Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Uyên hùng hổ rời đi, một vẻ mặt nhất định phải tìm ra Lam Thiên Hữu giết chết một trăm lần.

Tôi trở lại mặc ngọc một lần nữa, tắm rửa có chút bực bội.

Mặc Hàn sợ bảo bảo đột nhiên tỉnh lại giống như lần trước, làm cho hắn chú hôn mê mới kéo tôi ôm tới trên đùi hắn, để tôi dựa vào ngực hắn.

“Mộ Nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, gác cằm ở trên vai tôi, lại không cộm đến tôi: “Suy nghĩ lời nói của Mặc Uyên?”

Tôi do dự gật đầu, nói thật, tôi vẫn có chút để ý.

“Ta vẫn nói như trước, Mộ Nhi, ta không tin ở trước nàng từng yêu người khác. Lui một vạn bước, cho dù thật sự có, hiện tại ta cũng chỉ yêu nàng.” Đôi tay Mặc Hàn vây quanh eo tôi chặt rất nhiều, như đang sợ hãi buông lỏng tay sẽ mất đi vậy.

Tôi xoay người ôm lấy hắn, tôi tin tưởng Mặc Hàn, nhưng thật sự quá nhiều bí ẩn quay xung quanh chúng tôi, làm tôi không tự giác nhớ tới tình hình khi mới gặp Mặc Hàn.

“Mặc Hàn, vì sao lúc ở thôn Cây Hòe đã kết minh hôn với em?” Tôi thấp giọng hỏi, trong lòng lại có chút hoảng loạn và không hiểu.

“Bởi vì, ta thích nàng.” Hắn ôm tôi, tay lạnh băng nâng tôi lên, xoay người tôi lại đối diện hắn, thâm tình mà chăm chú.

“Ta ở trong phong ấn của Mặc Uyên dần tỉnh lại, xung quanh chỉ có hắc ám và tĩnh mịch vô biên. Lúc ấy, ta nghĩ có lẽ tiếp tục ngủ như vậy cũng không tồi, cho đến khi nàng xuất hiện.”

Mặc Hàn vươn tay ra, đặt ở trên mặt tôi, khẽ vuốt ve: “Khi nàng lau kỳ lân, lòng bàn tay ấm áp như vậy truyền đến, ta mở mắt ra đã thấy được nàng.”

“Ta nhìn khuôn mặt nàng lập loè ở trước mắt, cảm nhận được nàng uyển chuyển nhẹ nhàng lau chùi và ấm áp chưa bao giờ cảm thụ qua. Ta đột nhiên cảm thấy, tỉnh lại cũng chưa chắc không thể. Có lẽ, sẽ không lại nhàm chán giống như lúc trước như vậy.”

“Ta gia tăng tốc độ khôi phục tu vi, lại nhận thấy được nàng là Linh Thể Thuần Âm, có không ít âm linh trốn ở núi sâu đều ngo ngoe rục rịch, ta chỉ có thể phân ra một đạo thần thức đi theo bên cạnh nàng.”

Tôi nhớ rõ có đoạn thời gian, thật sự luôn cảm giác bên người lạnh lạnh, thì ra là Mặc Hàn.

Có mấy lần, trên đường đi đêm với Ninh Ninh, cũng cảm giác phía sau như đi theo cái gì đó. Nghĩ đến là có thứ gì không có mắt theo đuôi chúng tôi, đều bị Mặc Hàn âm thầm thu thập.

“Cảm ơn anh… Mặc Hàn…”

“Đồ ngốc, chúng ta là phu thê, nói cảm ơn cái gì.” Mặc Hàn hôn qua khóe mắt tôi: “Ta biết người sống sợ quỷ, ngay từ đầu nàng sợ hãi cũng là bình thường.”

“Mộ Nhi, mọi người chư quỷ thế gian toàn kính ta, sợ ta, hận ta, tính kế ta, chỉ có nàng là đối xử thật lòng với ta.”

Trong mắt hắn hiện lên cô độc khi xưa, nhìn tôi, thâm trong mắt thúy chiếu ngược ra bóng dáng của tôi, chỉ có bóng dáng của tôi.

“Về sau, có em bồi anh, còn có bảo bảo, anh sẽ không lại cảm thấy nhàm chán.” Tôi ngã vào trong lòng hắn, lòng có chút hoảng hốt lập tức yên ổn xuống.

