo vệ không hề nghe theo lời mình, vẫn tiếp tục xông về phía Trần Viễn.

Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân không khỏi gấp, vội vàng nhìn về phía quản đốc Dương kêu lên.

Thế nhưng, sắc mặt của quản đốc Dương lúc này đang rất phẫn nộ.

Ánh mắt của ông ta lăm lăm nhìn về phía Tiêu Hân Hân, lộ ra dáng vẻ cực kỳ oán độc.

“Muốn làm gì? Tất nhiên là tao muốn đánh chết nó.

Mẹ kiếp, mười mấy năm trước, ông đây liều mạng vào tù là vì cái gì? Còn không phải vì muốn bảo vệ cho cha của cô hay sao? Hiện tại, tôi chỉ lấy vài đồng tiền lẻ từ công ty của cha con các người.

Vậy mà, cô dám để cho thằng vệ sĩ khốn kiếp này ra tay đánh tôi.

Cô cho rằng, một chút tiền đó có thể đền bù được số năm tháng ông đây đã từng lãng phí ở trong nhà tù hay sao?”
Càng nói âm thanh của quản đốc Dương càng thêm trở nên kích động.

Mà lúc này, đám bảo vệ cũng đã xông tới, hướng về phía Trần Viễn ra đòn.

Chỉ có điều, Trần Viễn không có hoảng hốt giống như những gì mà quản đốc Dương và những người ở đây tưởng tượng.

Trên khóe môi của anh, lúc này hiện ra một vệt nụ cười kinh bỉ.

“Hừm, chỉ bằng một lũ rác rưởi các người cũng muốn đánh gãy chân tôi?! Ha ha ha, chuyện này quả thật đúng là nực cười!”
Tiếng cười của Trần Viễn vừa mới cất vang, một tên bảo vệ vừa vặn xông tới, dùng lấy gậy sắt đập thẳng lên người của anh.

Thế nhưng, ngay khi gậy sắt kịp chạm vào người của Trần Viễn, thì chân của anh đã vung lên phía trước, trực tiếp đem tên bảo vệ này đá văng ra ngoài.

Ầm!
Từ khoảng cách hơn mười mét, thân hình của tên bảo vệ bị Trần Viễn đạp bay, đụng vào trên người của một tên bảo vệ đang đứng ở ngay gần đó.

Ầm… ầm…
Tiếng va chạm không ngừng vang lên, mấy tên bảo vệ còn lại cũng muốn xông tới.

Thế nhưng, thân hình của Trần Viễn đã lao về trước, tung ra từng quyền nện thẳng lên người của bọn họ.

Đùng!
Rầm!
Toàn bộ nhóm bảo vệ đều bị đánh gục chỉ trong vòng vài giây.


Đợi đến khi mọi người thấy rõ, thân hình của Trần Viễn đã đứng ở ngay trước mặt của tên đội trưởng, ánh mắt vô cùng sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía hắn ta.

“Thế nào? Bây giờ chỉ còn lại một mình anh, là anh muốn tôi ra tay trước, hay anh tự mình cút ra khỏi đây?”
“Mày… mày đừng bước lại đây… tao… tao có dao đó!”
Nhìn thấy đồng bọn của mình rất nhanh liền bị đánh gục.

Hơn nữa, tốc độ ra đòn của Trần Viễn cực nhanh.

Cho đến lúc này, tên đội trưởng vẫn không có cách nào nhìn rõ động tác của anh.

Thế nên, ngay khi nhìn thấy Trần Viễn tiến sát về phía bên mình, hắn liền tỏ ra hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau vài bước.

Ngay sau đó, từ trong túi quần của hắn móc ra một con dao găm, giơ lên ở trước mặt của Trần Viễn để hù dọa.

Chỉ có điều, biểu hiện của Trần Viễn không có hoảng sợ, ngược lại càng thêm khinh bỉ, xem thường.

“Xem ra, là anh muốn chọn cái chết?!”
Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa chuyển động, trực tiếp hướng về phía tên đội trưởng lao tới.

Thế nhưng, ngay vào lúc này ánh mắt của tên đội trưởng bỗng dưng trở nên ác độc, trên khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Đều là do mày ép tao!”
Dứt lời, tên này vậy mà rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng về phía Trần Viễn bóp cò.

Đoành!
“A!!!”
Nghe được tiếng súng nổ, tất cả những người có mặt ở trong phòng họp đều trở nên kinh hoảng, liên tục hét to thành tiếng.

