Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Tiểu chất tử thật ngoan! Phụ mẫu con ân ái mỗi ngày, con không cần học bọn họ.” Mặc Uyên trịnh trọng giáo dục.

Bảo bảo ngây thơ hỏi: “Nhị thúc, cái gì là ân ái?”

Con hàng Mặc Uyên này là muốn dạy hư con trai của tôi!

Tôi quyết đoán chặn ngang hắn: “Bảo bảo, đừng để ý chú hai của con.”

“Vì sao?” Bảo bảo không hiểu.

“Bởi vì hắn ngốc!”

“Mộ Tử Đồng ngươi mới ngốc!” Mặc Uyên tức giận nói.

“Ngươi nói cái gì?” Mặc Hàn lạnh lùng hỏi.

Vẻ mặt Mặc Uyên hắn như là người lương thiện bị ép làm gái: “Ta nói Mộ Tử Đồng ngươi thật đẹp… Đẹp như tranh… Cho ngươi cái cánh cũng đều có thể lên trời…”

“Bay ở trên trời như các anh trai của chị Tiểu Tiểu sao?” Bảo bảo của nhà chúng tôi thật sự là ngây thơ, vẻ mặt còn tò mò và chờ mong hỏi.

Vẫn là Mặc Hàn không đành lòng con trai bị dạy hư, chặn ngang: “Đi tu luyện đi.”

“Vâng, ba ba.” Bảo bảo lên tiếng: “Nhị thúc, con đi tu luyện đây.”

“Tiểu chất tử gặp lại!” Mặc Uyên vẫy tay với bảo bảo, còn có chút tiếc hận: “Thời gian mỗi ngày quỷ thai tu luyện chính là dài, không biết khi nào mới có thể sinh ra chơi với ta…”

Mặc Hàn nhìn hắn một cái: “Nếu thích tiểu hài tử, sau khi sinh hài tử cho ngươi chăm?”

“Được!” Mặc Uyên đáp ứng.

Tôi nghiến răng nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh sẽ không sợ bảo bảo bị hắn dạy hư sao?”

Tôi không muốn tương lai con trai bị Mặc Uyên dạy thành hoa hoa công tử!

Mặc Hàn nghe vậy, trịnh trọng tự hỏi, nói: “Cạy vẫn là chúng ta tự chăm đi, vất vả cho nàng rồi, Mộ Nhi.”

“Bảo bảo sinh ra, anh cũng đến chăm sóc nó, không cần lười biếng.” Tôi nghiêm túc nói.

Mặc Hàn sủng nịch đáp ứng: “Được, mẫu tử các nàng, ta đều sẽ chăm sóc chu toàn.”

Này còn kém không nhiều lắm, đứa bé không phải là của một mình tôi, không thể để một mình tôi vất vả.

Hai người hai quỷ chúng tôi phân tích nửa ngày, cảm thấy Lam Thiên Hữu giết thầy pháp và ông chủ đều là vì xóa sạch hắn làm chuyện với Lam phu nhân và tiểu quỷ kia, tiện thể che dấu thân phận của hắn.

Vấn đề là, vì sao Lam Thiên Hữu sẽ theo dõi thầy pháp.

“Không bằng, đi Bất Động Miêu Trại nhìn xem?” Quân Chi đề nghị nói.

Dù sao cũng không có manh mối, không bằng đi nơi đó nhìn xem.

Mặc Uyên cướp đoạt không ít đồ ăn vặt trong biệt thự, thắng lợi trở về.

Chúng tôi nghỉ ngơi cả đêm, Quân Chi đi tìm đường, chạng vạng ngày thứ ba, tìm được cửa vào Bất Động Miêu Trại.

Miêu trại xây ở chỗ sườn núi, hai bên đều là nhà sàn cao cao, phía dưới nuôi súc vật, bên trên người ở.

