“Mặc Hàn… Anh đi ra ngoài…” Đôi mắt tôi ướt dầm dề, mấy ngàn năm này với tôi mà nói, chỉ là cảm giác dài lâu. Mặc Hàn hóa thành quỷ khí một lần nữa, ngày tháng mấy ngàn năm này lại sẽ như thế nào…

Tôi không muốn hắn cô đơn…

Nước mắt không tự giác chảy xuống, rơi vào bên trong ngọn lửa, lại dập tắt ngọn lửa. Tôi sửng sốt, vội vàng lắc đầu cố gắng làm rơi nước mắt xuống, lại là một giọt nước mắt rơi vào trong ngọn lửa, tưới ngọn lửa màu ngân bạch khắp nơi ra một cái động.

“Mộ Nhi, đừng khóc…” Mặc Hàn còn chưa nhìn ra môn đạo.

Tôi lại vui sướng chặn ngang Mặc Hàn: “Hỏa diệt! Hỏa diệt! Niết Bàn Hỏa không phải không thể bị tưới diệt!” Thì ra là muốn nước mắt của người niết bàn mới có thể tắt, thật cẩu huyết!

Tôi dùng sức muốn nặn nước mắt ra, nhưng bởi vì tâm tình không bi thương nữa nước mắt cũng không chảy ra, chỉ có thể mạnh mẽ rời đi với Mặc Hàn.

Mặc Hàn vẫn khó hiểu, phất tay mở lông đuôi phượng hoàng trên người tôi. Niết Bàn Hỏa đều là một thể với tôi, tôi đi nơi nào lửa đi nơi đó, hắn cũng không vội vàng mang tôi rời khỏi biển lửa, tôi lại đẩy hắn ra.

“Anh đi mau!” Tôi nôn nóng nói, tuy hắn biểu hiện ra ngoài bình yên vô sự, nhưng tôi biết hắn tuyệt đối bị thương.

“Mộ Nhi…”

“Chúng ta đều không còn nữa, Bạch Diễm làm sao bây giờ!”

“Mặc Uyên sẽ chăm sóc cho hắn.”

“Lăng Tuyền Ki mới xảy ra chuyện, Mặc Uyên đều không chăm sóc được mình, chăm sóc Bạch Diễm như thế nào!”

Mặc Hàn hơi sửng sốt, pháp lực của tôi khôi phục một chút, đẩy hắn ra khỏi biển lửa. Mặc Hàn muốn xông vào, đoán chừng là lại nghĩ tới lời tôi nói, vô cùng giãy giụa đứng ở bên cạnh biển lửa.

Linh Bắc Phong thấy thế, cười lạnh một tiếng, hắn đang nhìn tôi xuất thần, còn tự hỏi muốn xông tới cùng ta cùng huyệt Mặc Hàn hay không, không biết ở trước tế đàn vẽ ra trận pháp gì đó.

Ngay lập tức, tôi cảm giác hơi thở pháp lực trong Niết Bàn Hỏa quanh người tôi đều bắn về phía hắn. Sinh mệnh lực của tôi vốn đang ở trong cơ thể dần xoay tròn thành bộ dáng của một quả trứng, như chồi non ra kéo tơ dần bay về nơi đó.

Đúng rồi, Linh Bắc Phong còn phải dùng niết bàn của tôi làm mình trùng sinh!

Tôi bối rối, Mặc Hàn đã chú ý tới trước một bước, vung kiếm tấn công Linh Bắc Phong.

“Anh Quyết, ngăn lại!” Linh Bắc Phong lạnh giọng phân phó nói.

Linh Anh Quyết không tình nguyện vung kiếm đi lên, còn không dám hạ nặng tay với Mặc Hàn: “Mặc Hàn…” Còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã không lưu tình chút nào một kiếm đẩy nàng ra.

Linh Anh Quyết ngã thật mạnh ở trên mặt đất, Linh Bắc Phong nhíu mày: “Đồ vô dụng!”

