Sự kiện chính trong tháng 12 đã kết thúc, thời tiết cũng đã dần bớt lạnh hơn, chỉ vỏn vẹn một tuần nữa thôi Takemichi sẽ chính thức rời khỏi thủ đô Tokyo nhộn nhịp này và dọn đến Osaka để chuẩn bị cho kế hoạch trong tương lai của mình

Takemichi cùng Kousho phụ Kenji dọn dẹp lại những món đồ trang trí cất vào trong kho, khi bày thì ồn ào vậy chứ lúc dọn cậu và Kousho lại ngoan ngoãn phết. Kenji vô cùng hài lòng với thái độ ấy của hai người họ, anh ra lệnh bảo cậu và Kousho cùng khiêng cây thông bự tổ chảng kia di chuyển đến bên kho, hai người họ cũng không nghĩ gì nhiều mà làm theo, chỉ có thái độ lên mặt kia của Kenji làm họ có chút không vừa mắt thôi. Cả ba loay hoay với nhau cả buổi cuối cùng mới dọn xong tàn dư của kì lễ Giáng sinh
.
.
.

“Takemichi bảo tao đưa cái này cho tụi mày, cậu ấy bảo đây là quà Giáng sinh”

Hakkai cầm lấy gói quà hôm qua cậu nhờ hắn đưa lại cho đám người kia chuyền qua tay Mitsuya, hắn chỉ nói vỏn vẹn đúng một câu rồi quay lưng rời đi, chẳng thèm để tâm đến nét mặt của Mitsuya nó đang trông như thế nào. Mitsuya muốn gọi Hakkai lại để hỏi thêm nhưng hắn lại nhanh chân hơn mà sải dài từng bước rời khỏi đó, Mitsuya cũng đành bất lực mà quay trở vào trong nhà gọi điện hẹn cả đám còn lại đến nhà Mikey để “mở quà”

Nửa tiếng sau, tất cả thành viên chủ chốt của hai bang đua xe có tiếng đều đã tập trung đầy đủ ở nhà Sano, chỉ riêng Sanzu là vắng mặt vì hắn vẫn còn mắc kẹt trong bệnh viện. Trông ai nấy cũng hớn hở vô cùng vì nghe nói là được cậu tặng quà nhưng họ nào có biết rằng món quà đó như một lưỡi dao sắc nhọn chực chờ đâm xuyên qua trái tim họ

Mitsuya đưa lại gói quà cho Mikey, hắn nhận lấy rồi nhìn một lượt cả đám người đang vô cùng nôn nóng. Không dây dưa kéo dài nữa, Mikey xé toạc miếng giấy gói quà bên ngoài ra rồi mở toang cái hộp nhỏ bên trong nó. Tất cả không giấu được sự nóng vội của mình mà đè nhau chồm vào xem thứ bên trong cậu tặng

Nhưng khi nhìn vào thì nét mặt của họ lại hoàn toàn đơ ra, bên trong đó là một bức tượng thủy tinh, chắc hẳn là được đặt làm. Nó là một bức tượng thiên sứ nhưng lại bị mất một bên cánh, chưa nói đến ý nghĩa của bức tượng ấy nhưng việc tặng một món đồ thủy tinh này như thể nói rằng một mối quan hệ nào đó sẽ bị đổ vỡ và ở đây chẳng lẽ là cậu đang nói đến mối quan hệ giữa cậu và bọn họ sao?

Ai nấy cũng đều tập trung vào bức tượng ấy mà chẳng để ý đến còn một đoạn phim bên trong gói quà, đến khi Kazutora cầm lên nói với họ thì cả đám mới nhìn nhau gật đầu vội kiếm đầu máy cho đoạn băng ấy vào. Một lần nữa, họ lại tập trung đầy đủ ngồi xem đoạn ghi hình của chính cậu, nhưng khác với lần trước, lần này cậu không bị ai ép buộc cả, đoạn phim ấy chính là toàn bộ nỗi lòng của cậu trai Takemichi