Mặc Hàn ôm chặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi một cái, lại xoa bảo bảo ngủ chỗ bụng nhỏ: “Từ một khắc nhìn thấy nàng kia, ta đã không hề cảm thấy quỷ sinh lâu dài không còn cái vui gì trên đời. Lúc sau vượt qua mỗi một ngày với nàng, đều là xuất sắc chưa bao giờ có.”

“Lúc em tức giận cũng được sao?” Tôi chột dạ hỏi, thấy Mặc Hàn gật đầu.

“Có nàng ở đây, dù thế nào cũng tốt.” Giọng nói của Mặc Hàn, thật sự là gần như muốn sủng tôi vào trong xương cốt.

Ở biệt thự đợi tin tức mấy ngày, Mặc Uyên cũng chưa đưa tin tới, ngược lại là mẹ tôi, một chiếc điện thoại tiếp theo một chiếc điện thoại thúc giục tôi trở về.

“Tử Đồng, con đi thành phố Trạch Vân sao còn chưa trở lại? Con còn muốn kết hôn hay không? Còn hơn một tháng, con và Tiểu Lãnh chụp ảnh kết hôn sao? Muốn mời khách nhân gọi điện thoại thông báo không? Còn có phòng tân hôn! Phòng tân hôn của các con còn muốn dùng hay không! Còn không trở lại nhìn xem thiếu cái gì!”

“Mau trở về cho mẹ! Đừng ở bên ngoài làm đói cháu ngoại của mẹ!”

Đây mới là trọng điểm đi…

Tôi treo điện thoại lên, thu thập đồ vật mang theo chồng và em trai trở về nhà.

Về đến nhà, bị ba mẹ tôi hợp với bà nội thay phiên tư tưởng giáo dục một phen, một đám đều nói tôi đang mang thai, sao còn ở bên ngoài chơi điên như vậy.

Bảo bảo còn biện giải cho tôi: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ là đang tìm người xấu, không phải ham chơi.”

Nhưng bọn họ ai cũng đều không nghe thấy giọng nói của bảo bảo, Mặc Hàn đứng ra thay tôi nhận lỗi, lúc này ba mẹ tôi mới cảm thấy vẫn là Tiểu Lãnh hiểu chuyện.

Tôi nhất định là nhặt được đi…

Lúc này phòng tân hôn ngược lại không phải là Thành Hoàng đưa, là Mặc Hàn tự mình mua.

Về phần tiền, nghe nói Mặc Uyên tự mình ăn nhậu chơi bời ở nhân gian, lừa một công ty lớn không thua gì Lam thị tới. Mặc Hàn trực tiếp đi cầm một nửa cổ phần, sau đó tôi lại trở thành một phu nhân giàu có.

Phòng tân hôn là một biệt thự xa hoa, dì Phương cũng bị đón từ thành phố Trạch Vân tới nơi này quét dọn.

Ba mẹ tôi rất vừa lòng với phòng ở, nhưng mẹ tôi cảm thấy Mặc Hàn không có ba mẹ, trong lúc tôi mang thai, chúng tôi vẫn là ở trong nhà là tốt, bà vừa lúc trước khi về hưu tới chăm sóc tôi và bảo bảo.

Tôi vốn dĩ không muốn bà đi đến rồi đi làm vất vả, hiện tại nghe được bà tự mình nói như vậy, tôi cũng rất vui vẻ.

Ở nhà ăn uống ngon ngủ tốt hai ngày, qua dáng vẻ nhiệt tình kia mẹ tôi, đã nhớ tới chính sự gọi tôi trở về.

“Đồng Đồng, mau viết người con và Tiểu Lãnh muốn mời xuống, số người không xác định, đến lúc đó khách sạn bên kia không thể đặt bàn tốt.”

“Giữ cho chúng con hai bàn là được.” tôi nói, dù sao quỷ bên Mặc Hàn kia tới một bàn tay đều số là số không.

Mẹ tôi kinh ngạc: “Chỉ như vậy? Bạn bè đồng học của con ngồi một bàn, Tiểu Lãnh bên kia cũng chỉ mời một bàn người tới sao?”

Không, một bàn người của hắn đều không tới được, tới tất cả đều là quỷ!

“Mẹ, Mặc Hàn chỉ có em trai hắn là người thân, giữ một bàn đều là dư dả.” Tôi nói đúng sự thật.