Xe chạy đến chân núi đã không thể đi vào, chúng tôi chỉ có thể đi bộ đi lên. Cũng may Mặc Hàn biết đau lòng tôi, đi chưa được mấy bước đã cõng tôi ở trên lưng, nhưng Quân Chi đi đường núi lại quá sức.

Dân cư miêu trại tọa lạc ở núi sâu thưa thớt như vậy, chúng tôi mới đi vào, đã tiếp nhận một đợt ánh mắt.

Một đứa bé gan lớn đi đến trước chúng tôi, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị, các chị cũng là tới tìm tộc trưởng sao?”

Chúng ta mới đến, xác thật cần tìm một người có danh vọng ở địa phương hỏi thăm tin tức mới được, tôi gật đầu, đồng thời hỏi: “Còn có những người khác cũng tới nơi này sao?”

Đứa bé gật đầu: “Còn có một anh trai.”

Chẳng lẽ là Lam Thiên Hữu!

Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, Quân Chi hỏi: “Hắn đến đây từ lúc nào?”

“Buổi chiều tới.” Đứa trẻ nói: “Hắn đi tìm tộc trưởng, các chị muốn đi sao? Em có thể dẫn các chị đi!”

Thật sự là một đứa trẻ nhiệt tâm!

“Vậy làm phiền em, mau dẫn bọn chị đi thôi!” Tôi cười nói.

Đứa trẻ lại không động, mà là vươn tay về phía tôi.

Chẳng lẽ là nắm tay tôi đi?

Tôi ngây thơ duỗi tay kéo lại tay hắn, lại bị đứa bé hất ra: “Cho em tiền! Dẫn đường phải trả tiền! Vừa rồi anh trai cho em một tờ tiền thật lớn!”

…… Tôi như nghe được tiếng vả mặt.

Đứa nhỏ này sao tuổi còn nhỏ mà tiền đã chui vào mắt rồi?

Tôi thở dài, âm thầm dạy dỗ bảo bảo không cần học hắn, từ trong bóp tiền rút ra một ờ hồng xán xán một trăm đồng cho hắn: “Này, cho em, mau dẫn đường.”

Đứa trẻ vui vẻ tiếp nhận, kéo tay nói: “Đi theo em.” Cầm một trăm đồng tiền bước chân chạy về phía trước.

Quân Chi yên lặng lắc đầu thở dài: “Thật là thói đời ngày sau, lòng người đổi thay… Chị, tiền trong ví chị rất nhiều sao? Nhanh tiêu bớt đi? Rất nặng, hay cho em đi.”

Tôi lườm hắn một cái, đưa ví tiền cho hắn: “Tự mình lấy.”

“Cảm ơn chị!”

Rất nhanh đứa trẻ dẫn chúng tôi tới nhà của tộc trưởng, hắn đi vào chạy một vòng, tôi lo lắng Lam Thiên Hữu sẽ gây bất lợi với bọn họ, cũng đi theo vào. Lại không nghĩ rằng, ngồi ở phòng khách nhà tộc trưởng là Lam Cảnh Nhuận.

“Học trưởng? Sao anh lại ở chỗ này?” Tôi kinh ngạc.

Lam Cảnh Nhuận cười, giải thích nói: “Quân Chi gọi điện thoại nói cho tôi cô muốn tới nơi này, tôi cũng suốt đêm ngồi máy bay chạy tới.”

Vẻ mặt của hắn mệt mỏi, nhìn ra được vẫn luôn chưa nghỉ ngơi, hiển nhiên là bị chuyện của Lam Thiên Hữu làm phiền.

Hắn đã tới lâu rồi, cũng coi như quen thuộc với tộc trưởng, đã giới thiệu chúng tôi là bạn bè của hắn, cũng giúp chúng tôi thuê phòng.

Bất Động Miêu Trại rất ít người tới, cho nên chủ nhân trong nhà cũng không có thói quen chuẩn bị phòng cho khách, vội vàng sửa sang lại ba gian bên trong nhà ở.

