Kokonoi tách ra khỏi em rồi dùng lưỡi liếm phần máu bị rỉ ra, dư vị ngọt ngào khiến gã ngứa ngáy vô cùng, gã lén nhìn lên khuôn mặt em, sườn mặt thanh tú mờ ảo trong bóng đêm.

Em đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi cho nên với hành động lộ liễu của gã hiện giờ em cũng chẳng hề hay biết. Kokonoi nuốt nước bọt rồi cố gắng kìm nén cơn khát trong cổ họng lại, sau cùng gã lấy bông băng băng lại cho em, tiếp đến là đắp chăn rồi mang theo khay rỗng ra ngoài.

Kokonoi sau khi đóng cửa thì che mặt trượt người ngồi xuống mặt đất, cơn khát cồn cào trong cổ họng không có cách nào thỏa mãn được cả, gã trượt ngón tay trên khóe miệng của mình, mùi máu thơm nồng còn vương lại ở ngón tay gã và đôi mắt sâu tựa như vực sâu của em nữa chứ.

Gã thở ra một hơi dài, đôi mắt đen hóa thành một màu đỏ tươi. Gã thật muốn sử dụng năng lực của mình để che giấu em vĩnh viễn mà, giấu em đến nơi chỉ có gã biết và rồi sau đó hút cạn em.

-Ôi~~~~-

Kokonoi cười trầm thấp, gã vậy mà lại mất đi khống chế rồi. Nhưng như vậy thì đã sao chứ ? Em chính người mà gã luôn luôn tìm kiếm mà, em hoàn thiện gã đồng thời cũng là mấu chốt để kích phát bản năng của gã.

Điều này không phải là tuyệt vời lắm sao ? Kokonoi đứng lên rồi mang khay đồ ăn đã rỗng đi.

Em nhíu mày khi bị tia sáng ngoài phòng chiếu vào, đôi mắt em mơ màng nhìn những tia bụi mờ mờ vụn vụn đang bay trong không khí. Em chớp mắt lần nữa rồi chậm rãi nâng người ngồi dậy khiến chăn bông và tóc tai cũng trượt xuống. Có lẽ vì làm việc mệt mỏi lẫn bị hút máu nên em đã ngủ đi thiếp đi từ lúc nào.

Chạm tay vào dải băng trắng quấn quanh cổ em gỡ nó ra rồi hờ hững dùng năng lực chữa trị của mình. Kokonoi lúc này cũng đẩy cửa đi vào và mang bữa sáng đến bàn cho em.

Bữa sáng hôm nay là pancake cùng siro lá phong, thức uống kèm theo là sữa bơ Tây Tạng, đồ ngọt ăn kèm với thức uống mặn.... một tổ hợp đủ để khiến em hài lòng.

Dùng xong món bánh em cũng chậm rãi uống sữa, trà bơ do Kokonoi pha rất thơm mùi của lá trà và ít ngửi thấy mùi của bơ nên nó sẽ khiến em thả lỏng đầu óc hơn là những loại trà khác, sau khi uống xong sữa em lấy khăn lau miệng rồi để nó lên khay, Kokonoi lúc này cũng nhẹ nhàng lấy lược chải tóc cho em, gã hỏi.

"Ngài muốn cột như bình thường hay thắt đuôi sam ?"

"Thắt đi, nó dễ chịu hơn."

"Vâng ạ."

Kokonoi rũ mắt rồi chải đầu cho em, những lọn tóc màu nắng mềm mại không chút rối đang nằm yên trong bàn tay của gã, gã cẩn thận chải cho em rồi bắt đầu thắt tóc, mái tóc của em mới qua nửa năm mà đã dài qua vai rồi nhưng vì chẳng có thời gian để cắt tóc nên em cũng mặc kệ cho nó dài như vậy luôn.

Với lại em bảo là trong 3 năm để tang thì cũng không nên cắt tóc. Kokonoi nghe vậy thì cũng không nói gì, em vốn dĩ rất yêu thương mọi người mà chỉ có điều em phải kiềm nén lại để bảo vệ họ thôi.

Thời gian bình lặng mỗi sáng đã kết thúc, em đặt ly trà xuống rồi đứng dậy, Kokonoi mang theo khay đồ rồi đi ra mở cửa cho em, hôm nay em sẽ tự mình đi kiểm tra một số thứ ở trong băng.

"Buổi sáng tốt lành, thưa tổng trưởng !"

Hàng trăm người chắp tay ra sau lưng cúi đầu chào em, em bình thản đi qua họ rồi như thông lệ, các đội trưởng đi đến báo cáo công việc và tình hình trong băng ngoài ra là xử lý những kẻ phản bội trong băng.