Mẹ tôi thở dài một tiếng, đi đến bên người tôi ngồi xuống, nói: “Muốn nói ba mẹ Tiểu Lãnh không còn nữa đi, con gả qua sẽ không có mẹ chồng đè nặng ở phía trên, mẹ vẫn là rất yên tâm. Như nói lại, hai người anh em bọn họ, vạn nhất có chuyện này, có thể giúp đỡ cũng ít, trong lòng mẹ lại không yên tâm về con.”

“Bà ngoại còn có con! Con cũng có thể giúp ba ba!” Bảo bảo cố gắng tạo cảm giác tồn tại.

Tôi thuật lại đúng sự thật, mẹ tôi nghe được mặt mày hớn hở: “Được, bảo bảo của nhà chúng ta ngoan nhất! Đêm nay bà ngoại hầm móng giò kho tàu, bảo bảo ăn nhiều một chút!”

“Cảm ơn bà ngoại!” Tiểu tham ăn!

Sáng sớm hôm sau, tôi và Mặc Hàn ra cửa, hôm nay đã hẹn thợ ảnh đi chụp ảnh cưới.

Lúc ba mẹ tôi kết hôn, điều kiện trong nhà bình thường, lúc ấy cũng không lưu hành chụp ảnh kết hôn, bọn họ cũng không chụp ảnh kết hôn. Mặc Hàn đã đề nghị, lúc chúng tôi đi chụp ảnh, ba mẹ tôi cũng chụp một bộ ảnh kết hôn.

Mẹ tôi vừa nói người già rồi chụp ảnh nhiều xấu hổ, vừa cười đáp ứng, còn kiên trì nói là ý tốt của con rể, từ chối nhiều sẽ không tốt.

Trong nhà không có ai, Quân Chi tự nhiên đi theo, hơn nữa tỏ vẻ hắn làm một con cẩu độc thân duy nhất, tim rất mệt.

Mặc Hàn kiên trì nguyên tắc tiền nhiều không cần nương tay, hai bộ ảnh cưới của chúng tôi và ba mẹ, đều chọn quy cách tối cao.

Ba mẹ tôi chụp trước, tôi và Mặc Hàn ngồi ở phòng nghỉ, bỗng nhiên cảm giác được một trận âm khí kỳ quái truyền đến.

“Mẹ, thứ này bộ dáng ăn ngon.” Bảo bảo chép miệng, chờ mong múa may tay nhỏ về phía âm khí truyền đến, như muốn bắt cổ âm khí kia lại đây.

Nơi đó là studio ba mẹ tôi chụp ảnh, tôi có chút không yên tâm, đứng lên đi vào trong với Mặc Hàn, lại phát hiện ba mẹ tôi và Quân Chi đều ngất ở bên trong.

Tôi vội vàng chạy qua: “Mẹ! Ba! Quân Chi? Quân Chi! Các người tỉnh lại!”

“Hồn phách của bọn họ không ở đây.” Mặc Hàn nhíu mày nói.

“Tại sao lại như vậy? Vừa rồi còn tốt mà!” Tôi nhìn về phía nơi khác, âm khí vừa rồi kia đã biến mất, người quay phim và người phục vụ thợ ảnh cũng ngã xuống một bên, cũng mất hồn.

Mặc Hàn kéo tôi, lui về sau hai bước, ném xuống một đạo quỷ khí trên mặt đất, một ánh sáng xanh hiện lên, trên mặt đất bắn ra một trận pháp.

“Thất Hồn Trận.” Mặc Hàn nói.

“Hồn phách của ba mẹ em và Quân Chi bị trận pháp này hấp thu sao?” Tôi vội hỏi.

Mặc Hàn gật đầu, ý bảo tôi không nên gấp gáp: “Ta vào trong trận pháp mang hồn phách của bọn họ ra, nàng ở chỗ này chờ ta.”

“Em và anh cùng đi!”

Mặc Hàn hiếm thấy từ chối tôi: “Tình huống bên trong Thất Hồn Trận phức tạp hay thay đổi, mạnh mẽ đột phá vào quỷ và người đều sẽ bị trận pháp công kích. Những công kích đó với ta không sao cả, nàng và hài tử không chịu nổi, ta không hy vọng các nàng bị thương.”

Nhắc đến con, tôi không thể mạo hiểm: “Vậy anh cẩn thận chút.”