Gian lớn hơn một chút kia, sư huynh đệ Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận ở chung, tôi và Mặc Hàn trực tiếp muốn gian phòng nhỏ hơn một chút kia.

Lam Cảnh Nhuận đã nói qua ý đồ đến của chúng tôi với tộc trưởng, biết được thầy pháp qua đời chính là cháu gái của tộc trưởng, người thủ hộ đời kế tiếp trong trại.

Đây là một phong tục của Bất Động Miêu Trại, mỗi đời đều sẽ chọn ra một người thủ hộ, tới bảo vệ bí mật của miêu trại.

Người thủ hộ vẫn luôn lựa chọn vu nữ linh lực tối cao trong Miêu Trại tiếp nhận chức vụ, ở trong miêu trại được hưởng quyền lực cùng cấp với tộc trưởng, và được toàn trại tôn kính.

Nhưng không thể kết hôn.

Làm một người bị tình yêu tắm gội chuẩn, tôi cảm thấy đây quả thật là phản nhân loại.

Tộc trưởng lại lời lẽ chính đáng nói, đây là vì phòng ngừa bí mật bảo hộ trong thôn bị tiết lộ.

“Cho nên đến tột cùng các người đang bảo vệ bí mật gì?” Quân Chi ghét bỏ hỏi.

Sắc mặt tộc trưởng xấu hổ một chút, nói: “Đây quyết không thể nói cho những người ngoài các cô cậu này!”

“Thật ra ông cũng không biết đi?” Tôi nói, thấy xấu hổ trên mặt tộc trưởng càng thêm ngưng trọng, chứng thực một phỏng đoán này.

“Vậy người thủ hộ đương nhiệm ở nơi nào?” Quân Chi hỏi: “Chúng tôi đi tìm nàng hỏi một chút.”

Đoán chừng hắn và tôi đoán giống nhau, cảm thấy bí mật kia sẽ là nguyên nhân Lam Thiên Hữu giết vu nữ.

Ai ngờ, tộc trưởng lại lắc đầu: “Nàng đã không còn nữa…”

Tôi kinh ngạc: “Qua đời?”

Tộc trưởng gật đầu, Lam Cảnh Nhuận lại hỏi: “Vậy bây giờ còn có ai biết bí mật kia?”

Tộc trưởng thở dài lắc đầu: “Đã không có… Ai cũng không biết…” Dừng một chút, ông ta càng thêm trầm trọng thở dài một tiếng: “Cho dù nàng còn sống, chỉ sợ cũng không biết bí mật kia…”

“Có ý gì?” Chúng tôi cũng đều không hiểu.

Tộc trưởng nhìn bên ngoài, cuối cùng nhìn huy chương đại biểu Thanh Hư Quan trên người của Lam Cảnh Nhuận này, mới cắn răng nói ra bí mật chôn dấu ở đáy lòng.

“Bí mật này, đã che giấu từ rất lâu… Tôi cũng là nghe lịch đại tộc trưởng của nhiều thế hệ truyền xuống. Hiện tại vu nữ bảo vệ không người nối nghiệp, các cô cậu lại là người Thanh Hư Quan, nói cho các cô cậu cũng không sao.”

Nhớ tới chuyện này, vẻ mặt của ông ấy lập tức trở nên càng thêm già nua: “Nghe nói, bảy trăm năm trước người thủ hộ đương nhiệm tự bạo hồn phách để tự sát, hợp với cái bí mật kia, đều bị nàng chôn vào phần mộ.”

“Xác định là tự sát?” Tôi hỏi.

Tộc trưởng gật đầu: “Tộc trưởng đời trước là nói với tôi như vậy.”

Phải chán ghét thế giới này nhiều lắm, mới ở lúc tự sát, ngay cả hồn phách cũng đều tự bạo.

Chúng tôi nhìn nhau một cái, ai cũng không biết nên nói cái gì.