Em dựa mình vào ghế rồi bắt chéo chân nhìn những kẻ phản bội đang bị hành hình, chúng bị bịt miệng rồi cho nên không thể la ó hay phản đối gì cả, em hờ hững nhìn những cặp mắt đang trừng trừng nhìn em kia, Kokonoi cũng thấy nên phất tay cho đàn em đi móc mắt tên đó ra.

"Tội lỗi của tên đó là gì các người biết không ?"

Giọng em mềm mại tựa như con dao gọt thẳng vào tim của những người ở đây, Kokonoi im lặng đứng cạnh em, em xoa xoa tay của mình rồi nặng nề nói.

"Hắn ta dám chạm vào đồ của ta."

Sau đó em đứng dậy rồi thong thả đi đến trước con người đang rũ rượi trên móc treo, em đeo bao tay vào rồi sau đó một tia sáng hiện lên trong tay em, những vết thương của tên kia khép lại.

"Nếu như các người cống hiến hết tất cả cho Kantou thì tự nhiên ta sẽ đối đãi tốt."

Giọng em vang lên khắp phòng sau đó lại nói tiếp.

"Nhưng nếu các ngươi dám chạm vào mấu chốt của ta thì ta sẽ cho các ngươi nếm thử tư vị bị hành hạ đến chết !"

Với năng lực của mình em dư sức tạo ra được một đội quân bất tử nhưng đồng thời với năng lực của mình em cũng thừa sức hành hạ thể xác lẫn tâm lý của kẻ kia. Tất cả mọi người âm thầm run rẩy trong lồng ngực.

Tổng trưởng khi tức giận lên thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, điều mà bọn họ cần phải nhớ kỹ trước khi trở thành thành viên của Kantou Manji.

Trị thương cho tên kia xong em cũng quay người về chỗ ngồi của mình. Kokonoi tiếp tục kêu tên những kẻ khác lên để báo cáo công việc, em nhàm chán xem qua tài liệu rồi nghe từng người một báo cáo về tình hình địa bàn của bang hiện nay.

Sau khi họp xong cũng là đến một giờ trưa, em day day trán kêu Kokonoi pha cho mình một ly cà phê rồi ngồi xuống làm việc tiếp, Kokonoi thấy em mệt mỏi thì khuyên em đi nghỉ ngơi, em lắc đầu uống một ngụm cà phê rồi lấy bút viết ra duyệt hồ sơ.

Thậm chí là Shinichirou làm tổng trưởng Hắc Long cũng không cực như em nữa. Kokonoi có chút chua xót nghĩ rồi lặng lẽ lấy một ít giấy tờ xử lý dùm em, em liếc gã một cái rồi tiếp tục phê duyệt công văn.

Nhà Shinomiya dạo gần đây cứ hay đến làm phiền em nên em không dám thả lỏng đầu óc của mình, công việc nào cũng đều phải xem xét rất kỹ lưỡng rồi mới dám quyết định, chưa kể đến là các cựu thành viên của Touman dạo gần đây còn đang hợp tác với các bang phái khác nữa chứ.

"...."

Kokonoi nhìn tờ giấy bị em siết chặt trong tay mà âm thầm cười giễu. Lũ Touman kia lại làm việc gì ngu ngốc rồi nhưng vừa hay em cũng đang cần nghỉ ngơi.

Và đúng như gã nghĩ, em đứng bật dậy rồi đi thẳng ra cửa, bắt gặp đại diện của nhà Shinomiya thì lại càng thêm bất mãn. Người kia bắt gặp thái độ đó của em thì cười cười chào hỏi.

"Manjirou-sama xem ra là có chuyện không ổn nhỉ ?"

"Liên quan đến ngươi sao ?"

Em bực bội rời đi, mái tóc vàng theo động tác ấy mà phất lên rồi hạ xuống, em đang cần phát tiết và nơi để phát tiết của em không phải là nơi này.

"Tổng.... tổng trưởng ?"

Em đi phăm phăm vào sàn đấu của mình rồi kêu người thả quái thú ra, người phụ trách sàn đấu chảy mồ hôi bảo là không được, em nhìn ông ta rồi nói.

"Vậy ngươi thay con quái đó chịu trận nhé ?"

".... Tôi không dám."

Thế là em đi thẳng vào sân đấu, hôm nay vốn dĩ không có cuộc cá cược nào nên căn phòng cũng chẳng có một bóng người, người phụ trách thầm than rồi mở lồng số 3 và số 2 ra, đây là hai lồng chuyên dụng để chứa những con quái thú mạnh nhất.

