Sau khi biết được Shinichirou còn sống thì em lại nghe tin Thiên Trúc tái thành lập, vì kiếp này Izana không chết cho nên các thành viên khác của Thiên Trúc cũng không phải vào tù.

Nhưng như vậy cũng không làm em vui vẻ hơn được vì em dạo gần đây mỗi đêm đều gặp ác mộng. Em mơ thấy Ema bị đe dọa, anh trai xua đuổi em, giữa mày em nhíu lại rồi liên tục xoay người lăn lộn trên giường.

"!"

Em bừng tỉnh, hai mắt đẫm lệ, cả người cũng run lên bần bật sau giấc mơ quái ác kia. Shin sẽ không hại mình, chắc chắn sẽ không mà.... nhưng vì cái gì cả người mình đều run hết lên vậy.

Em siết tay đặt lên lồng ngực của mình, đôi mắt nhắm nghiền lại và liên tục hít ra thở vào nhẹ nhàng để ổn định tinh thần. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Boss, ngài gặp ác mộng sao ?"

Tiếng nói lo lắng của Kokonoi làm em có hơi áy náy, rõ ràng gã cũng đã mệt mỏi rồi mà còn gặp em quấy nhiễu nữa. Kokonoi nghe thấy tiếng loạt soạt trong phòng thì đẩy cửa tiến vào, trên tay gã còn là một ly trà oải hương có tác dụng làm giảm căng thẳng.

Gã mang trà vào phòng cho em rồi hỏi em có muốn Sanzu ra lệnh để dễ ngủ không, em nhíu mày lắc đầu rồi uống từng ngụm trà nho nhỏ. Năng lực của Sanzu em chỉ muốn dùng vào những lúc em không ngủ nổi thôi chứ còn bây giờ thì không cần.

"Boss đừng làm bản thân mình cực nhọc quá."

Kokonoi thở dài nhận lấy tách trà rỗng của em, em gật đầu rồi nằm xuống giường, Kokonoi kéo chăn lên cho em rồi hỏi em cần gì nữa không, em lắc đầu rồi nhắm mắt đi ngủ khiến cho Kokonoi càng thêm sầu não.

Bây giờ gã thật sự rất muốn có năng lực đọc được suy nghĩ của một số người rồi đấy, nếu biết được em đang nghĩ gì thì tốt quá rồi, thật ra thì gã cũng có thể biết được thông qua việc Sanzu sử dụng năng lực để em tự nói ra nhưng nếu thế thì em sẽ khó chịu, bọn gã cũng không muốn làm em buồn phiền đâu, nhiêu đó chuyện là quá đủ rồi.

Em chìm vào giấc ngủ một lần nữa và lần này em đang lạc ở trong một mê cung, tiếng cười nhạo hòa trong tiếng cãi vã khiến em sụp người ngồi xuống.

Giết đi...

Đừng mà.....tôi xin anh.

Xẻ thịt của nó....

Ác quỷ.....

Sao có thể tồn tại.....

Ha ha ha ha.....

AAAAAAAAAA.....

Anh không phải Mikey.....

Rồi em nghe thấy tiếng bước chân trên mặt nước đang tiến lại gần em, em xoay người nhìn lại và rồi sững sờ nhìn người kia.

Shinichirou sắc mặt không đổi mà đâm dao vào lồng ngực của em, Ema đằng sau hét lớn rồi sau đó bị mang đi, em run rẩy vươn tay ra nhưng Shinichirou lại ôm lấy em, nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống.

/....../

Cốc.....cốc.....cốc.....

Sanzu gõ cửa phòng giải cứu em khỏi cơn ác mộng đáng sợ đó. Em chậm rãi ngồi dậy rồi bóp trán kêu Sanzu đi vào, hắn bước vào trên tay cũng là một chậu nước ấm, hắn định là sẽ lau người cho em thôi nhưng có vẻ như phải đi đun nước rồi.

Mái tóc em rũ xuống che khuất khuôn mặt rồi bết vào hai bên thái dương. Cơn ác mộng ban nãy sao mà chân thực quá, cả người em bây giờ lạnh toát rồi. Sanzu đi đến bên giường nhẹ nhàng gọi tên em, en nhắm mắt rồi sau đó bỏ tay ra khỏi mặt mình.

"Chuẩn bị nước tắm đi."

Sanzu đáp ứng rồi nhanh chân đi vào phòng xả nước, điều chỉnh cho nước ấm theo ý của mình rồi Sanzu đi ra ngoài, em đang bước chân xuống giường, bắp đùi trắng nõn dưới ánh nắng ảm đạm lại càng thêm mĩ diệu và mê người.