Lam Cảnh Nhuận hỏi: “Vậy vu nữ bảo hộ về sau không biết bí mật kia sao?”

Tộc trưởng lắc đầu: “Lúc người thủ hộ tự sát, chỉ có hơn hai mươi tuổi, trong trại vẫn không xuất hiện người yêu cầu kế nhiệm phù hợp, vẫn không tuyển định. Sau đó nàng tự sát, vì cầu được quỷ vương đại nhân tha thứ, các tổ tiên cuống quít tuyển định người thủ hộ mới… Chỉ là bí mật kia, ai cũng không biết.”

“Vậy quỷ vương tha thứ cho các ông sao?” Quân Chi nhìn Mặc Hàn hỏi tộc trưởng.

Tộc trưởng một mảnh mờ mịt: “Tôi không biết…”

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn vẻ mặt “Bổn tọa mới sẽ không so đo với loại phàm nhân ngu xuẩn này”.

Dựa theo tính tình của Mặc Uyên kia nói gió chính là mây, nếu hắn thật sự so đo, trong trại này đoán chừng cũng đã sớm không còn nữa. Đại khái là cũng không để ở trong lòng.

Mặc Hàn suy đoán, bí mật người thủ hộ bảo vệ, tám chín phần mười là địa điểm cụ thể lúc trước phong ấn quỷ binh mà Lăng Trọng mang đến nhân gian.

Mặc Hàn dạy Quân Chi phương pháp triệu hoán tử hồn từ âm phủ, bày trận ở sân sau nhà tộc trưởng, rất nhanh gọi người thủ hộ đã qua đời kia lên.

Có Mặc Hàn tọa trấn, tử hồn nói một năm một mười mình biết ra, quả thật không biết người thủ hộ hẳn là bảo vệ bí mật chân chính, chỉ biết một nơi đại khái.

Nghe nói, đây vẫn là một cháu gái của người thủ hộ bảy trăm năm trước tự sát kia nói. Nhà bọn họ chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cháu gái thường xuyên nhìn cô cô nhà mình đi tới một chỗ, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đã có vài phần suy đoán.

Nhưng theo tử hồn của vu nữ nói, bao gồm nàng ở bên trong nhiều lần đảm nhiệm người thủ hộ, đều đi địa phương kia tới lui tìm thật nhiều thứ, nhưng đều là bất lực trở về.

Hỏi không ra cái gì, Quân Chi đưa nàng về âm phủ.

Mặc Hàn nhìn nơi tử hồn vu nữ nói, nói: “Nơi đó có tòa miếu Quỷ Vương.”

“Vậy phong ấn sẽ ở nơi đó sao?” Tôi vội hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không biết, nhân gian và âm phủ khác nhau, phong ấn nơi này không có quỷ khí tiết ra ngoài. Chỉ là, có truyền ra ngoài không, cũng không thể giấu diếm được ta.”

Trong mắt hắn cũng mang theo ba phần khó hiểu.

Sáng sớm hôm sau, ba người một quỷ chúng tôi đi vào trong núi.

Đường núi rất dốc, Mặc Hàn cõng tôi vững vàng đi tuốt ở đàng trước, thường còn dừng lại chờ Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận nghỉ ở phía sau một chút.

Đại khái vẫn đi đến giữa trưa, chúng tôi đều không phát hiện bất kì manh mối gì, trời lại tối sầm xuống.

“Trời muốn mưa sao?” Quân Chi hỏi.

Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận có chút khó coi: “Không, có thể là tuyết rơi.”

“Bão tuyết.” Mặc Hàn sửa đúng.

“Sao đầu xuân lại còn tuyết rơi?” Quân Chi tỏ vẻ không thể tiếp thu.

“Thời tiết trong núi chính là như vậy, chúng ta vẫn là mau tìm một chỗ tránh tuyết đi.” Lam Cảnh Nhuận trấn an.

