*Brừm...brừm...*

Trong buổi chiều tà tiếng bô xe chói tai vang vọng khắp khu phố, kể từ lúc đi ra từ bệnh viện Mitsuya đã lái xe đi vòng quanh thành phố hết nơi này đến nơi khác, hắn không biết bản thân hiện tại đang bị gì, tại sao nhìn thấy những giọt nước mắt ấy từ hàng mi của cậu trong lòng hắn lại cảm thấy đau đớn thế? Hắn điên cuồng rồ ga chạy đi với những dòng suy nghĩ trong đầu mình, một lát sau hắn dừng chân tại một căn nhà khá khang trang

*Đínhh...đoong...*

“Ra ngay đây”

Sau tiếng chuông cửa ấy là một giọng nói ấm áp vang lên, từ trong nhà một cô gái nhanh nhẹn chạy ra mở cửa

“Nii-chan, sao anh lại tới đây?”

Nhìn cô em gái Mana của mình Mitsuya bất giác mỉm cười

“Anh có thể ở lại đây vài ngày được không?”

Mana bất ngờ trước câu nói của anh mình nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý mà mở cửa cho hắn chạy xe vào, Mitsuya thấy vậy cũng không nói gì mà lẳng lặng chạy vào. Sau khi đóng cửa thì hắn theo Mana đi vào nhà, vừa bước vào phòng khách thì một thân ảnh quen thuộc khác lại hiện ra trước mặt hắn

“À rế, nii-chan?”

Mitsuya ngạc nhiên mà ngước nhìn, cô em gái còn lại là Luna cũng đang ở đây, bỗng nhiên các hồi ức về những ngày hắn chăm sóc hai đứa em mình dưới căn nhà nhỏ kia chợt ùa về, khóe miệng hắn chợt cong lên, hắn mỉm cười nhìn Luna mà lên tiếng

“Sao em cũng ở đây vậy?”

Luna nhìn nụ cười trên gương mặt anh mình có chút gì đó. ..chua xót? Cô ngước nhìn hắn trả lời

“Nhà em đang sửa nên là em xin qua ở với Mana một thời gian”

Mana ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu phụ họa lời nói chị mình, nhìn cảnh tượng trước mắt bỗng chốc Mitsuya cảm thấy thật yên bình mà bước tới trò chuyện cùng hai cô em của mình

- 3 ngày sau-

Một trần nhà trắng xóa từ từ hiện ra, Takemichi mơ màng tỉnh dậy từ cơn hôn mê, Inui ở đang gọt trái cây ở bên cạnh thấy cậu từ từ ngồi dậy liền ngay lập tức đến bên giường mà lo lắng nhìn cậu

“Takemichi...”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc cậu liền quay qua, hình ảnh người con trai quen thuộc dần hiện ra trước mặt cậu

“Inu...”

Cậu còn chưa kịp nói hết y đã nhào tới ôm cậu vào lòng, cả người y khẽ run lên

“Takemichi...tạ ơn trời cuối cùng mày cũng tỉnh rồi...tao lo cho mày lắm đấy...”

Takemichi đột nhiên khựng người lại, bị giam cầm và hành hạ suốt 1 tháng trời khiến cậu dần quên đi cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào và rồi ngày hôm nay Inui đã giúp cậu tìm lại được cảm giác ấy, cậu bất giác nở một nụ cười trên môi rồi vỗ về tấm lưng đang không ngừng run lên mà an ủi

“Thôi nào, tao đã không sao rồi, mày đừng lo nữa nhé!”

Suốt 1 tháng qua Inui đã không ngừng tìm kiếm cậu, hắn liên tục tới nhà hỏi bọn Touman nhưng bọn họ lúc nào cũng bịa ra đại một lí do nào đó và đến khi tìm thấy cậu thì hắn lại phải nhìn cảnh cậu nằm trên giường bệnh đang được truyền dịch vào cơ thể yếu ớt ấy cùng với những máy móc thiết bị xung quanh. Hắn đã rất sợ, hắn sợ rằng sẽ đánh mất cậu, hắn liên tục trách cứ bản thân đôi lúc lại rơi nước mắt bên cạnh giường của cậu mặc cho sự an ủi của Koko và giờ đây hắn lại một lần nữa được nghe giọng nói ấm áp của cậu, nỗi lo trong lòng hắn dần tan biến, sự run rẩy của hắn cũng dần biến mất, hắn lấy lại bình tĩnh rồi ngước nhìn cậu mà ân cần hỏi han

“Chắc là mày đói rồi phải không, mày đợi tao một tí để tao đi mua cháo cho mày”

Vừa nói xong Inui định đứng lên rời đi thì cậu chợt nắm lấy tay hắn mà sợ hãi lên tiếng

“Mày...đừng bỏ tao một mình được không...tao xin mày đấy...”