Khi nói chuyện, trường kiếm của Mặc Hàn đã đi tới trước mặt Linh Bắc Phong. Hắn khẽ lui về phía sau một bước, né tránh kiếm phong của Mặc Hàn, lại còn không muốn rời đi trận pháp dưới chân.

Mặc Hàn nhìn trận pháp kia, trong cơn giận dữ, cũng không màng Linh Bắc Phong, lập tức súc đủ kiếm thế huỷ hoại trận pháp kia.

Linh Bắc Phong muốn ngăn cản lại không được, bị trận pháp phản phệ phun ra một ngụm ma khí, đụng tới Niết Bàn Hỏa của tôi, ma khí lại bị thiêu sạch sẽ.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc ma khí kia bị thiêu đốt, tôi cảm giác được Niết Bàn Hỏa của tôi như không hề chấp nhất làm tôi niết bàn trùng sinh như vậy.

So với tôi, chúng nó càng muốn đốt ma khí hơn…

Tôi âm thầm sử dụng Niết Bàn Hỏa đến gần Linh Bắc Phong, đồng thời cẩn thận tránh đi Mặc Hàn. Linh Bắc Phong không phải đối thủ của hắn, lại bị phản phệ, một giây đã bị Mặc Hàn đánh ngã.

Một đạo kiếm thế chém xuống, Linh Bắc Phong bị đánh bay, hắn kéo tay Mặc Hàn, muốn kéo hắn vào trung Niết Bàn Hỏa, tôi vội vàng rời lửa đi.

Mặc Hàn linh hoạt đá văng hắn ra, ngọn lửa tôi vừa mới dời đi toàn bộ lập tức phóng lên trên người Linh Bắc Phong. Ngay lập tức, tế phía trên đàn vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Linh Bắc Phong.

Từng tia ma khí gấp không chờ nổi muốn chạy trốn từ trong cơ thể hắn, ở không trung tụ thành một vật thể như con sông còn đặc sệt hơn Minh Hà, muốn chạy về một phía.

Niết Bàn Hỏa màu ngân bạch không cần tôi chỉ huy, rối rít đánh tới những ma khí đó. Hai hơi thở màu đen bạc giao đấu ở bên trong không trung, bùm bùm tia lửa bắn ra, phần lớn Niết Bàn Hỏa chỗ tôi đều vọt qua, thiêu sạch sẽ ma khí.

Tôi khó hiểu trong lòng, nhưng sinh mệnh lực đang dần tan rã trong cơ thể đã bị ngưng tụ thành một quả bóng bàn dung trở lại trong cơ thể tôi.

Tiếng kêu thảm thiết của Linh Bắc Phong không ngừng tăng lên, ma khí trốn rất nhanh, ở bên ngoài lồng ngực lỏa lồ của hắn đã không có ma khí lờ mờ, chỉ có từng chỗ bị ma khí ăn mòn, như xương sườn bị đốt trọi và một lồng ngực trống rỗng.

Hắn đều bị ma khí đục rỗng…

Tôi khiếp sợ, Mặc Hàn lại nhảy vào bên trong ngọn lửa che kín mắt tôi lần nữa: “Không sợ, ta ở đây.”

Tôi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng rời ngọn lửa ở gần đây đi: “Em không sợ, anh đi mau!” Vừa nâng mắt, lại phát hiện hai lấy chúng tôi làm trung tâm, những ngọn lửa đó đều nghe lời nhường ra một bán kính khoảng một mét.

Ngay cả những ngọn lửa vẫn ở trên người tôi đó, giờ phút này cũng đều dập tắt.

Tiếng kêu thảm thiết của Linh Bắc Phong còn đang tiếp tục, hắn thừa dịp Mặc Hàn không chú ý, lại bò tới bên trong pháp trận kia, muốn khởi động trận pháp kia.

Nhưng không trong chốc lát, vẻ mặt của hắn đã xuất hiện thống khổ hơn.

Trong mắt hắn tràn đầy khó hiểu, nhìn chằm chằm tôi, qua một hồi lâu, như là phát hiện cái gì đó, tràn đầy không thể tin tưởng: “Sao lại như thế… Sao có thể như vậy!”