Ngay cả Tiêu Hân Hân cũng mặt mày xanh lét, đưa tay lên bịt lấy miệng của mình.

“Ha ha ha, đúng là thằng ngu! Mày nghĩ rằng, tao thật sự sợ mày hay sao?”
Sau khi nổ súng vẻ mặt của tên đội trưởng tỏ ra vô cùng đắc ý.

Hắn nhất thời nhịn không được, cất tiếng cười to một trận.

Nhưng mà, nụ cười trên mặt của hắn rất nhanh liền trở nên cứng đờ lại.

Bởi vì, Trần Viễn lúc này vẫn còn đứng ngay ở trước mặt hắn.

Hơn nữa, trên người của anh hoàn toàn không có một chút vết thương nào.


“Chậc chậc, suýt chút nữa thì tôi đã bị anh làm cho bị thương.

May mắn, trên người còn có được món bảo bối này, nên vết thương cũng không có nghiêm trọng lắm!”
Từ trong ngực áo, Trần Viễn lấy ra một cái đồng xu, phía trên còn lưu lại một vết đạn hơi lõm vào.

Mặc dù loại súng mà tên đội trưởng này sử dụng chỉ là loại súng tự vệ, không có tính sát thương quá cao.

Thế nhưng, ở một cự li gần như vậy, còn bị viên đạn bắn thẳng vào ngực.

Đổi lại là một người khác, nhất định sẽ bị tổn thương không nhẹ.

May mắn, ở trong túi áo của Trần Viễn lúc bình thường vẫn hay để đồng xu ở bên trong làm kỷ niệm.

Thế nên, một phát súng vừa rồi chỉ khiến cho anh hơi cảm thấy khó chịu một chút mà thôi.

Tất nhiên, đối với tên đội trưởng lúc này mà nói.

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn trúng một phát súng của mình vẫn không hề có chút tổn thương nào, sắc mặt của hắn liền trở nên hoảng sợ, sau đó chính là phẫn nộ.

“Mẹ nó, đã một phát không thể nào bắn chết được mày.

Vậy thì, ông đây tặng thêm cho mày vài phát nữa.

Tao không tin, súng của tao không thể giết được mày!”
Dứt lời, tên đội trưởng lại lần nữa bóp cò.

Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không ngu ngốc đứng yên để cho kẻ khác bắn mình.

Anh nhanh chóng nhích người lao tới, một tay chụp lấy khẩu súng ở trên tay của tên đội trưởng.

Một tay còn lại hóa thành nắm đấm, trực tiếp nện ở trên lồng ngực của hắn ta.

“Hự!”
Trong miệng phát ra một tiếng buồn bực, cả người của tên đội trường đều bị đánh bật ra phía sau.

Chỉ có điều, lúc này cổ tay của hắn đã bị Trần Viễn khóa chặt.

Thế nên, thân hình của hắn vừa mới bật lên, đã bị Trần Viễn lần nữa giữ chặt.


“Nếu như anh đã không muốn tự mình rời khỏi chỗ này.

Vậy thì, cứ để tôi tiễn cho anh đi nhanh một đoạn vậy.”
Đoạt lại khẩu súng từ trên tay của tên đội trưởng, Trần Viễn lúc này đem hắn lôi kéo đến gần vị trí cửa sổ.

Ngay sau đó, anh hơi dùng lực, trực tiếp đem tên đội trưởng này ném thẳng ra ngoài, đụng lên cửa kính, rớt xuống phía dưới công trường cách chừng hơn hai, ba mét.

Loảng xoảng…
Ầm! Ầm!
Tiếng va chạm cùng với âm thanh cửa kính bị đập vỡ, làm cho không khí ở trong phòng họp càng thêm trở nên căng thẳng.

Ngay lúc này, thân hình của Trần Viễn chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt của quản đốc Dương.

Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái lên bả vai của ông ta, sau đó nhẹ giọng nói ra.

“Quản đốc Dương, chuyện vừa rồi ông đã suy nghĩ kỹ chưa.

Là ông tự mình bỏ tiền ra để trả lương cho công nhân.

Hay ông muốn tôi dùng đến vũ lực để ông nôn ra số tiền mà ông đã cùng với đồng bọn của mình nuốt riêng.”
Mặc dù động tác của Trần Viễn nhìn rất nhẹ nhàng, âm thanh cũng rất ôn hòa.

Nhưng trong mắt của quản đốc Dương và đám quản lý cao tầng ở đây, thì anh chẳng khác nào loại ác quỷ, vô cùng hung tợn háo sát.