“Ừ, nàng ở chỗ này cũng cẩn thận chút, ai cũng đều không cần tin tưởng.” Mặc Hàn dặn dò.

Tôi gật đầu, thấy hắn rót vào quỷ khí khởi động trận pháp, tiến vào trong đó biến mất không thấy.

Cái Thất Hồn Trận này tới kỳ quái, tôi sợ còn có cơ quan gì đó âm thầm, quyết định ở trước khi Mặc Hàn trở về, trốn vào mặc ngọc trước.

Đang muốn đi vào, âm khí kỳ quái vừa biến mất kia lại xuất hiện.

Tôi do dự một chút, nghe thấy bảo bảo nói: “Mẹ, âm khí bên trong hộp kia có đồ ăn ngon.”

Tôi theo bảo bảo nói nhìn lại, đó chính là máy ảnh vừa mới chụp ảnh cho ba mẹ tôi, giờ phút này đang tỏa ra âm khí kia như có như không.

“Mẹ, con muốn ăn.” Bảo bảo chờ đợi nói.

Quỷ thai cần dựa vào cơ thể mẹ tồn tại, cái này làm cho quỷ thai so với âm linh khác yếu ớt hơn rất nhiều.

Vì trưởng thành biến cường đại, quỷ thai theo bản năng đều muốn cắn nuốt với bất kì đồ vật gì có chứa âm khí nồng đậm, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bảo bảo luôn là một tiểu tham ăn.

Mặc Hàn không ở đây, tôi không dám đi chạm vào máy ảnh quỷ dị kia.

“Bảo bảo ngoan, chúng ta ăn cái khác, không ăn loại đồ vật kỳ quái này.” Tôi trấn an nói.

“Nhưng bộ dáng thật sự ăn ngon, giống như chính là chuyên môn chuẩn bị cho con. Mẹ, cái này ăn ngon như Tụ Hồn Đuốc.” Bảo bảo vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tụ Hồn Đuốc coi như là vật cực phẩm dưỡng hồn, lại là đồ vật nhân gian nào cũng tốt như vậy sao?

Tôi không tin đồ vật tốt như vậy có thể giấu diếm được đôi mắt của Mặc Hàn, vẫn là không dám đi chạm vào.

“Mẹ, con chỉ ăn một miếng được không?” Giọng nói của bảo bảo đều mang theo ba phần oan ức.

Trong lòng tôi lại càng thêm không yên tâm, bảo bảo còn chưa từng có lúc muốn ăn một đồ vật như vậy.

“Bảo bảo, có phải đồ vật kia vẫn luôn dụ hoặc con đi qua hay không?” Tôi hỏi.

Bảo bảo gật đầu: “Đúng vậy, thật muốn ăn, nó nói với con, nó là ăn ngon nhất!”

Tôi cả kinh: “Nó có thể nói?”

“Đúng vậy, nó vẫn luôn bảo con qua đi, mẹ, nó nói sẽ không tổn thương chúng ta.”

Tiểu tử ngốc! Quả hồng này chính là một cái bẫy!

“Bảo bảo, chúng ta không đi, đây là bẫy rập của người xấu, chờ ba ba mang theo ông bà ngoại và cậu bọn họ đi ra, để hắn nhìn xem được không? Nếu không sao thì cho con ăn.” Tôi giáo dục nói.

Cũng may bảo bảo của nhà chúng tôi là đứa trẻ hiểu chuyện, tuy không phải rất rõ tôi nói, nhưng biết tôi là vì tốt cho hắn, kiềm chế thèm nhỏ dãi với âm khí kia ở đáy lòng, đáp ứng.

“Vâng, chờ ba ba trở về.”

Thật ngoan.

Tôi ôm bụng lui về sau hai bước, nghe thấy bảo bảo tức giận gọi to: “Ta mới không phải là người nhát gan! Ta là muốn biến thành quỷ lợi hại như đại quỷ ba ba!”

Không có người nói chuyện, bảo bảo làm sao vậy?

Tôi có chút lo lắng: “Bảo bảo, con đang nói chuyện với ai?”

“Nó!” Bảo bảo chỉ về phía cameras trên mặt đất: “Mẹ, nó mắng con là người nhát gan!”

Không nghĩ tới cameras còn sẽ dùng phép khích tướng!

“Mẹ, chúng ta đi qua đá bay nó được không?” Bảo bảo tức giận đề nghị, đứa nhỏ này quả nhiên vẫn là tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm giang hồ quá ít.