Ngay sau đó nhìn chúng tôi lại phá lên cười: “Ha ha ha… Ha ha ha! Lãnh Mặc Hàn! Tâm đầu huyết Hoàng Ngạo Tình thì thế nào! Ta không có được, ngươi cũng đừng mong có được! Thật là tiện nghi cho những lão quỷ đó… Mộ Tử Đồng! Ta chờ ngươi cùng chết!”

“Nói bậy!” Mặc Hàn giận mắng, chém ra một đạo kiếm thế, trực tiếp chém rớt cằm của Linh Bắc Phong, làm hắn nửa chữ cũng đều không phát ra được.

Phi!

Bổn phu nhân phúc thọ vô cương, vô tai vô nạn, trường sinh bất lão, mệnh cách vô song! Mặc Hàn tự tay viết xuống! Mới sẽ không chết đâu! Muốn chết chính là ngươi chết!

Tôi lườm hắn một cái, sau khi những Niết Bàn Hỏa đó tiêu diệt ma khí đều rối rít bám lấy hắn. Tiếng kêu thảm thiết Kịch liệt truyền đến, nghe được lòng tôi kinh hãi nhảy lên.

Mặc Hàn tri kỷ thay tôi che kín lỗ tai, để tôi dựa vào ngực hắn không thấy hình ảnh máu tanh kia. Rất nhanh Linh Bắc Phong đã bị ngọn lửa màu ngân bạch cắn nuốt, thiêu rất sạch sẽ.

Mặc Hàn ghét bỏ thiêu chậm, còn đi bỏ thêm một ngọn lửa hỏa. Niết Bàn Hỏa của tôi và quỷ hỏa của hắn đan chéo vào nhau, không những không có bất kỳ bài xích gì, ngược lại càng ngày càng tràn đầy, cuối cùng Linh Bắc Phong ngay cả chút tro tàn cũng đều không lưu lại.

Lăn lộn nửa ngày như vậy, Niết Bàn Hỏa của tôi dần từ đại diện cho biển lửa ngưng tụ thành một mồi lửa tinh thuần, bay vào trong tay của tôi, lại nhảy vào giữa mày trở lại trong cơ thể tôi, cuối cùng dừng lại một lát ở trong thức hải, lại dung nhập vào trong cơ thể tôi.

“Cảm giác như thế nào?” Mặc Hàn vẫn không yên tâm hỏi.

Tôi cười: “Em cảm thấy nó mệt mỏi, không còn hơi thở cho em niết bàn, đơn giản chờ lần sau đi.”

Mày của Mặc Hàn lập tức nhíu lại: “Không được có lần sau!”

“Được!” Tôi vui vẻ đáp ứng, nhào vào trong lòng Mặc Hàn, hắn bế tôi lên, còn theo tâm ý của tôi xoay vòng.



“Thật tốt, lại có thể ôm anh!” Ôm một đại khối băng như vậy, trong lòng tôi lại vô cùng kiên định.

Mặc Hàn khẽ mổ tôi một cái, nói: “Có thể ôm Mộ Nhi, cũng thật tốt.”

Chóp mũi của tôi khẽ cọ cọ hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều là bóng dáng của đối phương.

“Bạch Diễm thế nào?” Tôi hỏi.

“Hắn không sao, Mặc Uyên đang chăm sóc.” Mặc Hàn nói.

Nhắc tới Mặc Uyên, tôi lại không tự giác nhớ tới Lăng Tuyền Ki đã chết: “Mặc Uyên thế nào? Lăng Tuyền Ki đã chết…”

Mặc Hàn nhíu mày: “Vội vã đuổi theo nàng, còn chưa hỏi qua hắn.” Hắn hơi dừng một chút: “Trở về xem hắn.”

“Ừ.”

Mặc Hàn kéo tôi muốn đi, đi được hai bước rồi dừng lại, hắn nhìn tế đàn kia, thấy thế nào cũng không thoải mái, lập tức lấy ra Minh Vương Lệnh triệu Hắc Bạch Vô Thường tới, chỉ vào tế đàn lại bị hủy lần nữa kia nói: “Hủy diệt, một chút dấu vết đều không được lưu! Không được để bất kì kẻ nào đến sửa chữa! Người trái lệnh, giết chết bất luận tội!”