Inui cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay gầy gò của cậu hắn vội ôm cậu vào lòng mà an ủi

“Đừng sợ, có tao ở đây với mày rồi, sẽ không sao đâu”

Nghe vậy Takemichi cũng dần cảm thấy an toàn hơn, cậu vẫn chưa tin rằng mình đã thoát khỏi nơi ngục tù kia nên cậu rất sợ, cậu sợ nếu cậu ở một mình thì những con người kia sẽ tới bắt cậu quay về nơi tối tăm ấy. Inui ngoài mặt vẫn luôn ôm lấy cậu vỗ về an ủi nhưng bên trong y đang vô cùng tức giận khi nhìn thấy cậu run rẩy sợ hãi trong lòng mình, y không biết lũ Touman kia đã làm gì khiến cậu trở nên như vậy nhưng y biết chắc một điều rằng y đang muốn đem bọn họ băm ra thành trăm mảnh. Sau một lúc vỗ về thì Takemichi lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Inui, hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường rồi lấy điện thoại gọi cho Koko

“Cậu ấy tỉnh rồi, mày mua một phần cháo đến đây giúp tao được không?

Nghe vậy Koko liền cau có mà cằn nhằn

“Sao mày không tự đi đi, tao đang ở ngoại ô, tao không thể đến đó ngay được đâu”

Inui nhận được câu trả lời mà ngán ngẩm thở dài rồi trả lời

“Khi nãy tao bảo sẽ đi mua cháo nhưng Takemichi lại nắm tay tao run rẩy kêu tao ở lại, có vẻ như cậu ấy không dám ở một mình nên tao mới nhờ mày”

Nghe đến đây đột nhiên Koko lại trở nên trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng trả lời những tiếng gọi ở bên kia đầu dây

“Tao biết rồi, tao đến ngay đây”

Koko liền tắt máy chạy đi tìm một tiệm cháo mua cho cậu vài phần rồi lại phóng hết tốc độ chạy đến bệnh viện

Bên phía Touman thì sau khi ả ta tỉnh dậy sau tác dụng của thuốc mê thì liền bắt đầu diễn kịch, ả vờ với lấy những thứ xung quanh mình rồi liên tục gào thét mà ném vào người bọn họ khiến cho cả bọn hoảng hồn

“Ahhhh! Làm ơn, tớ xin lỗi cậu mà Takemichi, tớ không có ý xấu đâu làm ơn đừng đánh tớ, ahhhhhh!!!”

Chifuyu nhìn thấy ả sợ hãi như vậy liền nhào tới ôm lấy ả mà an ủi

“Em bình tĩnh lại nào, là bọn tôi đây, đừng sợ”

Ả ta thấy vậy liền tiếp tục vai diễn của mình, phải nói rằng ả ngày càng nhập tâm với vai diễn một con ả đê tiện kinh tởm rồi, có lẽ ta nên sớm trao giải thưởng Oscar cho ả. Moe nhìn thấy Chifuyu đang ôm mình liền vờ khóc mà ôm lại hắn rồi tỏ vẻ sợ hãi mà nói

“Anh Chifuyu ơi, em sợ lắm, làm ơn đừng bỏ em, em sợ lắm...hức...hức”

Nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt ả Chifuyu ngày càng ra sức dỗ dành trong suốt 15p, ngay khi ả đã nín khóc thì cả bọn đi mua cháo cho cô ta, trên quãng đường đi Chifuyu vẫn luôn liên tục mắng chửi

“Mẹ kiếp thằng khốn Takemichi dám làm ra những việc như này, tao nhất định bắt nó phải trả giá”

Những tên xung quanh không nói gì cả nhưng tay ai cũng đều nắm chặt lại, mặt thì đầy gân xanh, bọn họ đều thề sẽ lục tung thành phố này lên để tìm cậu mà bắt cậu trả giá cho những điều này....