Tôi dạy dỗ bảo bảo: “Bảo bảo, chúng ta không để ý tới nó, nó chính là muốn lừa chúng ta đi, chúng ta không mắc lừa, nó mới loạn mắng chửi người.”

“Như vậy sao!” Bảo bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Nó mới là người nhát gan! Lúc ba ba ở đây thì không dám ra, mẹ, về sau con cũng muốn trở nên lợi hại như ba ba, như vậy có thể bảo vệ mẹ!”

Con thật ngoan!

Lòng tôi ấm dào dạt: “Được, mẹ chờ con trở nên lợi hại!”

Nhưng mà, mành bên trong studio lại đột nhiên bị người vén lên, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người hai mắt vô thần đi đến.

Hắn mặc nhân viên công tác chế phục của phòng chụp, nhưng cho tôi cảm giác rất không thoải mái.

“Mẹ, hắn cũng không có hồn phách, vì sao hắn có thể đi tới đi lui?” Bảo bảo khó hiểu hỏi tôi.

Tôi theo bản năng muốn trốn vào mặc ngọc, nhưng nghĩ đến đến thân thể ba mẹ tôi và Quân Chi còn ở nơi này, không thể không mặc kệ, lại nhịn xuống cái ý niệm kia, vuốt Vô Cực Ngọc Giản trên cổ tay, tùy thời chuẩn bị phản kích.

Nhưng người không có hồn phách kia lại đi tới bên cạnh người quay phim, nhặt lên cameras quỷ dị kia.

Tôi khó hiểu, đã nhìn thấy hắn nhắm ngay màn ảnh cameras vào tôi.

“Răng rắc” một tiếng, đèn flash sáng lên, tôi cảm giác tôi bị thứ gì đó hút đi.

Trời đất trước mắt quay cuồng một trận, chờ tôi thấy rõ thế giới này, lại phát hiện mình ở trên một mảnh cỏ xanh thảo nguyên.

Không cảm nhận được xung quanh có hơi thở của bất kì kẻ nào, tôi sờ bụng: “Bảo bảo?”

Bảo bảo không có phản ứng, tôi sốt ruột: “Bảo bảo? Bảo bảo con không cần dọa mẹ, bảo bảo nói chuyện được không?”

Tôi không chỉ không nghe được bảo bảo nói chuyện, thậm chí đều không cảm ứng được bảo bảo ở trong bụng tôi.

Tôi vận dụng linh lực muốn đi tra xét tình huống của bảo bảo, phát hiện linh lực sung túc, hoàn toàn không giống như là bộ dáng lúc trước phải chia đại bộ phận cho bảo bảo.

Lúc này tôi mới ý thức được, hiện tại tôi là trạng thái hồn phách, mà bảo bảo là ở trong thân thể tôi!

Sao tôi lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ là bởi vì bị cameras kia chụp tới? Cho nên hồn phách bị hút vào cameras?

Nói như vậy, cameras có thể có quan hệ với Thất Hồn Trận studio hay không?

Tôi ôm một đường hy vọng, gọi to hai tiếng tại chỗ: “Mặc Hàn! Mặc Hàn? Mặc Hàn, anh ở đâu?”

“Hắn không ở đây.”

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói như vậy, dọa tôi sốc một cú.

Tôi xoay người lại, nhìn thấy lại là Lam Thiên Hữu, không biết khi nào đứng ở phía sau tôi. Sắc mặt của hắn cũng không phải rất tốt, nghĩ đến lần trước bị Mặc Hàn đánh quá sức.

“Sao lại là anh?” Tôi kinh ngạc.

Hắn mỉm cười: “Chính là tôi, Tử Đồng, em khỏe không?”

Tôi co rút khóe miệng: “Anh cảm thấy tôi sẽ khỏe sao?”

Hắn lại hoàn toàn không nghe ra tôi đang châm chọc, mỉm cười nói: “Tôi sẽ giúp em thoát khỏi con quỷ Lãnh Mặc Hàn kia, như vậy em sẽ tốt hơn.”

Anh không cần lật ngược phải trái được không! Tôi là muốn thoát khỏi anh!

Tôi lười đến tranh cãi cái này với hắn, hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

“Một cái khe trong thiên địa.” Lam Thiên Hữu nói xong cười: “Tử Đồng, tôi nói với em nơi này chính là nơi cho dù là Lãnh Mặc Hàn thân là minh vương cũng không tìm thấy.”