Phân phó xong, lại lấy ma trơi thiêu đá vụn tế đàn đều đều không dư thừa, Mặc Hàn mới yên tâm dẫn theo tôi rời đi.

Tôi lơ đãng quay đầu lại, không biết làm sao chỗ sâu trong trái tim lại xuất hiện một tia bất an.

Mặc Uyên và Bạch Diễm còn ở doanh địa tử địa chờ chúng tôi trở về, chúng tôi đi một hồi, Bạch Diễm lao tới nhào vào trong lòng tôi, xin lỗi: “Mẹ thật xin lỗi! Mẹ rất xin lỗi! Đều là con không tốt, con không nên không nghe lời chạy ra ngoài! Mẹ…”

“Mẹ không sáo.” Tôi thấy cả khuôn mặt Bạch Diễm đều nhăn sắp khóc ra, sao còn có thể trách hắn: “Về sau phải nghe lời mẹ, có biết hay không?”

“Vâng vâng! Về sau con nhất định nghe lời!” Tiểu gia hỏa trả lời một cách nghiêm túc, đầu gật giống gà con mổ thóc.

Nói xong lời xin lỗi bán manh xong với tôi, Bạch Diễm lại dịch bước chân đi tới trước mặt Mặc Hàn: “Ba ba…”

Cha hắn cao lãnh không để ý tới hắn.

Bạch Diễm chu miệng, nhón chân kéo ống tay áo của Mặc Hàn làm nũng: “Ba ba… Con sai rồi… Ba ba, về sau con nhất định cố gắng học tập pháp thuật! Không để bị người bắt!”

Thấy Mặc Hàn còn không động, tiểu gia hỏa bĩu môi, ôm lấy chân tôi, cáo mượn oai hùm, lớn tiếng nói với Mặc Hàn: “Lão bà của ba đều tha thứ cho con! Ba ba không tha thứ cho con, là không nghe lão bà ba nói sao!”

Tôi phụt cười ra tiếng, không nghĩ tới Bạch Diễm còn sẽ như vậy, mày Mặc Hàn ngoài ý muốn nâng lên hai phân, tôi thuận thế cười hỏi: “Mặc Hàn, nghe lời lão bà nói không?”

Minh Vương đại nhân ngoan ngoãn lên tiếng: “Nghe.”

“Vậy tha thứ cho con trai đi.”

Dù sao Bạch Diễm cũng còn nhỏ, còn chưa đến một tuổi, có một số việc không hiểu phạm sai lầm cũng bình thường. Hiện tại thái độ nhận sai tốt đẹp, lại biết sai có thể sửa, sao có thể nắm không bỏ.

Mặc Hàn tự nhiên cũng sẽ không thật sự tức giận với con trai, chính là có chút bất đắc dĩ đối với tiểu tử ngốc này. Hắn ngồi xổm xuống, Bạch Diễm biết Mặc Hàn là có chuyện nói với hắn, chạy chậm đến trước mặt hắn ngoan ngoãn gọi: “Ba ba…”

Mặc Hàn duỗi tay sờ đầu nhỏ của hắn: “Bạch Diễm, hiện tại con thiếu không phải là tu vi, mà là không hiểu phân biệt lòng người như thế nào. Con có thể nhìn ra bẫy rập trên chiến trường, lại không nhìn thấu tiểu xiếc của Lăng Trọng dẫn con đi ra ngoài, là bởi vì con biết trên chiến trường có bẫy rập, lại chưa từng nghĩ tới sau chiến trường, bẫy rập cũng là không chỗ không ở.”

Bạch Diễm cái hiểu cái không nhìn Mặc Hàn, nhíu mày tự hỏi một hồi lâu, mới trịnh trọng gật đầu: “Ba ba, con nhớ kỹ, về sau con sẽ cẩn thận! Sẽ không lại mắc mưu nữa!”