Em nhìn hai con quái thú to lớn trước mặt mình, hai mắt tối lại sau đó nhảy lên đá thẳng vào người nó.

Nó rống lên rồi bật dậy xong lại cắn xé em, em phẫn nộ đạp nó ra xa rồi sau đó xông lại túm lông của nó rồi ném ra xa ! Những người phụ trách thấy thế thì run rẩy, quả nhiên là tổng trưởng có khác... sức mạnh này cũng là quá mạnh rồi.

Thế là sau khi trút giận xong em thẳng tay giết hai con quái thú rồi phẩy tay đi vào nhà tắm.

Em dù có cố tỏ ra trưởng thành đến mấy thì sâu thẳm bên trong em cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Âm mưu dương mưu gì đó em vẫn chưa tính được hết đâu.

~♤~

Sanzu sau 1 tuần vắng mặt cuối cùng đã trở về bên em. Sanzu đẩy cửa phòng ngủ của em ra, em đang dùng dao cắt lên tay mình, máu tươi từ vết cắt chảy xuống ly uống rượu khiến cho hắn nuốt nước bọt.

Em bình tĩnh rót cho đầy ly rồi sau đó quét mắt ra hiệu cho Sanzu đi lại, hắn đi đến nắm lấy cánh tay em rồi liếm những vệt máu đang chảy dài trên tay em. Em xoa đầu hắn rồi nâng cằm hắn lên bảo.

"Không được cắn."

"Dạ."

Sanzu liếm hết máu trên cánh tay em rồi em cũng nhanh chóng trị thương cho chính mình. Sanzu thấy vậy thì choàng tay qua ôm eo em, hai mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi.

Năng lực của hắn khiến hắn phải liên tục căng cứng tinh thần của mình, cố gắng đến tận giờ cũng là quá vất vả rồi. Em mặc cho hắn ôm lấy mình, bàn tay mềm mại xoa mái tóc dài màu trắng của hắn khiến hắn sung sướng vô cùng mà dụi đầu vào bụng của em.

Thật giống một chú cún con nhỉ, em khẽ cười rồi nhìn lò sưởi đang bập bùng lửa.

Trong thế giới hiện đại bây giờ thì những lò sưởi cổ điển còn được sử dụng như vậy rất hiếm hoi, Kokonoi đã nhiều lần kêu em đổi rồi nhưng em bảo là không cần.

Vì cứ mỗi lần nhìn thấy lửa cháy lên như vậy là em lại nhớ về người anh trai đã khuất của em.

Dị năng của Shinichirou là lửa và bản thân của anh cũng nóng rực như một ngọn lửa vậy, em nhắm mắt rồi khẽ thở dài, Sanzu im lặng  ôm em rồi sau đó ngẩng đầu lên nói.

"Ngài vẫn còn tôi."

"Đừng dùng năng lực của mày lên tao."

Em nhăn mày cảnh cáo, Sanzu lắc đầu bảo rằng cứ mỗi lần em xoa đầu hắn tức là em đang nhớ nhà. Em có chút bất lực đẩy hắn ra rồi nói.

"Mày ăn xong thì đi ra đi, tao mệt rồi."

Sanzu rũ mắt nhìn em rồi cầm ly máu lên từ từ uống, Sanzu uống máu tựa như đang uống rượu vậy, từ tốn và chậm rãi khiến em khó chịu vô cùng. Sanzu cong môi uống hết ly máu rồi nhẹ giọng chúc em ngủ ngon. Em gật đầu rồi nằm xuống giường, đắp chăn lên ngủ.

Sanzu đóng cửa lại, đôi mắt màu lục bảo u ám tựa như bầu trời bị mây đen quấn lấy vậy. Nhiệm vụ lần này em giao cho hắn, hắn hoàn thành rất xuất sắc.

Nhưng nó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rồi.

"Tấm hình này là thật à ?"

Kokonoi không thể tin mà nhìn vào tấm ảnh do tay sai của Sanzu chụp, hắn khoanh hai tay trước ngực rồi dựa người vào bàn nói.

"Là thật, người chụp là thân tín của tao."

Hai người im lặng, Kokonoi thở dài bóp trán rồi ném tấm hình xuống bàn, hình ảnh một người đàn ông đang nhìn vào ống kính khiến cả hai người như chết lặng.

Sano Shinichirou vậy mà lại còn sống ?

"Chuyện này ngày mai hãy nói với Mikey, nó xử lý công chuyện cả hôm nay đã đủ mệt rồi."

Sanzu nói rồi Kokonoi cũng gật đầu đồng ý, gã có chút lo lắng về thái độ của em khi biết về tin tức này.