Đã có bông tuyết bay xuống, thế tới rào rạt, xem ra rất nhanh sẽ biến thành đại tuyết lông ngỗng.

Tôi nhìn một vòng chung quanh, thấy một mái hiên cách đó không xa có, vội nói: “Nơi đó có nhà, chúng ta đi nơi đó đi!”

Mặc Hàn thiết hạ kết giới cho tôi chặn gió tuyết, dẫn theo chúng tôi đi nơi đó.

Đi đến trước cửa, tôi mới phát hiện đây là miếu Quỷ Vương tối hôm qua Mặc Hàn nói qua.

Bên trong chỉ có một ông chú canh ở nơi này, nói là bởi vì còn chưa tới ngày hội hiến tế, cho nên mọi người đều rất ít lên núi, ngày thường tất cả ở miếu Quỷ Vương đều là do ông ấy xử lý.

Miếu không lớn, lại rất sạch sẽ ngăn nắp.

Tôi nhìn điêu khắc Quỷ Vương mặt mũi hung tợn phía trên đại điện kia, nhịn không được khẽ lên tiếng cười, cười nói với minh vương soái khí hình thành tiên minh đối lập bên người: “Mặc Hàn, nhìn xem, anh đó!”

Mặc Hàn quét mắt, sắc mặt không thay đổi: “Là Mặc Uyên.”

“Nói, cung phụng ở miếu Quỷ Vương, các anh là chia như thế nào?” Tôi có chút tò mò.

“Đều cho Mặc Uyên.”

Cũng đúng, dù sao Mặc Uyên tham ăn như vậy.

Tôi vẫn là rất tò mò nhìn chằm chằm điêu khắc kia, tuy pho tượng rất dữ tợn, chợt vừa thấy còn có chút dọa người. Nhưng hiện tại đứng ở bên người tôi là bản gốc, tôi sợ cái gì?

Vừa lúc, bảo bảo cũng đã tỉnh, đánh giá điêu khắc với tôi: “Mẹ, vì sao nơi này ba ba phân thân ác như vậy?”

Không phải nói là Mặc Uyên sao?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nghiêm trang giải thích: “Mặc Uyên là minh vương đương nhiệm, cung phụng cũng đều là hắn hưởng, cho nên là hắn.”

Dừng một chút, hắn nhìn cố tình bổ sung: “Bổn tọa chưa bao giờ từng có dung mạo như vậy.”

Thì ra hắn là ghét bỏ điêu khắc này quá hung, sợ ảnh hưởng hình tượng của mình ở trong lòng tôi.

Tôi ôm cánh tay hắn: “Đúng, Mặc Hàn của nhà chúng ta là đẹp nhất!”

“Mẹ, con cũng rất tuấn tú!” Bảo bảo cọ tôi nói.

Tôi lại cười: “Đúng, bảo bảo của nhà chúng ta cũng rất là tuấn tú! Vừa soái vừa đáng yêu!”

Nghe chú trông miếu nói, mùa như vậy, bên này thường xuyên sẽ tuyết rơi, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải bão tuyết lớn như vậy.

Cũng may ông ấy đã chuẩn bị đầy đủ, bên cạnh có lò sưởi nhỏ, Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận mặc đều là thời trang mùa xuân, đều bị đông lạnh đến không nhẹ, nên đi qua sưởi ấm.

Tôi và Mặc Hàn đứng ở bên kia, ai cũng đều không cảm thấy lạnh.

Đại khái là nhìn quỷ kia không vừa mắt, Mặc Hàn nhíu mày nhìn hồi lâu, duỗi tay ném ra một đạo quỷ khí, thoáng chốc, mặt của pho tượng kia đã thay đổi.

Quỷ mặt mũi hung tợn đã biến mất, thay thế chính là khuôn mặt có vẻ cao thâm lại uy nghiêm của Mặc Uyên.

Mặc Hàn còn cố ý nhắc nhở tôi nhìn thoáng qua: “Xem, thật sự là Mặc Uyên.”