So với người một nhà chúng tôi hoà thuận vui vẻ, Mặc Uyên vẫn luôn trầm mặc, lại có vẻ có vài phần đột ngột.

Mặc Hàn và tôi nhìn nhau một cái, đi ra phía trước.

“Ca, ta không sao.” Hắn còn chưa mở miệng, Mặc Uyên đã nói trước một bước.

Hắn vừa nhìn chính là có việc.

Giọng nói của Mặc Hàn có vài phần bất đắc dĩ: “Đều là Bạch Diễm chạy ra…”

“Là Lăng Trọng.” Mặc Uyên ngắt lời nói: “Không phải lỗi của Bạch Diễm, ta biết, cho dù lần này Bạch Diễm không chạy ra, Lăng Trọng vẫn sẽ nghĩ cách bắt hắn. Mà Tuyền Ki… Vẫn sẽ không để ta giết Lăng Trọng, chỉ là muộn mấy ngày thôi, chỉ là…”

Giọng nói của Mặc Uyên như có vài phần nghẹn ngào: “Ta không nghĩ tới nàng sẽ ngốc như vậy… Ta có thể né tránh! Lăng Trọng lão bất tử kia căn bản là không tổn thương được ta! Vì sao nàng phải thay ta chặn! Vì sao!”

Hắn càng nói càng kích động, càng nói càng không hiểu.

Tôi nhớ tới lời nói ngay lúc đó của Lăng Tuyền Ki, chỉ sợ lòng của nàng vẫn luôn là tồn tại áy náy với năm đó Lăng Trọng muốn cắn nuốt Mặc Uyên. Chẳng qua, nàng nghĩ đến tính tình kiêu ngạo, mới vẫn luôn không nói với Mặc Uyên.

Hai con quỷ này, thật là quá đáng tiếc…

Tôi thở dài ở trong lòng, Mặc Uyên một con quỷ đi trước, nghe thủ tướng tới báo cáo nói, Mặc Uyên dẫn theo kiếm vọt vào tử địa, một hơi tiêu diệt vô số quỷ binh, sau khi phát tiết một trận, mới kéo cơ thể mỏi mệt về bên trong doanh địa, ngủ thật lâu một giấc.

Sau khi Linh Bắc Phong và Lăng Trọng binh bại, quỷ binh tử địa lại lâm vào bên trong phong ấn lần nữa. Sau khi Mặc Hàn phân phó tăng lớn lực độ xử lý quỷ binh, thì dẫn quân trở về.

Trên đường, tôi hỏi Mặc Hàn một vấn đề tò mò thật lâu: “Vì sao không xử lý toàn bộ quỷ binh?” Dựa theo xu thế nhổ cỏ tận gốc lần này, quỷ binh cũng không phải hoàn toàn không thể xử lý đi.

Mặc Hàn sờ khuyên tai Quỷ Tỉ trên vành tai của tôi, hỏi tôi: “Nàng còn nhớ rõ Quỷ Tỉ triệu hồi ra chính là cái gì không?”

Đoạn ký ức kia của tôi có khôi phục một chút, nhớ rõ là quỷ binh…

“Anh là nói, quỷ binh Quỷ Tỉ, với quỷ binh tử địa là chung với nhau?” Tôi kinh ngạc nói.

Mặc Hàn gật đầu: “Hiệu dụng của Quỷ Tỉ không tồi, quỷ binh thì giữ lại đợi ngày sau lại dùng. Chỉ là Linh Bắc Phong gọi ma khí mà đến, quỷ binh lại là âm linh bị ma khí xâm lấn mà hình thành, hiện giờ xem ra, Quỷ Tỉ là không thể dùng.”

Hắn giúp tôi gỡ Quỷ Tỉ xuống: “Ngày khác luyện cho nàng cái tốt hơn.”

Giống tôi thích cân nhắc thức ăn mới, nếu Mặc Uyên cũng một hai phải có chút yêu thích nghiệp dư mà nói, chính là luyện chế pháp khí.