Sanzu siết nắm tay của mình lại, hắn có thể nhìn thấy rõ em đang kiệt quệ dần nhưng từ trong thâm tâm lại càng muốn nhìn thấy em kiệt quệ thêm, ham muốn ấy rõ ràng đến mức khiến hắn hơi dùng năng lực làm em bất ngờ cảm thấy khó thở, em ôm cổ gục xuống giường ho khan rồi sau đó vớ lấy khẩu súng bắn ba phát về phía Sanzu !

Sanzu điềm tĩnh hạ cả ba viên đạn xuống rồi thu năng lực của mình lại, em nhìn hắn rồi sau đó đi lại giơ tay tát xuống. Tiếng tát vang vọng trong căn phòng khiến người khác phải thót tim.

Lực đánh như vậy đủ để bẻ gãy cổ của một người nhưng với huyết tộc như Sanzu thì nó lại chỉ bằng cú tát mạnh thông thường. Hắn quỳ xuống rồi em cũng lạnh nhạt đi qua.

"Tự mình đi nhận hình phạt đi."

"Dạ."

Sanzu rũ mắt rồi nhìn em đóng cửa phòng tắm lại, đôi mắt màu đỏ trở về thành màu ngọc bích nhưng nó vẫn lóe lên hàng nghìn suy nghĩ sâu xa.

~♤~

Baji đội mũ lưỡi trai và khẩu trang cẩn thận rồi bước ra đường. Ánh mặt trời chói chang cùng dòng người tấp nập làm hắn có chút choáng ngợp. Hắn không biết nên bắt đầu từ đâu nên vì thế đành đút tay vào túi quần mà lững thững hòa vào dòng người.

Đầu tiên chắc phải ghé qua nhà Sano rồi đi, không biết ông già với Mikey thế nào rồi. Baji nghĩ thế rồi thẳng bước đi đến nhà của em.

Căn nhà ảm đạm hơn trước rất nhiều, võ đường bên cạnh cũng không còn tiếng ầm ĩ của đám trẻ và những người tập võ nữa, Baji nhảy lên tường nhà rồi đáp xuống sân sau, cỏ vậy mà không hề mọc lên lúm phúm mà đều thẳng tắp và xanh mươn mướt.

Baji nhếch mũi ngửi thử thì chỉ ngửi thấy mùi người nhàn nhạt mà thôi, Mikey vắng nhà đã bao lâu rồi mà sao căn nhà này lại thiếu sức sống đến thế ?

Hắn đi kiếm chìa khóa dự phòng được giấu trong chậu hoa rồi mở cửa kính phòng khách. Baji bước vào và nhìn khắp phòng khách, bài trí của căn phòng vẫn như cũ nhưng hắn không còn nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch ở dưới bếp hay là tiếng ngâm nga của em rồi.

Đến cả ông cũng đã không còn nữa.... Baji vuốt mặt rồi đi kiểm tra khắp nhà, từng ngóc ngách của căn nhà này Baji đều quen thuộc hết nhưng việc em không còn ở đây lại làm cho hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Thi thoảng khi qua đây chơi vào những ngày hè sẽ thấy em cùng Ema đang ngồi ngoài hiên, tóc em mềm mại được Ema tết thành đuôi sam sau đó sẽ là tiếng em mắng chửi khi bị hắn trêu chọc.

Hoặc là em sẽ cùng hắn so kè, cả hai đánh đấm lẫn nhau và rồi kết quả là hắn thua té tát, hắn bị trầy trật rồi thương tích em sẽ ngồi xuống và trị thương cho hắn, đôi môi hồng nhuận và đôi mắt to tròn sẽ tràn ngập ý cười ôn nhu....

Baji buông tiếng thở dài rồi ngồi xuống hiên nhà của em. Hắn lại nhớ em nữa rồi, không biết bây giờ em đang làm gì nhỉ ? Có khỏe không ? Rồi tất cả những người bên cạnh em bây giờ đã như thế nào rồi, còn khỏe chứ.

Baji rất muốn đến gặp mọi người nhưng hắn vốn dĩ đã chết rồi, dù có khả năng là tiến hóa lên thật nhưng việc một người vốn đã chết xuất hiện trước mắt mọi người thì cũng quá khó xử rồi.

"...."

Tiếng bước chân loạt soạt trên thảm cỏ làm Baji giật mình, người đi đến chính là Draken. Baji cảm thấy may mắn là mình có đeo khẩu trang chứ không là toi đời rồi.

"Mày không cần cải trang đâu Baji, tao biết mày còn sống."

Draken hờ hững nói rồi đặt túi đồ xuống, gã ta ngồi xuống cạnh Baji rồi lấy lon nước ra đưa cho hắn. Baji thở dài cởi khẩu trang và nón ra rồi nhận lon nước. Draken uống một ngụm coca rồi nói.

