1.

Đầu hè năm 2000, chỉ còn một tháng là đến kỳ thi đại học.

Ngô Tĩnh Văn đẩy xe đạp đi ra thì trời đã tối, học sinh lặng lẽ ra về, chiếc bóng bị đèn đường kéo dài, dù ở cạnh nhau nhưng trông có vẻ rất cô đơn.

Bọn họ đều là học sinh cấp ba.

Đáng nhẽ ra cô phải thoải mái hơn nhiều, dù gì cũng đã vượt qua bài kiểm tra nghệ thuật, chỉ chờ tuần sau chính thức điền nguyện vọng là xong, không cần lo về các môn văn hóa.

Nhưng cái khó là điền nguyện vọng.

Ngô Tĩnh Văn thở dài, đang định leo lên xe đạp thì chợt cảm thấy phía sau nặng trịch.

“Xe đạp mình bị xẹp lốp rồi, quanh đây cũng không có chỗ bơm.”

Là Chu Hiểu Quân, cậu chống chân ngồi ở yên sau xe cô, vẻ mặt rõ chơi xấu.

“Tớ không chở nổi cậu.”

“Để tớ chở cho.” Cậu ta nói.

Thị trấn nhỏ nằm ven biển, Chu Hiểu Quân cưỡi xe đạp chở cô về nhà, tới đoạn xuống dốc, gió biển vù vù bên tai.

“Ngô Tĩnh Văn, không phải cậu đậu kỳ thi nghệ thuật rồi à, còn bán mạng thế làm gì nữa? Các môn văn hóa cũng có khó với cậu đâu.”

“Ừm.” Cô đáp khẽ.

“Hả?” Chu Hiểu Quân không nghe, ngoái đầu hỏi to.

“Tớ nói phải!”

“Thế mà cậu còn tự học muộn vậy à?”

Ngô Tĩnh Văn không muốn trả lời, thấy đoạn đường càng lúc càng dốc càng lúc càng nhanh, cô im lặng nắm chặt mép ghế sau.

Rồi địa hình lại đi lên.

Theo quán tính Chu Hiểu Quân giậm chân vài cái, bắt đầu mỏi tay, tay lái lắc lư từ bên này sang bên kia. Một lúc sau, Ngô Tĩnh Văn nhảy xuống xe, hai người đẩy xe đi về phía trước.

“Vậy mà cậu vẫn tự học một mình muộn đến vậy.” Cậu ta lặp lại.

“Chưa chắc mình đã học múa.”

“Không phải cậu đậu kỳ thi rồi à?”

“Bố mẹ vẫn muốn mình học chuyên ngành phổ thông hơn, tiếng Anh chẳng hạn.”

Chu Hiểu Quân à một tiếng, nói: “Học tiếng Anh cũng được.”

“…” Ngô Tĩnh Văn nhìn cậu ta, hỏi ngược, “Cậu đăng ký ngành gì?”

“Máy tính.”

“Định xuất tỉnh à?”

“Ừ.” Cậu thở dài, rồi há miệng ra như thể bị phỏng, “Nếu cậu học tiếng Anh, chúng ta có thể thi cùng một trường.”

“…”

Bố mẹ Ngô Tĩnh Văn đều là thầy cô ở thị trấn, chỉ có độc nhất một cô con gái, dồn hết tâm tư bồi dưỡng. Ngày trước cho cô tập múa chỉ vì coi đó như sở thích, ai mà ngờ cô có thể chất xuất sắc, được cô giáo chuyên nghiệp hướng dẫn dìu dắt, để rồi mới có cuộc thi thử nghệ thuật này.

Không ngờ lại đậu.

Bố mẹ không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, cho cô quyền lựa chọn. Song càng đến gần ngày điền nguyện vọng, bọn họ vẫn cứ bóng gió hy vọng cô học chuyên ngành “đứng đắn”.

Ngô Tĩnh Văn rất phân vân.

Cô không trả lời Chu Hiểu Quân, sau một lúc im lặng, lại nghe thấy cậu ta nói: “Cậu học múa cũng tốt mà, ở Đàn Thành phải không, được nghỉ mình có thể đến thăm cậu.”

“Đúng thế, rất gần.”

Đó là thành phố lớn nhất gần đây, rất nhiều học sinh ở thị trấn đều điền nguyện vọng thi vào đó, chỉ mất ba bốn giờ đi xe buýt là đến nơi.