Tôi cũng không ngăn cản, nhà kho Minh Cung nhiều nguyên liệu cực phẩm như vậy, không cần cũng lãng phí. Minh Vương đại nhân vui vẻ là được.

“Đúng rồi, sao Lam Thiên Hữu có thể khống chế quỷ binh?” Tôi nhớ rõ trước kia hắn cũng từng dùng.

“Hắn là dùng bùa, phối hợp với trận pháp Tề Thiên cho, mới có thể tạm thời điều động. Về phần Triệu Hoán Trận của Đồng gia, càng chỉ có thể triệu hoán, không thể khống chế quỷ binh.” Mặc Hàn giảng giải cho tôi từng chuyện.

Trên đường, mộ ngọn lửa ở phía trên không trung xẹt qua, chúng quỷ đều là sửng sốt, đôi mắt Mặc Hàn lại sáng lên.

Tôi đang muốn hỏi Mặc Hàn đó là cái gì, có quỷ mắt sắc nhận ra trước một bước, kích động hét lớn: “Cửu U Hồng Liên Cốt Mã! Là Cửu U Hồng Liên Cốt Mã! Nhất định là Cửu U Hồng Liên Cốt Mã trong truyền thuyết kia!”

Hắn đang nói, cảm nhận được sau lưng truyền đến một ánh mắt sắc bén, cả người không tự giác đánh cái rùng mình, đột nhiên im lặng. Con quỷ kia thật cẩn thận quay đầu lại, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra, không khỏi không hiểu ra sao.



Chỉ có tôi thấy, ở lúc con quỷ kia hét lên, Mặc Hàn đã lườm hắn một cái.

Bạch Diễm và Mặc Hàn đều cưỡi Cửu U Hồng Liên Cốt Mã kia của Mặc Hàn, hắn nghe vậy, sờ lông trên cổ cốt mã. Hai tay hai chân ôm lấy cốt mã kia, lẩm bẩm nói: “Ba ba Đại Mã mới là uy vũ nhất!”

Tiểu gia hỏa thích cưỡi đại kỵ mã.

Bằng không, để con ngựa kia cho Bạch Diễm?

Tôi vừa nảy ra ý niệm này, đang muốn nói với Mặc Hàn, con quỷ vừa mới hét lên kia đã quỳ gối trước mặt Mặc Hàn thỉnh nguyện nói trước một bước: “Mặc Hàn đại nhân, Cửu U Hồng Liên Cốt Mã hoang dại khó gặp, càng chỉ còn một con này, xon đại nhân cho thuộc hạ cơ hội thuần phục tuấn mã!”

Mày Mặc Hàn hơi nhíu xuống hai phân, hiển nhiên là không muốn, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của con quỷ kia, âm linh khác phía sau hắn cũng nóng lòng muốn thử, Mặc Hàn không tình nguyện phát ra một giọng mũi: “Ừ.”

Minh Vương đại nhân khẩu thị tâm phi.

Con quỷ kia cảm kích cảm ơn Mặc Hàn, xoay người xoa tay hầm hè đi.

Bên trong màu đỏ kia, quả nhiên có bóng dáng của một con ngựa lao nhanh qua. Cũng là một con Cửu U Hồng Liên Cốt Mã, lại là ngựa con cao không đến nửa người!

“Đây là con thứ ba kia?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Mặc Hàn gật đầu, tôi khó hiểu: “Không phải nghe nói thật lâu trước kia đã sinh ra sao? Sao còn nhỏ như vậy?”

“Cửu U Hồng Liên Cốt Mã ra đời ở bên trong nghiệp hỏa của địa ngục, chỉ có ở nơi đó mới có thể sinh trưởng. Con ngựa này chưa bao giờ trở về, tất nhiên sẽ không lớn lên.” Hắn nói, ánh mắt không tự giác dừng ở trên người Bạch Diễm ở trước người mình.

Con quỷ kia thật cẩn thận bay đến bên cạnh mây đỏ kia, hắn từ sau lưng sờ đến mã câu bên cạnh kia, xoay người muốn lên ngựa.