Thật sự là minh vương đại nhân khó tính.

Tuyết ngoài phòng còn không ngừng rơi, tôi không sợ lạnh, nên đứng ở trước cửa kính trong suốt xem cảnh tuyết với Mặc Hàn. Đưa mắt nhìn lại, cảnh núi ngoài phòng đã là toàn bộ tuyết rơi.

“Tuyết thật lớn nha!” Tôi không nhịn được cảm khái một tiếng như vậy.

Mặc Hàn duỗi tay ôm tôi vào trong lòng, quan tâm hỏi: “Lạnh không?”

Tôi lắc đầu, hắn thoáng yên tâm chút.

Nhìn đại tuyết như lông ngỗng rơi ngoài cửa sổ, tôi bỗng nhiên nhớ tới ký ức lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy cô gái kia, cô ta hình như cũng ở những ngày đại tuyết bay tán loạn như vậy, mạo hiểm gió tuyết lên miếu Quỷ Vương trên núi, đưa một chiếc áo khoác cho Mặc Hàn.

Đang nghĩ ngợi, đầu vai bỗng nhiên rơi xuống một lực thật mạnh, kéo tôi từ trong suy nghĩ quá khứ về.

Cúi đầu, lại nhìn thấy không biết từ nơi nào Mặc Hàn biến ra một áo khoác nhung mang mũ hồng nhạt khoác ở trên người tôi, tri kỷ giúp tôi cài dây lưng: “Như vậy ấm áp chút.”

Áo khoác này rất ấm áp, không giống như là đồ vật âm phủ, hơn nữa, màu sắc này càng không giống như là Mặc Hàn sẽ dùng, tôi không nhịn được có chút tò mò: “Áo khoác hồng phấn như vậy, anh lấy từ đâu?”

Mặc Hàn nghĩ chút, nói: “Hình như là thắng được.”

Minh vương đại nhân cũng đánh bạc?

Thấy tôi kinh ngạc, Mặc Hàn duỗi tay đỡ cái trán tôi , truyền một đoạn ký ức từ giữa mày cho tôi.

Ngày hội Thượng Nguyên ở nhân gian, Mặc Hàn đứng ở trên đường phố trong chợ đêm đèn đuốc sáng trưng, rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi.

Hắn như là người lần đầu tiên tham gia chợ đêm như vậy, một con quỷ đi ở trên chợ đêm, cũng không biết nên làm gì, cứ đi dạo lang thang không có mục tiêu như vậy.

Bỗng nhiên, bên cạnh có người kéo hắn lại.

Mặc Hàn vốn định hất người nọ ra, thấy là một cái tay người phàm trói gà không chặt, lại nhịn xuống, rút tay mình về, nghe thấy người nọ nói: “Vị công tử này, không bằng tới tham gia tỷ thí chỉ có ở mãn lâu chúng ta! Thắng có thưởng có tiền, thua cũng chỉ là một cuộc trò chơi!”

Mặc Hàn nhìn theo phương hướng tiểu nhị kia chỉ, quả nhiên có một chỗ cao trên sân đài, đang có người ở trên thao thao bất tuyệt giảng quy tắc thi đấu.

“Vị công tử này, ta thấy tướng mạo ngươi bất phàm, tất nhiên trí tuệ phi phàm, đi thử một lần đi!” Tiểu nhị tiếp tục xúi giục Mặc Hàn.

Mặc Hàn vốn không muốn đi xem náo nhiệt, nhưng nhớ tới trước khi mình tới nhân gian, Mặc Uyên nói mọi việc đều có thể thử một lần, nên đi theo tiểu nhị đi chỗ đài cao.

Đây là một trận cờ vây trên một quyển kì phổ rách nát, ai có thể giải, chính là người thắng.