Cậu đã lờ mờ nhận ra điều Ngô Tĩnh Văn muốn, dù buồn song vẫn nói: “Nè, hôm cậu đi thi nghệ thuật có nhân tiện đi chơi không?”

“Thời gian gấp gáp, chỉ đến bờ sông thôi.”

“Số 76 đường Đàn Viên hả?”

“Ừ, nhưng mình không vào, hôm đó đông người quá.”

“Cậu biết không, bây giờ còn có thể đi du thuyền vào ban đêm đấy, là dự án mới được phát triển trong năm nay, tớ nghe anh họ nói, bến thuyền nằm ngay dưới số 76 đường Đàn Viên.”

“Thật hả?” Cô có vẻ đã vui lên.

Nói thế nào nhỉ, thực ra không phải cô hứng thú với việc đi du thuyền ban đêm, mà là những chi tiết nhỏ về Đàn Thành đều như một chiếc cân để cô tự tin nghiêng cán cân trong lòng.

Chu Hiểu Quân cũng nhướn mày, vui vẻ nói: “Năm nay Quốc khánh cho nghỉ 7 ngày, tới lúc đó mình cũng có thể đi tìm cậu.”

“Được, nếu cậu đến thì tớ sẽ dẫn cậu đi du thuyền.”

2.

“Có nghĩa cô ấy chính là hành khách gặp sự cố trên du thuyền năm đó.”

Lý Tư Tề cau mày, dựa vào quầy tiếp tân y tá, hỏi, “Bị thương thế nào?”

“Chuyện này tôi cũng không biết.”

Y tá đóng bút, nói, “Nghe bảo lúc ấy có lửa ở tầng trên, có thứ gì đó rơi xuống. Thuyền vừa cập bến, rất nhiều du khách chen lấn đi lên. Cô ấy bị đập hay gì đó, vô tình ngã xuống rồi bị thương ở cột sống thắt lưng.”

Lý Tư Tề nhìn Trình Hi, Trình Hi không ngờ sự việc lại như thế.

Lúc nãy, hai người dựa theo cái tên trong bản tin để đến quầy tiếp tân hỏi thăm, biết được quả thật Ngô Tĩnh Văn ở đây, thế là thuận tiện bắt chuyện với y tá, không ngờ lại nhận được thông tin này.

“Vậy bây giờ cô ấy thế nào rồi? Gãy xương hả?” Lý Tư Tề lại hỏi.

“Gãy xương?” Y tá nhìn cậu ta với ánh mắt chẳng biết gì cả, “Bị gãy cột sống thắt lưng, liệt nửa người dưới. Cô ấy đã sống ở đây hơn mười năm, còn trước cả lúc tôi đến đây.”

Hai người bàng hoàng, không biết nên nói gì. Một lúc sau, Trình Hi mới lên tiếng: “Liệu chúng tôi có thể…”

“Không được, cô phải hẹn đã, bình thường cô ấy không chấp nhận thăm hỏi, ngay cả người nhà cũng không gặp.”

“Người nhà? Xin hỏi có phải là Trình Thời không?”

“Ơ nè, hai người vào đây bằng cách nào?” Y tá kia lập tức cảm thấy không đúng, mới đó còn hăng say kể chuyện, bây giờ lập tức che miệng.

“Chúng tôi đến thăm bạn, tình cờ biết được cô ấy cũng ở đây nên mới tới thăm.”

Trình Hi bịa chuyện. Cô còn có quá nhiều thắc mắc, nhưng trong lòng đã có hướng đại khái, muốn nhanh chóng kết nối với những nút quan trọng đó nên không muốn đi.

“Tôi nói hai người biết, cô ấy đang trong tình trạng tệ, sau khi tự tử lại thêm những vết thương mới khiến ai cũng lo lắng, nếu quen biết thì thuyết phục đi, nói phủi phui, liệt cũng không phải một hai năm, việc gì cứ dày vò mình, dù sao cũng phải sống đúng không?”

“Ừ…”

Hóa ra bệnh nhân tự sát lần trước mà bảo vệ nói cũng chính là Ngô Tĩnh Văn.

20 năm sinh hoạt trên xe lăn, trong mắt người khác, nửa cuộc đời trẻ nhất đã trôi qua, tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn chết?

Có lẽ không phải đột nhiên, mà cô ấy đã nghĩ về chuyện đó từng ngày từng ngày, nghĩ trăm lần vạn lần.

