"Bốp", điện thoại của Phó Thời Khâm rơi xuống đất. Anh nhìn người đang nói như một bóng ma.

"Mộ.. Mộ Vi Vi?"

Sao một con quái vật có ánh mắt cay nghiệt như Mộ Vi Vi có thể trở nên xinh đẹp và dễ thương đến thế này?

Cố Vi Vi đến gần, nhặt điện thoại lên đưa cho anh ta.

"Lần trước tôi đi hơi vội, không kịp nghe anh gọi ba, hôm nay anh nên trả nợ rồi chứ."

Phó Thời Khâm khoa trương chỉ vào phòng làm việc, "Anh tôi.. anh trai tôi gọi.."

Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại di động rồi xông vào thư phòng.

Cố Vi Vi quay đầu đi phòng bếp xem nồi cháo mình vừa làm. Lúc trước chính Phó Hàn Tranh là người đuổi cô đến biệt thự Thiên Thủy.

Giờ anh ta lại quay lại nơi này, xem ra cũng không còn đường sống cho cô ở đây nữa.

Phó Thời Khâm chui vào thư phòng, ngạc nhiên không ngớt, thuật lại tất cả những gì anh ta vừa phát hiện ra.

"Anh, anh có biết không?"

"Đó là Cố Vi Vi, người ăn mặc như quái vật ở nhà chúng ta mà ngày nào cũng quấy rối anh. Là cô ta, Mộ Vi Vi."

"Hóa ra bình thường trông xinh đẹp đến như vậy. Cô ta nghĩ thế nào mà lại tự hủy hoại bản thân như thế chứ?"

"..."

Phó Hàn Tranh không thể chịu được sự ồn ào, "Thuốc đâu?"

Phó Thời Khâm lòng tràn đầy hiếu kỳ, không quan tâm, tiếp tục hỏi.

"Anh, tự tay anh đuổi một mỹ nữ xinh đẹp đến như vậy, anh không để ý một chút nào à? Không hối hận một chút nào sao?"

Phó Hàn Tranh lạnh lùng như thường, hỏi ngược lại.

"Anh hỏi em, thuốc đâu?

Phó Thời Khâm nghe thấy giọng điệu không ổn, lập tức kìm lời, đi ra ngoài tìm thì thấy Cố Vi Vi đang nấu cơm.

Ừm.. Ở đây có thuốc cảm hay thuốc dạ dày không? Cái mà uống rượu xong không có ảnh hưởng gì ấy. Anh trai tôi đang bị bệnh."

"Không có, tất cả đều quá hạn rồi." Cố Vi Vi thờ ơ.

Phó Thời Khâm gãi đầu "Vậy phiền cô rót một cốc nước cho anh trai tôi, tôi sẽ ra ngoài mua thuốc."

Sau đó, mặc kệ cô có đồng ý hay không, người đã rời đi.

Cố Vi Vi liếc về phía thư phòng, bất đắc dĩ mở tủ lạnh lấy gừng, hành lá, củ cải trắng.

Hành lá, gừng thái chỉ, củ cải thái sợi rồi cho vào nồi, thêm nước đun sôi, đun khoảng hơn 20 phút, cho ra bát, đem đến thư phòng, gõ cửa.

Phó Thời Khâm đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Cố Vi Vi đặt bát cháo lên bàn, "Ăn cái này đi, cổ họng của anh sẽ dễ chịu hơn đấy."

Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng liền mở mắt, nhìn cô gái có đôi mắt trong vắt trước mặt với vẻ hơi bất ngờ, nhìn lướt qua bát cháo đang bốc khói nghi ngút trên bàn.

"Còn cháo, nếu muốn ăn thì tự lấy." Cố Vi Vi nghĩ dù sao cũng sống ở chỗ của người ta, cô cũng nên khách khí chút.

Sau đó cô bước ra ngoài, xào thêm hai món chay, chuẩn bị ăn cơm.

Vừa mới dọn cơm xong, cửa phòng làm việc mở ra, Phó Hàn Tránh bước ra và ngồi vào bàn.

Cố Vi Vi: "..."

Cô chỉ là khách khí một chút, nghĩ rằng anh sẽ không ăn cơm cô nấu, ai ngờ anh lại ăn.

Cô quay lại bếp, bưng một bát cháo mới cho Phó Hàn Tranh. Sau khi ngồi xuống, cô giải thích.

"Ở đây gần trường học, bà nội Phó mang tôi đến đây. Tôi.. ngày mai sẽ đi tìm nhà, sẽ dọn đi ngay."

Nhờ bát súp nóng hổi, trong người giảm bớt sự khó chịu, Phó Hàn Tranh cảm thấy tốt hơn một chút.

"Tôi không đến đây thường xuyên, cô cứ ở đây cũng được."

"Ồ."

Cả hai im lặng ăn cơm, không ai nhắc gì đến chuyện đêm đó.

Ăn xong bát cháo, Phó Hàn Tranh hỏi "Cô làm thế nào lấy được bức tranh của Minh lão tiên sinh?"

Lúc đầu anh ngỏ ý trao đổi vô số lần, nhưng Minh lão tiên sinh không chịu, cuối cùng nói với bọn họ rằng cô lấy đồ để đổi với ông ta.

"Ông tôi có lưu lại một phần chơi. Minh lão gia thắng được ván thứ nhất và đang mong đợi ván thứ hai." Cố Vi Vi thành thật nói.

Minh Tông Viễn là một người yêu thích hội họa đồng thời cũng là một người hâm mộ cờ vua.

"Còn cái bánh ngọt thì sao?"

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hàn Tranh sắc bén, chiếc bánh kem mà vợ chồng Wilsons rất để ý.

"Tôi đã tìm kiếm trên Internet. Bà Wilson thích ăn loại bánh đó nên đã làm một chiếc và mang đến."

Cố Vi Vi cúi đầu, khuấy cháo trong bát, da đầu tê dại khi nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh.

Phó Hàn Tranh gật đầu, tỏ vẻ tin lời cô.

"Cô làm tất cả những việc đó rốt cuộc là có mục đích gì?"