Xin lỗi mn vì sự biến mất hai ngày qua của tui, chuyện là tui đã viết xong vài chương để đăng nhưng sau đó tui chợt nhận ra là tui quên chưa có lưu lại nên là bây giờ tui phải ngồi viết lại, huhu mong mn tha thứ cho sự ngu ngốc này của tui

À còn một chuyện nữa, cái iphone 12 bờ rồ mắc của Koko là hàng limited nên mn đừng xin nữa anh hong có cho đâu

Ròi thôi dô truyện nè (ngược công bắt đầu nhé mn)

______________________

“Hinata?”

Takemichi bất ngờ ngước nhìn thân ảnh đang đứng ngay cửa, Hinata không nói không rằng liền lách mình qua Koko đi đến bên cậu

“Tớ tưởng cậu đang ở Anh chứ?”

“Đúng là tớ đang ở Anh nhưng tớ nghe Hakkai bảo cậu nằm viện nên tớ tức tốc về với Takemichi-kun nè”

Cô vừa nói vừa nở một nụ cười tươi nhìn cậu, tay cô vẫn cứ nắm chặt lấy tay cậu mà liếc nhìn khắp người cậu, Takemichi vừa nghe những lời đó từ Hina liền trầm mặt xuống, cậu cảm thấy bản thân thật phiền phức, chỉ vì cậu mà cô bạn thân Hinata vốn dĩ đang hưởng tuần trăng mật với Emma phải quay về đây, cậu siết chặt tay Hinata rồi lại nhìn cô nhưng cậu lại vô tình bắt gặp ánh mắt hờn trách của cô

“Mồ~ Takemichi-kun không bao giờ biết nghĩ cho bản thân mình hết”

“Tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu phải qua-”

Takemichi chưa nói hết câu liền bị Hinata dùng ngón tay đưa lên trước miệng cậu như thể bảo cậu đừng nói gì cả, sau đó cô lại tiếp tục lời nói của mình

“Takemichi-kun là bạn thân của Hina, dù cho Hina có ở bất cứ đâu chỉ cần Takemichi-kun cần thì Hina sẽ luôn ở bên”

Sao cậu lại cảm thấy hạnh phúc thế này? À phải rồi, bên cạnh cậu còn rất nhiều người quan tâm đến cậu mà, sao cậu lại phải u sầu chứ? Cậu còn có họ mà, Takemichi vui vẻ ôm chầm lấy Hinata mà ríu rít cảm ơn, cô cũng ôm lại cậu sau đó cả hai ngồi trò chuyện với nhau cho đến khi bác sĩ đến khám định kì cho cậu. Koko, Inui, Mitsuya và cô đều đi ra khỏi phòng mà bước về phía hàng ghế chờ ngồi nói chuyện

“Mitsuya-kun, tại sao Takemichi-kun lại bị như vậy?”

Hinata thừa biết tất cả mọi chuyện bởi từ khi Moe xuất hiện cô đã không ít lần chứng kiến cảnh cậu bị họ ruồng bỏ nhưng dù vậy cô vẫn muốn có được một lời giải thích rõ ràng từ họ. Mitsuya liếc nhìn cô sau đó tường thuật lại tất cả mọi chuyện

*Chát*

Mitsuya vừa dứt lời liền ăn trọn một cú tát từ Hinata

“Các người đã nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Các người thậm chí còn không thèm hỏi cậu ấy mọi chuyện mà đã hành xử như vậy!!”

Hinata càng nói càng giận, cô liên tục mắng Mitsuya đến mức Koko và Inui phải ngăn lại, Hinata giận dữ ngồi phịch xuống ghế ổn định tinh thần rồi lại nói

“Takemichi-kun là một người tốt, việc cậu ấy chấp nhận tha thứ cho Mitsuya-kun đã chứng minh điều đó, thế nên hãy chăm sóc cho cậu ấy thật tốt và bù đắp lại những tổn thương ấy cho cậu ấy đi”

Nói xong Hinata liền đứng dậy rời khỏi chỗ ấy, Mitsuya sau khi nghe Hinata nói vậy chỉ biết gập người về phía cô mà thốt lên

“Tôi nhất định sẽ làm tất cả để bù đắp cho cậu ấy”

Hinata không thèm quay đầu lại nhìn hắn mà đi thẳng đến phía thang máy, ngay khi vừa bước chân ra khỏi bệnh viện cô liền lấy điện thoại gọi cho Emma kể lại sự việc

“Mọi chuyện là thế sao, được rồi Hina về nghỉ ngơi đi, Emma sẽ đến gặp họ”

“Emma-chan đi cẩn thận nhé”

Nói rồi cả hai liền tắt máy, Hinata thì bắt xe quay về nhà còn Emma thì bắt xe đi đến nhà của những tên kia ngay lập tức. Dừng chân ngay trước căn biệt thự kia, một bầu không khí vô cùng nặng nề vây quanh lấy Emma, cô thở dài một hơi rồi bước đến nhấn chuông, một tên cao to liền đi đến mở cửa rồi hỏi cô

“Cô tìm ai?”