“Vì sao?” Mặc Hàn của nhà chúng tôi ngay cả thang cốc đều có thể đi, dựa vào cái gì không thể tới nơi này!

“Minh vương khống chế sinh tử nhân gian, cân nhắc thế lực âm phủ, khe nứt này, lại không thuộc về khu trực thuộc của hắn.”

“Không phải khu trực thuộc thì không thể đi sao? Vậy người lãnh đạo các quốc gia còn không thể đi ra nước ngoài sao?” Tôi lạnh lùng nói.

Lam Thiên Hữu cũng không tức giận, kiên nhẫn giải thích cho tôi: “Vì phòng ngừa cái khe mở rộng, gần cửa vào khe có phong ấn Thiên Đạo, muốn vào, nhất định phải thắng Thiên Đạo mới được.”

“Vậy tôi vào bằng cách nào?” Tôi cảm giác tôi như là ngồi tàu lượn siêu tốc tới đây.

“Tôi dùng Truyền Tống Trận đưa em vào.” Lam Thiên Hữu nói.

“Cái cameras kia?” Tôi không phải rất xác định hỏi.

Lam Thiên Hữu gật đầu.

Tôi đang muốn yên tâm, bảo bảo nhất định sẽ nói chuyện hồn phách tôi bị hút vào cho Mặc Hàn, đến lúc đó Mặc Hàn cũng có thể thông qua cameras đến đây tìm tôi.

Lại không ngờ, Lam Thiên Hữu bổ sung một câu thiếu đánh: “Nhưng, Truyền Tống Trận kia chỉ có thể dùng một lần, sau khi nàng đến đây, Truyền Tống Trận sẽ tự động đốt hủy, Lãnh Mặc Hàn không tìm thấy nơi này, càng không vào được.”

Lam Thiên Hữu anh khốn kiếp!

“Đưa tôi trở về!” Mẹ nó, trong thân thể của tôi còn có bảo bảo đấy! Tôi không ở đây, nó là một đứa bé sẽ rất sợ hãi!

Lam Thiên Hữu cười lắc đầu: “Tôi là vì tốt cho em.”

“Tốt cái đầu anh!” Tôi tức giận rống hắn một tiếng.

Lam Thiên Hữu như là có chút ngoài ý muốn tôi sẽ phản ứng lớn như vậy, kiên nhẫn tẩy trắng cho mình: “Tử Đồng, lãnh Mặc Hàn là quỷ, hắn không có khả năng đối xử thật lòng với em.”

“Chẳng lẽ anh chính là thật lòng?” Tôi tức giận nói.

Lam Thiên Hữu không biết xấu hổ gật đầu: “Tôi là thật tình.”

“Thật tình cái đầu anh! Lần trước anh trả lại cho tôi phấn hóa cương thì sao! Anh thật tình chính là chế tôi thành cương thi sao!” Nhớ tới chuyện này tôi đã phát hỏa, nếu tổn thương đến bảo bảo làm sao bây giờ!

“Tôi không muốn tổn thương em.” Lam Thiên Hữu vẫn là một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

Thấy tôi không tin, hắn rót vào một đạo pháp lực tới một phía, tôi nghe thấy thứ gì đó từ trong mặt đất bò dậy.

Theo tiếng kia nhìn lại, lại là một con cương thi bộ mặt dữ tợn từ trong mặt đất bò ra, lại là phi cương!

Tôi lập tức tê dại da đầu, cất bước muốn chạy trốn, lúc đi ngang qua bên người Lam Thiên Hữu, lại bị hắn kéo lại một phen.

“Đừng sợ.”

Không sợ cái đầu anh, tôi lại không đánh lại phi cương!

Tôi liều mạng hất hắn tay ra, hắn lại nắm càng chặt: “Phi cương sẽ không công kích em.”

Tôi mới không tin, sợ cương thi đuổi theo, quay đầu lại nhìn hai mắt cương thi kia, lại phát hiện phi cương thật sự yên tĩnh đứng ở tại chỗ.

Tình huống như thế nào?

Tôi nhìn về phía Lam Thiên Hữu, thấy hắn lạnh nhạt, dần hiểu được, cương thi này là bị hắn khống chế.

“Anh muốn làm gì?” Không phải là tôi chọc giận hắn, hắn thẹn quá thành giận muốn giết người chứ!