Trình Hi có thể cảm nhận rõ sự tuyệt vọng ấy, như thể đã từng xảy ra với chính mình. Sự khó chịu dâng lên cuống họng khiến cô không thể nói chuyện tiếp, âm cuối kéo dài cho đến khi biến mất.

“Có để lại hẹn không?”

“Không, không cần.”

Cô xua tay, lúc quay đi chân còn mềm oặt, vội chống tay lên tường rồi cúi đầu nhìn chân, trong một thoáng thất thần.

“Sao thế?” Lý Tư Tề hỏi.

“… Dựa vào trạm lâu quá nên bị tê.”

“Đi được không?” Cậu ta không che giấu vẻ khinh bỉ, nhấc tay cô nói, “Đi nào.”

“Không cần dìu tôi.”

Hai người chậm rãi đi đến cửa thang máy, mỗi người một tâm sự. Lý Tư Tề nhìn chằm chằm thang máy, con số màu đỏ đang nhảy lên, khi sắp lên đến nơi thì bỗng vỗ trán nói: “Tôi để quên chìa khóa ở quầy tiếp tân rồi, chị xuống trước đi.”

“Ờ…”

Cậu ta quay về quầy tiếp tần, gõ mặt bàn, cố nói với vẻ tự nhiên: “Cái đó, tôi muốn giúp Ngô Du hẹn trước.”

“Ai?”

Y tá ngước lên, bình tĩnh nhìn cậu ta một lúc rồi nói: “Chị gái cô ấy bảo cô ấy đừng đến nữa, nhờ anh chuyển lời đến cô ấy giùm.”

“…” Lý Tư Tề thất thần mấy giây, sau đó mới khàn giọng đáp, “Được, được.”

3.

Trên đường về, vẫn là con đường vùng ven biển.

Hai người lặng thinh, thầm phác thảo chân tướng trong lòng, hình ghép của họ đều thiếu mất một mảnh, mà mảnh đó đang nằm trong tay đối phương.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngô Tĩnh Văn chính là nạn nhân trong vụ tan nạn, hỏa hoạn ở số 76 đường Đàn Viên đã gián tiếp khiến cô ấy bị liệt 20 năm, mà Trình Thời muốn thay đổi quá khứ, sửa đổi số mệnh của cô ấy.

Là anh ta dẫn hướng mình đến Ngô Tĩnh Văn sao? Việc cô ấy tự sát đã gây ra bước ngoặt lớn về mọi mặt, vì vậy không chờ đợi được nữa?

Đương miên man, Lý Tư Tề ăn ý mở miệng: “Ngô Tĩnh Văn là nạn nhân trong vụ tai nạn, sếp Trình thu xếp cho cô ấy ở đây thì tôi hiểu rồi. Nhưng rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới phòng VIP và chị? Rốt cuộc chiếc Motorola đó thế nào, giờ có thể nói cho tôi biết được rồi chứ.”

Lý Tư Tề đã hoàn toàn tham dự vào sự việc, cuộc đời cũng bất tri bất giác bị thay đổi, ngoại trừ việc cậu ta chưa chạm đến bí mật cốt lõi nhất. Trình Hi nhìn cậu ta, do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Điện thoại có thể kết nối với 20 năm trước.”

“…” Lý Tư Tề nắm vô lăng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Vậy có nghĩa có thể thay đổi quá khứ.”

“Đúng.”

Nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra trước đó, cậu ta lập tức hiểu ra.

Vì sao Ngô Du lại kể mình biết tin đồn về sếp; vì sao cô ấy thường xuất hiện ở phòng VIP; vì sao lần trước tới viện điều dưỡng, cô ấy đã chủ động thay ca với mình; vì sao cô ấy lại làm như nói đùa, bảo với mình rằng chị lao công hay lắm chuyện với người bên địa ốc…

Mà bản thân cũng chỉ coi như chuyện đùa, còn lắm mồm truyền đạt lại cho Trình Hi.

Lý Tư Tề bình tĩnh nhìn đường, nhưng trong lòng cười khổ không thôi. Vì tò mò nên không thể ngồi yên một chỗ, lại còn nói nhiều… Những khuyết điểm này đã bị cô ấy nắm bắt rất chính xác, chỉ cần dẫn đường từ từ là có thể dễ dàng đạt được mục đích.

Mục đích, ắt là để lộ chuyện của Ngô Tĩnh Văn, chuyện của chị gái cô ấy.

Không còn thời gian để chờ đợi nữa.