“Tôi muốn gặp Tổng trưởng của các người”

Vốn dĩ tên đó đang định đuổi cô về vì tất cả bọn họ đều đã ra lệnh sẽ không tiếp bất cứ ai nhưng lại bị một tên khác lật đật chạy tới mà nói

“Cô Emma mời cô vào”

“Này anh làm gì vậy? Chẳng phải Tổng trưởng đã-”

Hắn còn chưa nói xong liền bị tên kia dùng tay bịt miệng lại, Emma không nói gì mà đi thẳng vào trong, khi thấy bóng lưng cô dần khuất đi thì tên đó mới thả “con trâu to lớn” kia ra

“Mày là người mới nên không biết, đó là Sano Emma, em gái của Tổng trưởng đấy”

Tên cao to kia nghe vậy không khỏi bất ngờ mà há hốc miệng, cũng may khi nãy tên này chạy ra cứu chứ không thì không biết hắn sẽ như thế nào, nói rồi cả hai liền quay về vị trí của mình mà tiếp tục công việc. Emma vừa bước vào nhà liền thấy một mớ hỗn độn trước mắt mình, bình hoa, ly trà, tivi,... tất cả đều bị đập nát, cô thở dài tiến đến chỗ ghế ngồi mà lùa những mảnh vỡ kia ra rồi bắt đầu lấy hơi

“TÔI LÀ EMMA ĐÂY, TẤT CẢ CÁC NGƯỜI MAU CHÓNG XUỐNG PHÒNG KHÁCH ĐỂ NÓI CHUYỆN NGAY”

Cô vừa nói xong liền hít lấy hít để điều chỉnh nhịp thở và tông giọng của mình, cô ho gằn một tiếng rồi chờ đợi họ. Đám kia ngay khi nghe “tiếng ca dân gian” ấy liền ổn định lại tâm trạng mà bước xuống phòng khách, Hanma và Kazutora đang “giải quyết” ả dưới hầm cũng nghe thấy mà vứt cây roi trên tay mình, lau đi các vết máu trên mặt mà bước lên phòng khách. Vừa đặt chân vào họ đã thấy hình ảnh một cô gái đang bừng bừng sát khí ngồi đó mà chờ đợi họ, còn cô thì không khỏi bất ngờ với tình trạng của bọn họ bây giờ, kẻ thì bơ phờ mặt mũi, kẻ thì trông xanh xao như thể bị bệnh nan y, còn có người quần áo dính đầy vết máu mới còn chưa kịp khô, thảm nhất chắc có lẽ là Mikey, anh trai của cô, hắn có đủ tất cả những điều trên, quầng thâm trên mắt hắn cũng lộ rõ. Cô lắc đầu thở dài ngao ngán nhìn họ rồi bảo họ ngồi xuống, mặc kệ những mảnh vỡ kia họ cứ thế mà đặt mông xuống chiếc sofa ấy, Emma cũng không thể nói được gì, cô nhìn họ rồi lại lên tiếng

“Chuyện của Takemichi em đã biết hết rồi, thật sự em rất thất vọng về các anh”

Nghe cô nói vậy họ cũng không nói gì mà giữ nguyên tư thế cúi gằm mặt xuống nền nhà, Emma cảm thấy thật chán nản với tình hình như vậy

“Lỗi lầm các anh gây ra là rất lớn, dù cho bây giờ các anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp đủ cho cậu ấy hay thậm chí là nghĩ đến việc được cậu ấy tha thứ nhưng không lẽ vì thế mà các anh nhốt mình trong cái nhà chết tiệt này rồi lại đập phá đồ?”

Đáp lại lời nói của cô vẫn chỉ là sự im lặng đến từ những cái “xác sống” kia, cô lại thở dài rồi tiếp tục lời nói của mình

“Các anh có hiểu em đang nói gì không vậy? Nếu như các anh thật sự cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm thì bây giờ các anh đã có mặt ở bệnh viện mà chăm sóc cậu ấy rồi”

“Bọn tôi đã đến rồi, đến rất nhiều lần là đằng khác nhưng cậu ấy đã đuổi bọn tôi về, thậm chí cậu ấy còn gọi tôi là cộng sự một cách vô cảm thì làm sao bọn tôi có thể đến đó nữa được chứ?”

Chifuyu vừa đáp lời của Emma mà hai hàng lệ hắn không ngừng rơi xuống, không chỉ hắn mà trên gương mặt của một số tên khác cũng bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài trên má, một số còn lại thì cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Emma thấy như vậy liền mất kiên nhẫn mà quát

“Các anh nghe cho kĩ đây, tổn thương mà các anh đã gây ra cho cậu ấy là không thể nào tha thứ được nhưng Takemichi là một người tốt, cậu ấy đã quay đi quay về cái quá khứ chết tiệt kia để cứu mạng các anh và không một lời than vãn, hay thậm chí bị các anh bắt nhốt hành hạ cậu ấy cũng không hận các anh vì cậu ấy yêu các anh rất nhiều vậy mà bây giờ các anh chỉ biết ở đây tự trách bản thân, tự nhốt mình rồi lại đập phá đủ thứ? Cậu ấy cần sự bù đắp, nếu các anh vì những lời cậu ấy nói mà buông bỏ vậy thì các anh đừng mơ tưởng tới việc được cậu ấy tha thứ”

Sau khi tuôn một tràn Emma liền đứng dậy bước ra khỏi nhà để lại một đám “xác sống” còn đang tiếp thu những lời cô nói, Kisaki là người phản ứng lại đầu tiên, hắn gỡ gọng kính ra lấy tay lau đi vệt nước mắt rồi nói

“Emma cô ấy nói đúng, lỗi của ta thì ta phải là người sửa”

Cả bọn nghe vậy cũng điều chỉnh lại tâm trạng, từng người từng người bước đi rời khỏi phòng khách nhưng cả bọn đều có chung một suy nghĩ, họ nhất định phải bù đắp tất cả mọi thứ cho cậu dù cho họ có phải chết đi, chắc chắn lần này họ sẽ đem hạnh phúc đến cậu, ánh dương của họ...