Ngựa con lập tức bị kinh hách chân sau đá lên, hất hắn từ trên lưng ngã xuống, một chân đá hắn từ không trung xuống.

Con quỷ kia rơi xuống mặt đất, trên quần áo trước ngực bị hồng liên hỏa bỏng cháy ra một dấu vó ngựa, bị các đồng đội vô tình cười nhạo.

Hắn cũng không để bụng, bò dậy vỗ đất trên người, lớn tiếng phản bác: “Cười cái gì mà cười? Cửu U Cốt Mã là liệt mã có tính tình hung dữ nhất, có thể thuần phục nó, trước mắt chỉ có hai vị Minh Vương đại nhân! Tu vi của ta không bằng hai vị đại nhân, không thuần phục được có cái gì phải kinh ngạc! Các ngươi có bản lĩnh cũng tự mình thử đi!”

Lời này lại vừa vỗ mông ngựa lãnh đạo lại giải vây cho chính mình, còn phản giết những con quỷ cười nhạo hắn đó, rất tốt!

Cửu U Cốt Mã chỉ có ba con, một con duy nhất tự do bay lượn phía trên không trung có thể khiến những con quỷ này sinh thời có thể thuần phục, lại sẽ có mấy ai không tâm động.

Rất nhanh lại có quỷ tới tìm Mặc Hàn thỉnh nguyện, Mặc Hàn đều đồng ý. Sau đó, nhìn những con quỷ đó như sủi cảo bị ngựa con kia đá từ không trung xuống dưới.

Tôi thấy vẻ mặt của Mặc Hàn cũng cao hứng hơn ban đầu vài phần.

Cuối cùng, không còn quỷ dám dễ dàng thử, bọn họ rối rít chuyển ánh mắt lên trên người Mặc Hàn, năm đó bọn họ không nhìn thấy tư thế oai hùng của Mặc Hàn thuần phục Cửu U Hồng Liên Cốt Mã, lần này nói không chừng có cơ hội đâu!

Mỗi một ánh mắt con quỷ nhìn về phía Mặc Hàn đều là lửa nóng, nếu không phải biết tâm tư của bọn họ, ánh mắt chờ đợi nhìn Mặc Hàn kia, còn tưởng rằng là tới đoạt lão công với tôi đấy!

Nhưng mà, Mặc Hàn lại không để ý đến bọn họ.

Rốt cuộc, một con quỷ cuối cùng cũng bị ngựa con từ trên bầu trời đá xuống.

Bạch Diễm thấy thế, bĩu môi nói với Mặc Hàn: “Ba ba, bọn họ đều thật ngốc, kia cũng trốn không thoát.”

Trên mặt những con quỷ trước ngực đều có dấu vó ngựa đó đều xuất hiện vài phần xấu hổ, nhưng trong lòng lại không có gì không phục. Tuy tuổi Bạch Diễm còn nhỏ, nhưng xác thật tu vi đều cao hơn bọn hắn. Ở phía trên chiến trường, bọn họ đã sớm chứng kiến đầy đủ thực lực của Bạch Diễm rồi.

Ánh mắt Mặc Hàn sáng lên vài phần, cúi đầu hỏi Bạch Diễm: “Con có thể né tránh?”

Bạch Diễm gật đầu nhỏ, Mặc Hàn lại hỏi: “Vậy có muốn tiểu mã của mình?”

Bạch Diễm thích chính là cưỡi ngựa mới một hai phải đi theo kỵ đại mã của Mặc Hàn, lập tức không ngừng gật đầu: “Muốn! Ba ba muốn cho con tiểu mã sao?”

“Muốn tiểu mã phải tư mình đi thuần phục.” Mặc Hàn nói.

Bạch Diễm không hiểu, Mặc Hàn ý bảo hắn nhìn về phía một tia sáng màu đỏ xoay tròn như sao chổi phía trên không trung: “Tiểu mã ở nơi đó, nếu có thể thuần phục, vậy đó là tọa kỵ của con.”