Trên đài đặt không ít bàn cờ tương đồng,bên trên đã dọn xong kì phổ giống nhau như đúc, chờ người đứng ở phía trước trầm tư suy nghĩ phá bỏ ván cờ.

Mặc Hàn bị tiểu nhị dẫn tới trước một bàn cờ trống, nhìn ván cờ kia vài lần, nhặt lên một quân cờ đặt xuống, giải ván cờ, khiếp sợ bốn tòa.

Người xung quanh đều phát ra cảm thán kinh ngạc, Mặc Hàn thấy không có chuyện gì, xoay người muốn rời đi, ông chủ lại ôm một đống đồ vật đuổi theo.

“Công tử! Vị công tử này! Đây là tiền thưởng ngươi thắng được!”

Lúc này Mặc Hàn mới dừng bước chân lại.

Ông chủ cười tủm tỉm giới thiệu: “Công tử, đây là áo khoác Linh Hồ Cừu chế thành trăm năm khó gặp. Ngươi xem màu sắc này, đưa người thương là tốt nhất!”

Mặc Hàn nâng áo màu đỏ thẫm trên khay lên nhìn, tiếp nhận đồ vật trên tay ông chủ, ở trong tiếng bước chân ông chủ muốn bắt chuyện truy vấn tên họ, xoay người rời đi.

Ký ức chỉ đến đây, Mặc Hàn sợ tôi lạnh, còn giúp tôi đội mũ áo khoác, như còn có chút may mắn: “May mà lúc ấy ở lại giải ván cờ, lấy được áo khoác này.”

Áo khoác lông chồn này rất ấm áp, cho dù lúc trước tôi cũng không cảm giác lạnh như thế nào, hiện tại khoác thêm cái này, cũng cảm giác cả người đều ấm áp.

Nhớ tới mấy chữ “Đưa người thương” ông chủ nói trong trí nhớ của Mặc Hàn kia, tôi trộm vui vẻ một phen.

“Mẹ, mẹ cười cái gì?” Bảo bảo đột nhiên hỏi tôi.

A! Còn tưởng lén Mặc Hàn cười, kết quả bị bảo bảo vạch trần.

“Không cười cái gì cả.” Tôi cố gắng thu ý cười trên mặt lại.

“Nhưng mà mẹ cười, cười rất vui vẻ.” Bảo bảo không hiểu.

Mặc Hàn nghe vậy nhìn về phía tôi, tôi cười với hắn: “Em cảm thấy áo khoác này thật xinh đẹp!”

“Em thích thì tốt.” Mặc Hàn nói xong giơ tay giúp tôi sửa sang lại tóc mái chỗ vành nón.

Bảo bảo cười nói: “Con cũng thích! Mẹ mặc cái này, giống như là một con thỏ nhỏ.”

“Vậy ba ba giống cái gì?” Tôi hỏi.

“Ba ba…” Bảo bảo buồn rầu nghĩ, nửa ngày không nghĩ ra được: “Mẹ, ba ba giống cái gì?”

“Giống sói xám!” Tôi nghiêm túc giáo dục.

Bảo bảo không hiểu: “Vì sao? Bởi vì ba ba mặc chính là màu đen sao?”

“Đúng vậy.” Tôi kiên định nói.

Rốt cuộc mẹ con là con thỏ, ba con là sói, loại chuyện sói ăn thỏ còn ăn sạch sẽ này, không thể bị con biết được.

Bảo bảo cái hiểu cái không, lại cảm thấy tôi nói có chút gượng ép, nhưng nó lại không phải rất hiểu, vẫn là theo thói quen lựa chọn tin tôi.

Nhưng Mặc Hàn lại nhìn ta, trong mắt chợt lóe tia nguy hiểm, hỏi một tiếng: “Sói xám?”

Về sau loại này lời nói vẫn là nói sau lưng hắn đi…

“Đại soái ca… Em nói chính là đại soái ca!” Tôi càng thêm kiên định cường điệu, thừa dịp Mặc Hàn còn chưa hạ chiêu, hoả tốc chạy đến cạnh Quân Chi sưởi ấm.