Thân hình của quản đốc Dương hơi mất tự nhiên, khẽ run lên nhè nhẹ vài cái.

Mà mấy nhân vật quản lý ở đây, cũng không nhịn được, nuốt xuống vào ngụm nước bọt.

“Hân Hân, cháu… cháu thật sự muốn chú phải làm như vậy thật sao?”
Nói thật, chính Tiêu Hân Hân lúc này cũng không thể nào tin được vào mắt mình.

Cô không nghĩ đến, Trần Viễn có thể làm đến như vậy.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của quản đốc Dương nhìn về phía mình.

Rốt cuộc, trong lòng của Tiêu Hân Hân cũng âm thầm thở dài một hơi.

Quả thật, nếu như vừa rồi không nghe được câu nói trong lúc tức giận của quản đốc Dương.

Có lẽ, Tiêu Hân Hân đã mềm lòng, không muốn đem việc này làm lớn ra.

Thế nhưng, hiện tại trong lòng của cô đối với ông ta đã hoàn toàn mất hết hy vọng.

Cô có thể nhìn ra được, trong lòng của quản đốc Dương từ trước đến nay đối với cha con cô có rất nhiều oán hận.

Những gì mà ông ta làm trong thời gian qua, chẳng qua chỉ muốn giành lại lợi ích cho bản thân mình mà thôi.


Nhưng mà, Tiêu Hân Hân cũng không muốn dồn ông ta vào bước đường cùng.

Cô chỉ im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, nói ra.

“Chú Dương, những việc mà chú đang làm, cháu cũng không muốn nhắc lại, cũng như không muốn dùng đến pháp luật để giải quyết nó.

Thế nhưng, chuyện tiền lương trả cho công nhân, cháu nghĩ là chú nên thực hiện cho đầy đủ.

Hơn nữa, tiền hỗ trợ lần trước mà công ty cấp cho mấy công nhân bị tai nạn.

Cháu cũng muốn chú tự mình giao ra.

Số tiền đó, đối với chú cũng không tính lớn.

Nhưng đối với bọn họ, thật sự là rất quan trọng.”
“Tiền… tiền gì? Chẳng phải hôm trước chú đã kêu thư ký tự mình đem đến cho gia đình bọn họ rồi sao? Trong số mấy công nhân đó, còn có con trai của đồng đội cũ đã hy sinh ở trên chiến trường.

Chú đối với bọn họ từ trước đến nay đều rất chiếu cố, làm sao có thể lấy hết số tiền của bọn họ được?”
Vừa nói, ánh mắt của quản đốc Dương vừa có chút nghi hoặc nhìn về phía thư ký Linh, người đang ngồi ở ngay bên cạnh của ông ta.

Nhìn thấy ánh mắt này của quản đốc Dương nhìn đến, nhất thời sắc mặt của thư ký Linh không khỏi trở nên hoảng hốt.

Cô ta vội vàng đứng bật dậy, sau đó quỳ xuống dưới đất, liên tục nói ra.

“Anh… anh Dương, chuyện… chuyện này đều là do Lý Quốc Hinh tự mình xử lý.

Em… em hoàn toàn không biết gì hết.

Thật… thật sự… em không hề hay biết gì hết!”
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của thư ký Linh, cho dù có là người ngu quản đốc Dương cũng có thể nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì.

Nhất thời, ông ta tỏ ra vô cùng tức giận, từ trên vị trí chỗ ngồi của mình đứng bật dây, vung lên một chân đạp thẳng vào người của cô ta.

“Mẹ kiếp, con đàn bà khốn nạn này! Chuyện này mà mày cũng dám qua mặt cả tao.

Mày đừng tưởng rằng việc mày và thằng con nuôi khốn nạn của tao lén lút ở phía sau lưng, tao đây không hề hay biết gì.

Bây giờ, tụi bây còn dám cấu kết làm ra cái việc tán tận lương tâm như vậy, chúng mày có tin là ông đây ném cả hai thứ khốn nạn như chúng mày ném vào hồ cá cho cá ăn hay không?”
Trong lúc tức giận, quản đốc Dương vừa nói vừa liên tục đấm đá lên trên người của thư ký Linh.

Thế nhưng, ngoài việc cầu xin tha thứ, cô ta dường như rất sợ hãi trước thái độ tức giận của ông ta.

“Em sai rồi, là em đã sai rồi.

Em xin anh, hãy bỏ qua cho em lần này đi mà!”
“Mẹ kiếp, cút!”.