“Chào, trông cảnh này có hơi quen thuộc nhỉ, Phạm Thiên? Lần trước có thể là tao bị ép buộc ghi một đoạn băng nhảm nhí nhưng lần này thì hoàn toàn khác, mong bọn mày sẽ lắng nghe thật kĩ, tao không nói những lời này trực tiếp với bọn mày nhưng có thể đây là lần cuối cùng tao nói chuyện với bọn mày”

“Nên bắt đầu từ đâu đây? À đúng rồi, bắt đầu từ lúc bọn mày giết tao đi nhé! Thật ra ngay lúc tiếng súng kia vang lên thì tao đã nghĩ mình tèo chắc rồi, chúng mày có biết cái cảm giác lạnh lẽo khi nằm trên nền đất rồi dần dần được chính máu của mình sưởi ấm nó kinh hoàng đến mức nào không? Chắc chắn là không rồi bởi bọn mày có phải là tao đâu mà hiểu được chuyện đó”

“Chính giây phút đó tao tưởng chừng như mình sẽ chết chắc rồi nhưng nào ngờ đâu tao vẫn được ông trời thương xót, được ông trời cho một cơ hội thứ hai để quay về. Tao vốn nghĩ mình sẽ bắt đầu lại tất cả mọi thứ và sống một đời an yên nhưng không, bằng cách nào đó mà bọn mày cũng quay về quá khứ và lại tiếp tục gieo ác mộng cho tao”

“Ban đầu tao hoảng lắm, tao hoảng khi nghe tin bọn mày đang tìm kiếm tao nhưng rồi cái cảm giác ấy nó lại biến mất và thay vào đó là sự hụt hẫng, sự đau thương của chính tao. Bọn mày biết tại sao không? Vì tao phải dành hai đời nhìn những người mình yêu vui vẻ tin lời một người khác và hành hạ tao”

“Chỉ vài tháng trôi qua thôi nhưng tao cứ ngỡ đã trôi thêm một đời nữa vậy, từng ngày từng ngày tao cứ nhốt mình trong một cái lồng không dám để ai đến gần bởi tao sợ rằng họ sẽ lại như bọn mày, chìa tay ra cứu vớt tao và cuối cùng lại bỏ rơi tao một lần nữa”

“Tao may mắn trong đời này được gặp bà nội, được gặp anh Kenji và cả Kousho, nếu không có ba người họ thì có lẽ giờ đây tao đang sống kiếp thứ ba rồi. Từng ấy thời gian cũng đã đủ để tao biết rằng tiếp theo đây tao nên lựa chọn như thế nào, tao yêu bọn mày nhưng bọn mày lại chuyển cái yêu ấy thành hận”

”Tuy rằng mọi chuyện đã được sáng tỏ nhưng tao vẫn chưa thể quên được những tháng ngày kia. Sau khi đón năm mới tao sẽ rời khỏi Tokyo này và lần tới nếu gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù không đội trời chung, đây có lẽ sẽ là lần cuối tao nói lời này với bọn mày, tao yêu bọn mày và từ giờ chúng ta sẽ một lần nữa trở thành người lạ nhé, tạm biệt, Phạm Thiên!”

Cả đám người đơ mặt nhìn vào màn hình dừng ngay khoảnh khắc cậu trai kia mỉm cười với gương mặt đẫm lệ. Họ muốn chạm vào gương mặt ấy, họ muốn đưa tay lau gạt đi những giọt nước mắt đau thương ấy của cậu nhưng chưa để họ chìm thêm vào những dòng suy nghĩ ấy thì Mikey đã quát lớn ra lệnh cho họ chạy đi tìm cậu ngay lập tức

Ngay thời khắc ấy bọn họ cũng ngộ ra vấn đề hiện tại là gì, tất cả tức tốc chạy ra sân leo lên con xế của mình mà vặn ga phóng nhanh đi. Từng người từng người chia ra chạy khắp ngõ quanh Tokyo này để tìm kiếm cậu

Tên nào cũng sợ hãi, họ đều đã biết được tội lỗi của mình lớn đến thế nào, họ muốn bù đắp lại tất cả nhưng người họ đã tổn thương đang muốn rời khỏi đây, họ đều có một cảm giác rằng nếu không tìm được cậu ngay bây giờ thì chắc chắn sau này tất cả đều phải ôm một nỗi hối tiếc rất lớn