Quân Chi vuốt áo lông chồn ấm áp trên người tôi, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, âm thầm phun tào với tôi: “Có đại quỷ che chở chính là tốt…”

“Bằng không, hôm nào chị đi hỏi một chút có nữ quỷ hay không, cũng giới thiệu cho em một con?” Tôi nói.

Quân CHI vội vàng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đối tượng của hai người trong nhà đều là quỷ, em mới không cần!”

Lam Cảnh Nhuận nhìn chúng tôi, muốn nói cái gì đó, chung quy vẫn là không nói.

Tuyết rơi một hồi lâu mới ngừng, chúng tôi tới sớm, hiện tại vẫn chỉ là buổi chiều. Tuyết tễ thiên tình, chúng tôi tạm biệt chú canh miếu, tiếp tục đi đến phía trước.

Đi một khoảng cách thật dài, mới tìm được sơn động tử hồn vu nữ bảo hộ nhắc tới.

Mặc Hàn nhìn sơn động kia, như suy tư gì đó: “Nơi này xác thật có hơi thở quỷ binh tàn lưu, nhưng rất yếu.”

“Bởi vì phong ấn quỷ binh này ít? Hay là thực lực của quỷ binh quá yếu?” Quân Chi chắc hẳn phải hỏi vậy.

Mặc Hàn lắc đầu, người đầu tiên đi vào.

Bên trong rất tối, Mặc Hàn gọi Lam Diễm chiếu sáng, đi qua đường sơn động thật dài. Phía trước lại không có đường có thể đi.

Vu nữ nói, chính là bởi vì như vậy, mấy trăm năm qua các nàng vẫn luôn không biết bí mật bảo vệ là cái gì.

Lam Cảnh Nhuận và Quân Chi hoài nghi nơi này có kết giới đặc thù che dấu hơi thở, ban ngày hai người lăn qua lộn lại tìm, cũng không tìm được bất kì manh mối gì.

Nhưng Mặc Hàn giơ tay nhẹ nhàng sờ vách tường đối diện, chân mày nhíu lại.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi hắn.

Hắn ý bảo tôi nhìn về phía vết trầy trên vách tường: “Nơi này có người từng đánh nhau.”

Tôi vốn cho rằng dấu vết từng trên vách tường là hình thành tự nhiên, nghe hắn vừa nhắc nhở như vậy, tôi mới phát hiện quả nhiên càng như là vết kiếm, chỉ là niên đại lâu đời, bên cạnh đã không rõ ràng như vậy, cho nên mới không lập tức bị nhận ra.

“Tộc trưởng nói, lấy miếu Quỷ Vương làm giới, phía bắc miếu là địa phương người sống, phía nam miếu là địa phương người chết. Ngọn núi này là cấm địa của miêu trại, như trừ lịch đại tộc trưởng và vu nữ bảo hộ ra, ai cũng đều không thể tới nơi này.” Lam Cảnh Nhuận giải thích.

“Nhưng một đường chúng ta đi tới cũng không xảy ra cái gì?” Quân Chi khó hiểu nhìn về phía Mặc Hàn: “Chẳng lẽ là bởi vì anh rể ở đây?”

Mặc Hàn không để ý đến hắn, chỉ là ý bảo tôi lui về phía sau vài bước, rót một đạo quỷ khí tiến vào trên vách đá sơn động đối diện.

Tôi nghe thấy một tiếng ầm ầm, như tiếng thứ gì đó vỡ vụn, đã nhìn thấy Mặc Hàn rót quỷ khí vào mặt tường kia, lại nổi sóng như gợn nước, ngay sau đó biến mất không thấy, thay thế chính là một ánh sáng âm u.

Ném ánh sáng mỏng manh vào trong sơn động, Mặc Hàn dắt tay của tôi mang theo tôi đi ra ngoài.