"Mày còn sống thì tốt nhưng mà muộn quá rồi."

"Sao thế ? Mikey nó làm gì ngu ngốc à ?"

Baji nói xong trong lòng lại càng sầu não, không biết là em đã làm gì mà đến mức phải bỏ nhà ra đi. Draken nghe thế thì cười khổ rồi nói.

"Thay vì nói nó làm gì ngu ngốc thì người ngu ngốc là bọn tao mới đúng. Mày biết đấy, năng lực của nó là chữa lành."

"Nó chữa lành được cho tất cả mọi người nhưng mỉa mai thay chính bản thân của nó lại chẳng tự chữa trị được, sau ngày mày 'chết' nó càng lúc càng ít nói hơn rồi sau đó Ema cũng...."

Draken kể lại mọi chuyện cho Baji nghe, Baji càng nghe lòng càng đau nhói, Ema bây giờ hôn mê sau mà Shinichirou đã mất trí nhớ, nếu giả như em thật sự nằm ở phe đối đầu với bọn hắn thì phải biết làm sao bây giờ ? Với tính cách lạnh lẽo của mình thì Shinichirou sẽ chẳng ngần ngại mà giết em đâu.

Rồi em sẽ làm gì đây ? Bản thân của em dù có ác ý với ai thì cũng sẽ chẳng bao giờ làm hại những người em quý mến nhưng Shin thì khác, anh ta bây giờ đã trở thành cỗ máy chuyên chém giết dưới trướng chính phủ rồi.

Hắn chợt nhớ đến đôi mắt u buồn và phẫn uất của em khi nhìn thấy Kazutora, trong lòng hắn như phát lạnh. Nếu như thật sự hắn và em phải đối đầu thì hắn nên làm gì mới tốt đây ?

"Mikey từ sau khi Ema hôn mê thì nó liên tục đẩy bọn tao ra xa sau đó thì biến mất, nó biến mất cũng đã nửa năm rồi nhưng tao biết, nó vẫn hay về đây."

"Cạnh nó bây giờ có rất nhiều người nhưng không có ai là thật lòng hiểu nó, cả tao với mày cũng không hiểu nó nhưng tao thừa biết, nó đẩy tụi mình ra là để bảo vệ."

"Nhưng mày đâu muốn bỏ mặt nó đúng không Draken ?"

"Ừ... tao còn rất nhiều điều muốn hỏi nó, tao còn chưa xin lỗi vì đã đánh nó nữa."

Mắt Draken đỏ lên, lòng gã bây giờ đau muốn nghẹt thở. Gã là người bên em rất lâu cũng là người chăm sóc em kể từ sau cái chết của Shinichirou nhưng chính tay gã lại đánh em vì một lỗi lầm không phải do em làm. Em đi rồi và cũng không biết là bao giờ mới gặp lại.

Draken nằm xuống và đặt tay lên mắt, giọng gã run run.

"Tao muốn kiếm Mikey."

"Tao cũng thế nhưng chỉ sợ là sau khi kiếm được rồi nó với tao lại phải đối đầu."

Draken nghe đến đó lại càng cảm thấy đau khổ, em bây giờ chắc là lại ôm hết mọi thứ vào lòng rồi đúng không ? Đến cả đêm tối ở Nhật Bản này chắc là cũng đã nằm gọn trong tay em rồi. Baji đặt lon nước ngọt xuống sàn rồi hỏi Draken một số chuyện vặt, hỏi xong rồi thì hắn đứng dậy và ra về.

Một người mặc áo đen thấy vậy thì nhanh chóng gọi về căn cứ của Kantou Manji, y thông báo cho Kokonoi biết rằng người đàn ông mà bọn họ đụng mặt hôm trước đích thật là Baji. Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi ra lệnh cho y ra về.

Bây giờ em cũng không có thời gian để ôm ấp việc cũ, hôm nay tổ chức bọn họ đón chào sự viếng thăm bất ngờ của anh em nhà Haitani.

"Hai người không ở Roppongi mà đến đây làm gì ?"

Em nhàn nhạt hỏi trong khi đang tỉa cây trong phòng, Ran cười thân thiện bảo rằng hai người họ đến không phải là để tán gẫu, em dừng tay rồi đặt kéo xuống chiếu. Sau đó thản nhiên kiểm tra chậu cây.

"Thiên Trúc bây giờ đã làm con chó cho nhà Shinomiya rồi à."

Rindou nghe đến gia tộc Shinomiya thì khinh thường thở hắt ra. Ran thì lại im lặng không nói gì, căn phòng vốn dĩ bình lặng giờ đây lại rơi vào bầu không khí căng thẳng rồi.

Hơi trà bay lên nghi ngút mở đầu cho một cuộc trò chuyện 'vui vẻ'.