“Tôi muốn chứng minh cho em, tôi sẽ không tổn thương em.” Lam Thiên Hữu nói.

Hắn ý bảo tôi đứng ở tại chỗ, tự mình đi tới bên người cương thi.

Không biết hạ thứ gì cho cương thi ăn, hắn lại nhanh chóng thiết hạ một đạo trận pháp ở dưới chân cương thi.

Trận pháp khởi động, cương thi kia giãy giụa, cả người nó căng chặt làn da thô ráp, lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cởi ra, dài ra da mới một lần nữa.

Qua một hồi lâu, một cương thi bộ mặt dữ tợn đã biến thành một người sống bàng hoàng, nhìn tôi trợn mắt há hốc mồm.

“Các người là ai?” Cương thi kia biến thành người sống cũng mê mang nhìn chúng tôi.

Tôi ngạc nhiên một hồi lâu, mới ý thức được cương thi thật sự khôi phục thành người sống.

“Anh là người sống?” Tôi hỏi, nhận được một đôi mắt xem thường từ người nọ.

“Vô nghĩa, tôi đương nhiên là người sống! Chẳng lẽ cô không phải là người sống sao? Là quỷ?” Người nọ tức giận nói, cảm thấy tôi hỏi như vậy, nhất định là đang xúc hắn xui xẻo.

Tôi hiện tại xác thật không khác quỷ sai lắm…

“Tử Đồng, em xem, cho dù em thật sự bị phấn hóa cương cảm nhiễm trở thành cương thi, tôi cũng có thể biến em trở về, tôi sẽ không tổn thương em.” Lam Thiên Hữu phúc hậu và vô hại nói với tôi: “Phấn hóa cương, chỉ là kế sách tạm thời vì kéo dài Lãnh Mặc Hàn.”

Vậy anh cũng là khốn kiếp!

“Các người đến tột cùng là người nào?” Cương thi kia khôi phục người sống lại hỏi.

Lam Thiên Hữu nhìn hắn, trên tay không biết khi nào thêm một lá bùa, bị hắn dán trực tiếp vào giữa mày người nọ. Rất nhanh, người nọ đã như con rối, đi tới một nơi.

“Anh làm cái gì với hắn?” Tôi có chút lo lắng cho người sống này.

“Tôi không hy vọng hắn gây trở ngại cho chúng ta.” Lam Thiên Hữu nói.

Tôi và anh không có chuyện gì phải làm, không có gây trở ngại gì cả!

Tôi theo bản năng duy trì khoảng cách với hắn, Lam Thiên Hữu thấy thế, cũng không cưỡng cầu, đề nghị nói: “Phòng tôi ở phía trước, đi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Tôi ở chỗ này khá tốt.” Tôi muốn ở chỗ này chờ Mặc Hàn!

Lam Thiên Hữu cười: “Em xác định muốn ở chỗ này?”

Tôi khó hiểu, hắn ý bảo tôi cúi đầu, mới cúi đầu, tay cương thi luôn màu tím đã từ bên chân tôi chui từ dưới đất lên, dọa tôi một cú sốc, lập tức né tránh.

Liên tiếp vài cánh tay cương thi rối rít từ trên mặt đất tôi đi qua thò ra, tôi bị bắt nhảy tới bên người Lam Thiên Hữu, lúc này cương thi phía dưới mới an tĩnh lại.

Thấy khóe miệng cười như không cười của Lam Thiên Hữu, tôi đã biết là hắn giở trò quỷ!

“Nơi này khắp nơi đều là cương thi, một mình em ở chỗ này không an toàn.” Nếu không phải biết hắn có thể khống chế cương thi nơi này, tôi đều sắp bị bộ mặt chân thành kia của hắn lừa gạt.

Lườm hắn, tôi tức giận nói: “Dẫn đường!”

Lam Thiên Hữu muốn dắt tôi, bị tôi né tránh, hắn nhìn tay mình, lại nhìn về phía tôi, thu tay lại: “Đi theo tôi đi.”

Tôi đi theo hắn đi đến phía trước, rất nhanh đã tìm được một hồ nước, trong hồ nước có cái đảo, bên trên là một cung điện cùng chất gỗ với vương cung cổ đại.

Trong đó, thấy được nhất chính là pho tượng phượng hoàng giữa nóc nhà kia đang ngửa cổ họng hót.