“Con lập tức đi!” Bạch Diễm cọ đứng lên muốn đi, lại bị Mặc Hàn ngăn cản, ném cho hắn một bộ mã cụ.

“Dùng cái này mới có thể thuần phục.” Hắn nói, lại dạy Bạch Diễm mấy phương pháp mã câu tránh đi công kích, rồi để Bạch Diễm đi.

Nhìn bộ mã câu kia trên tay Bạch Diễm, xem ra Mặc Hàn đã sớm tính toán phương diện này cho Bạch Diễm, bằng không cũng sẽ không chuẩn bị hoàn thiện như vậy. Tôi cảm nhận được trong mắt những con quỷ huấn mã thất bại đó có thêm vài phần chua xót ghen ghét.

Quả nhiên có cha tốt không giống nhau.

“Bạch Diễm còn nhỏ như vậy, sẽ thuần phục được ngựa sao?” Tôi hơi mang vài phần lo lắng hỏi.

Mặc Hàn ý bảo tôi yên tâm: “Ta đã dạy hắn một ít kỹ xảo.”

“Anh dạy từ khi nào?”

“Lúc xuất chiến, hắn mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài, lại một hai muốn cưỡi ngựa, thuận tiện dạy thôi.” Mặc Hàn nắm dây cương hơi chặt một chút, Cửu U Hồng Liên Cốt Mã kia đã tới bên cạnh Tiểu Bạch.

“Phu nhân nguyện ý cưỡi chung với vi phu không?” Hắn vươn tay ra mời rất thân sĩ, tôi cũng không khách khí, lập tức vươn tay ra.

Mặc Hàn hơi dùng lực một chút đã kéo tôi đến trước ngực hắn, ôm chặt.

Con Cửu U Cốt Mã này ngày thường tính tình hung dữ, trừ Mặc Hàn ra ai cũng đều không cho tới gần. Cũng may tôi tạo đủ độ hảo cảm, cũng cho con ngựa này ăn không ít cỏ ngựa, lúc này nó cũng dịu ngoan. Bổn phu nhân quyết định trở về lại cho nó thêm một sọt cỏ ngựa.

Mặc Hàn phân phó quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay tại chỗ, mang theo tôi cưỡi ngựa bay đến không trung đến gần quan sát Bạch Diễm huấn mã.

Cốt mã đạp lửa lao nhanh vào không trung, còn kèm theo tiếng động, mỗi một bước đều đi kèm với tiếng vó ngựa lộc cộc.

“Bạch Diễm sẽ không có việc gì chứ?” Nhớ tới những con quỷ thất bại đó, tuy đều không phải bị trọng thương gì, nhưng Bạch Diễm bị sứt chút da tôi đều là sẽ đau lòng.

Mặc Hàn lại ý bảo tôi yên tâm lần nữa, nói: “Bạch Diễm linh hoạt, sẽ không bị tổnthương. Cửu U Cốt Mã là chiến mã cường tráng nhất âm phủ, nếu là Bạch Diễm có thể thuần phục, vậy không thể tốt hơn.”

Nếu không thể, Bạch Diễm của nhà chúng tôi cũng chính là đại hài tử mới mấy tháng, ai cũng không thể nói gì!

Phía trên không trung, Bạch Diễm xách theo mã cụ to hơn người khác Mặc Hàn cho, đang giao lưu tình cảm với ngựa con kia.

“Ngươi có ba mẹ không? Ta có nha! Ba ba ta rất lợi hại, mẹ ta rất xinh đẹp!” Tiểu gia hỏa tự hào, nhưng ngựa con hí vang không muốn để ý đến hắn, muốn rời đi.

Bạch Diễm vội đuổi theo: “Ngươi không cần đi! Ba ba để cho ta tới thuần phục ngươi, ngươi xem, ngay cả quần áo đều chuẩn bị tốt cho ngươi! Quần áo của ta cũng là ba ba làm, ba ba ta rất lợi hại!”

Hắn giơ mã cụ cực phẩm trên tay kia lên, muốn cho ngựa con triển lãm một chút, lại không ngờ bị một chân của ngựa con kia đá văng ra.